Thẩm An An ngẩng đầu theo hướng âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một người trong bộ áo gấm màu xanh lam, trang phục cực kỳ sang trọng, Mạnh Thành đang vui vẻ bước về phía họ.
Lúc này, nàng mới chợt nhớ ra, vài hôm trước hắn đã gửi thư đến nhà mấy lần, hình như là hẹn gặp tại tửu lầu này. Nàng đã nghĩ nếu không trả lời, đối phương chắc sẽ hiểu ý.
"Thẩm cô nương..."
Mạnh Thành muốn bước lên, nhưng bị Thẩm Trường Hách dùng cánh tay dài chặn lại.
"Thẩm huynh."
Thẩm Trường Hách bảo vệ Thẩm An An sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạnh Thành: "Mạnh công tử có chuyện gì sao?"
Mạnh Thành nhìn Thẩm An An rồi lại nhìnThẩm Trường Hách, ngập ngừng nói: "Ta có hẹn với Thẩm cô nương, đã hứa là cùng nhau đi ngắm đèn lồng."
Vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Trường Hách lập tức trở nên lạnh lẽo, đôi mắt hắn tràn đầy sự cảnh giác: "Từ bao giờ Thẩm cô nương gia lại có mối quan hệ với Mạnh công tử vậy?"
Mạnh Thành hơi ngẩn người, vội vàng sửa lời: "Thẩm huynh đừng giận, ta không có ý gì đâu, chỉ là lỡ lời, ý ta muốn nói là..."
"Mạnh công tử."
Thẩm An An từ phía sauThẩm Trường Hách bước ra, với vẻ mặt vẫn dịu dàng như thường: "Ta từ nhỏ đã lớn lên ở Giang Nam, có lẽ khó có thể đảm nhận vai trò chủ mẫu nhà Mạnh gia."
Nàng lễ phép cúi đầu, kéo Thẩm Trường Hách tránh sang một bên rồi rời đi.
"Thẩm cô nương."
Mặt mày Mạnh Thành tái mét bước lên một bước, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Trường Hách làm cho sợ hãi, không dám tiến gần.
Chỉ còn lại ánh mắt đầy tiếc nuối khi nhìn theo hai người rời đi.
Trong số các nữ nhân xung quanh,Thẩm cô nương là người hắn thích nhất, nhưng cuối cùng vẫn bị mẫu thân hắn làm hỏng.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Ngón tay trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, hắn thở dài, rồi quay người rời khỏi tửu lầu, tức giận trở về phủ.
——
Trong phòng khách trang nhã, màn che ngọc khẽ lay động, một đôi mắt đen lạnh lùng sắc bén, tất cả vừa rồi đều bị hắn thu vào tầm mắt, khóe môi không tự chủ nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Lý Hoài Ngôn rót một ly rượu, xoay tròn trong tay, cuối cùng uống một hơi cạn sạch: "Tứ điện hạ, không phải lúc nào cũng không thích những cảnh náo nhiệt sao, hôm nay sao lại chịu ra ngoài vậy?"
"Đương nhiên là vì có điều trong lòng."- Lăng Thần Dật tiếp lời.
“Huynh nói gì?”
Lý Hoài Ngôn liếc nhìn, nhướng mày, không thể tin nổi: “Nhớ ai à?”
“Vậy thì hỏi huynh ấy đi.”
“Huynh không phải là con giun trong bụng huynh ấy sao? Không biết gì à?”
Lăng Thần Dật giơ tay đẩy khuôn mặt gần trong gang tấc của Lý Hoài Ngôn, mặt đầy vẻ chán ghét: “Huynh sao mà ghê tởm thế.”
Bên cạnh, Tiêu Uyên như không nghe thấy những lời của hai người, đôi mắt u ám và lạnh lùng dõi theo huynh muội Thẩm gia trong đại sảnh, nhấp một ngụm rượu.
Môi dưới dính rượu mạnh, cảm giác bỏng rát khiến hắn đau nhói, như thể luôn nhắc nhở hắn về sự thất thố và điên cuồng hôm qua trong cung.
Đôi mắt ấy, không nên có vẻ mặt như vậy.
Lý Hoài Ngôn theo ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài, nhướng mày: “Huynh muội Thẩm gia cũng đến đây tham gia náo nhiệt rồi, Tiêu Uyên, đối thủ của huynh đấy, có muốn ta mời họ vào ngồi không? Nhiều người càng náo nhiệt mà.”
Tiêu Uyên không nói gì, ánh mắt lạnh lùng. Lăng Thần Dật kéo tay Lý Hoài Ngôn: “Chờ một chút, ta còn có việc chưa xong, không nên để quá nhiều người biết.”
Lý Hoài Ngôn đành ngồi lại vào ghế, ánh mắt ngập tràn sự tò mò.
“Thế tử, người đã đến rồi.”
Một Gia đinh tiến vào, khẽ bẩm báo.
“Đưa vào đi.”
Lăng Thần Dật ngồi thẳng lưng, ra hiệu cho Lý Hoài Ngôn rót thêm rượu vào ly của hắn.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Rượu vừa đầy, một nam nhân mặc áo vải thô bước vào, theo sau Gia đinh. Khi nhìn thấy mọi người trong phòng, hắn siết chặt tay, ép chặt vạt áo, cúi đầu hành lễ.
“Bái kiến Thế tử, hai vị công tử.”
Lăng Thần Dật nhìn chàng trai Trương Nghiệp Dương vài lượt với ánh mắt nhẹ nhàng, rồi thản nhiên giới thiệu: “Đây là công tử Quốc công Lý phủ, còn người kia là Tứ Hoàng tử điện hạ.”
Nghe xong, Trương Nghiệp Dương giật mình, vội vàng cúi đầu hành lễ lại, lưng đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Tiêu Uyên vẫn chăm chú nhìn ra ngoài, lúc này mới nhẹ nhàng quay lại, ánh mắt nặng trĩu rơi vào Trương Nghiệp Dương đang cúi đầu cúi lưng, đôi mắt đen sâu thẳm, khó mà đoán được cảm xúc trong đó.
Tiêu Uyên không nói gì, Lý Hoài Ngôn đương nhiên cũng sẽ không lên tiếng.
Bầu không khí trong phòng khách trở nên kỳ lạ, ngưng đọng.
Mồ hôi lăn dài trên trán Trương Nghiệp Dương, từng giọt rơi xuống, vỡ vụn trên nền đá xanh.
“Hôm nay mời ngươi đến đây là có chuyện muốn bàn, Trương công tử không cần khách sáo, ngồi đi.”
Lăng Thần Dật lên tiếng phá vỡ sự im lặng, Trương Nghiệp Dương ngay lập tức đứng dậy, không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt áp lực của hắn, chỉ yên lặng ngồi xuống theo hướng tay của Lăng Thần Dật.
“Trương huynh là người ở đâu? Trong nhà còn ai không?”
“Thế tử, ta là người Giang Nam, trong nhà... không còn ai, chỉ còn một muội muội, hiện đang ở nhờ nhà họ hàng.”
Không có phụ mẫu, không cần phải hầu hạ phụ mẫu phu quân, Lăng Thần Dật thoáng hài lòng.
“Vậy không biết Trương huynh, có ý định ở lại kinh thành không?”
Trương Nghiệp Dương ngẩn người.
“Ta là người năng lực và kiến thức có hạn, chỉ đủ tiêu chuẩn có tên trong danh sách, chắc không đủ tư cách ở lại.”
Lăng Thần Dật không nói gì, tựa người vào ghế, tay trái tùy ý đặt lên thành bàn, ánh mắt thản nhiên nhìn Trương Nghiệp Dương.
Tuổi tác bọn họ gần bằng nhau, nhưng khí thế và sự tự tin vững vàng ấy, là thứ Trương Nghiệp Dương cả đời này cũng khó có thể đạt tới.
Ánh mắt Trương Nghiệp Dương khẽ cúi xuống, vai hơi khom, tay cầm ly rượu run rẩy nhẹ.
“Nếu ta có thể giúp ngươi ở lại kinh thành, ngươi sẽ đồng ý chứ?”
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
“Đương nhiên là đồng ý.”
Giọng nói của Trương Nghiệp Dương run rẩy, ở lại kinh thành là một đỉnh cao mà những người như họ, những trạng nguyên dòng dõi thấp, cả đời cũng không thể với tới.
Hình ảnh một gương mặt xinh đẹp như hoa đào bất chợt lóe lên trong đầu hắn, tim như bị một dòng nhiệt bừng lên, mặc dù biết không thể có kết quả, nhưng chỉ cần có thể thường xuyên gặp mặt cũng tốt.
Trong phòng khách, không khí bỗng trở nên tĩnh lặng. Trương Nghiệp Dương cảm thấy như mình đang ở giữa bầy sói, cọp, không dám thở mạnh. Hắn nuốt khan, nhẹ nhàng hỏi:“Không biết Thế tử, sao lại muốn giúp đỡ kẻ hèn này?”
Hắn hiểu rõ, trên đời này không có cái gì là miễn phí, cái này hắn cũng biết.
Lăng Thần Dật không trả lời ngay, mà lại hỏi: “Ngươi đã thành thân chưa?”
Trương Nghiệp Dương có vẻ nghĩ ra điều gì, mặt đỏ lên một chút: “Chưa thành thân.”
“Nhà có hôn ước nào chưa?”
Trương Nghiệp Dương cảm thấy có điều không ổn, ngẩng lên liếc mắt nhìn Lăng Thần Dật một cái: “Cũng không có.”
“Nhưng… đã có người trong lòng?”
Vừa dứt lời, một ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén ngay lập tức chiếu vào hắn, vô cùng sắc bén và xuyên thấu, Trương Nghiệp Dương bỗng nhiên cảm thấy như có thứ gì đó đ/â/m vào lưng.
Hắn không dám quay lại, nhưng có thể mơ hồ đoán được, ánh mắt này chắc chắn là của Tứ Hoàng tử.
Lưng hắn bỗng dưng cong xuống, không biết mình đã nói sai điều gì, có phải vì hắn có người trong lòng không?
Lăng Thần Dật cười nhưng không cười, vẻ mặt lạnh lùng: “Người trong lòng ngươi và sự nghiệp, Trương huynh cho rằng cái nào quan trọng hơn?”
Trương Nghiệp Dương nghẹn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Và người trong lòng của Trương huynh, có thể thực hiện được nguyện vọng, lấy làm thê tử được không?”
Cổ họng của Trương Nghiệp Dương như bị một cục bông tắc nghẽn, không thể thốt lên lời, cả người cảm thấy như đang ngâm trong nước lạnh.
“Trương huynh, làm người thì nên thực tế một chút, cơ hội tốt như vậy, nếu rơi vào tay ngươi, thì phải biết trân trọng.”
Trương Nghiệp Dương hiểu rõ ba người trong phòng này đều là những nhân vật quan trọng, không phải người hắn có thể đắc tội được, hắn cúi đầu, nhẹ giọng lên tiếng: “Kẻ hèn này, không hiểu ý của Thế tử, xin Thế tử chỉ rõ.”
——
Thẩm Trường Hách đã được đặt trước một chỗ ngồi gần cửa sổ cho Thẩm An An, để nàng có thể thưởng thức cảnh vật bên ngoài.
Thẩm An An nghiêng người ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, thấy toàn là đèn lồng và người qua lại.
Nàng nhìn một lúc, cảm thấy hơi chán nản, hai cánh tay đặt lên bệ cửa sổ, đầu gục xuống trên đó.
“Có muốn xuống dưới đoán câu đố đèn lồng, thắng được mấy chiếc đèn thỏ không?”
Thẩm An An không mấy hứng thú, nhưng đột nhiên nàng như nhớ ra điều gì, ánh mắt chuyển động: “Cũng được.”
Nàng liếc nhìn bức tranh cuộn mà Mặc Hương đang ôm, rồi cùng với Thẩm Trường Hách ra ngoài.
Nàng ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mắt, nhưng khi ra khỏi tửu lầu, bóng dáng đó đã biến mất.
Thẩm Trường Hách thấy nàng nhìn quanh, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
"Vừa rồi ta hình như thấy một người quen, nhưng bây giờ tìm không thấy nữa, có lẽ ta nhìn nhầm rồi."
Thẩm Trường Hách liếc mắt nhìn dòng người tấp nập trên con phố dài, nói: "Hôm nay người nhiều, có những người giống nhau cũng là chuyện bình thường."
"Vâng."
Hai huynh muội bước gần nhau, hòa vào dòng người.
Đi một lúc, Thẩm Trường Hách đột ngột dừng lại, ánh mắt sắc bén quét nhanh lên cửa sổ của một phòng ở tầng ba.
"Ca, có chuyện gì vậy?"
Thẩm Trường Hách nhíu mày, thu ánh mắt từ cửa sổ trống vắng: "Không có gì, có lẽ ta nhìn nhầm."
Trăng lạnh treo cao, tiếng ồn ào và tiếng rao bán không ngừng vang lên, không khí nhộn nhịp khiến màng nhĩ như bị chao đảo.
Lý Hoài Ngôn hạ rèm ngọc xuống, lộ thân hình ra ngoài, vẫn còn hơi hoảng hốt: "Quả nhiên là trưởng tử của Thẩm gia, đúng là nhạy bén."
Hắn nhìn về phía Tiêu Uyên đang ẩn sau cây cột gỗ, rồi nuốt lại lời trêu chọc.
Lăng Thần Dật đặt tay lên tay ghế, sắc mặt ấm áp nhưng ít khi thấy u ám, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu trên bàn.
Lý Hoài Ngôn cảm thấy bầu không khí ngột ngạt khiến mình không thoải mái.
"Thôi, những thư sinh tài năng nhiều như vậy, nếu hắn không muốn, thì chọn người khác là được."
Trương Nghiệp Dương thật sự có chút khí phách, trước một tương lai rộng mở mà vẫn có thể từ chối.
Lăng Thần Dật nâng ly rượu lên, uống cạn một hơi, ánh mắt thoáng qua Tiêu Uyên ở một bên.
"Người thư sinh đó, phẩm hạnh quả thật ngay thẳng, có thể vì người mình thích mà từ bỏ tương lai sáng lạn như vậy, thật đáng khâm phục. Nếu cô nương đó biết, chắc chắn sẽ rất cảm động, có thể nàng ấy sẽ đồng ý gả cho hắn."
"Ta cũng hơi tò mò."
Lý Hoài Ngôn xoa cằm: "Rốt cuộc là cô nương như thế nào, lại có sức hút mạnh mẽ đến vậy, khiến hắn sẵn sàng từ bỏ cây đại thụ phủ Vĩnh Ninh Hầu."
Lăng Thần Dật mỉm cười.
"Có thể cô nương đó, cũng không kém gì gia thế của phủ Vĩnh Ninh Hầu."
"Không thể nào."
Lý Hoài Ngôn nâng lông mày: "Huynh nghĩ tất cả quyền quý trong kinh thành đều giống như gia đình huynh sao, ai cũng chỉ biết háo sắc?"
Lăng Thần Dật liếc Lý Hoài Ngôn một cái đầy sắc bén, đặt ly rượu xuống, đứng dậy và đi đến cửa sổ.
"Vậy huynh muội Thẩm gia đâu? Không phải bảo mời người vào ngồi cùng sao?"
"Chắc là đi rồi." - Lý Hoài Ngôn đáp.
"Đi lúc nào?"
Lăng Thần Dật nhìn Tiêu Uyên, người đang có vẻ mặt lạnh lùng.
"Vừa rồi, họ rời đi cùng lúc với thư sinh đó, thật trùng hợp, không biết thì cứ tưởng họ đã hẹn trước rồi."
Không khí trong phòng trở nên ngưng đọng, Lăng Thần Dật liếc Lý Hoài Ngôn đang nói không suy nghĩ.
"Ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, chúng ta đi thôi."
Ra khỏi tửu lầu, bước vào con phố dài, Lý Hoài Ngôn không nhịn được hỏi: "Tiêu Uyên, sao huynh cứ hay sờ miệng vậy? Huynh bị nữ nhân cắn à?"
Tiêu Uyên dừng lại một chút, tay nhanh chóng rút về như bị vạch trần tâm tư: "Ngươi nghĩ ai cũng giống như ngươi sao?"
Lý Hoài Ngôn không quan tâm, nhún vai nói: "Thanh niên có vẻ tự do phóng khoáng, mỹ nhân trong tay, chẳng phải là một cảnh đẹp của thế gian sao?"
"Huynh chỉ là không còn cách nào thôi."
Liên quan đến lời trêu chọc của Lăng Thần Dật, Lý Hoài Ngôn không nói gì thêm.
Thẩm Trường Hách đi sát theo Thẩm An An, sợ bị đám đông đẩy ra xa.
Phía trước là một cây cầu, trên cầu đầy những đôi nam nữ trẻ tuổi, xếp hàng mua đèn lồng. Những người mua được, ánh mắt đều ngập tràn tình cảm và e thẹn nhìn nhau, một ông lão râu bạc đang nói lời chúc phúc cho họ.
"Đó là một đôi vợ chồng già, nghe nói tất cả đèn lồng mua từ tay họ và nhận được lời chúc phúc thì sẽ như họ, nắm tay nhau suốt đời, không bao giờ chia lìa, rất được các đôi nam nữ trẻ yêu thích."
Thẩm An An ngẩng đầu nhìn ông lão có râu bạc: "Chỉ là tiêu tiền để yên tâm thôi, nếu như vậy mà có thể thành công, thì trên đời này sao còn có bao nhiêu thứ không thể đạt được."
"Đúng vậy, nhưng những người đang say tình thì lại tin vào những thứ này."
Lúc này, đám nam nữ trẻ tuổi xung quanh đôi vợ chồng già càng lúc càng đông, làm tắc nghẽn cả cây cầu.
Những người khác từ hai bên và phía sau cũng tiếp tục chen lấn về phía trước.
Thẩm Trường Hách vừa muốn nắm lấy cổ tay Thẩm An An thì đột nhiên bị đám người đẩy tách ra, những người đó như điên cuồng lao về phía trước, chẳng ai quan tâm những gì đang xảy ra xung quanh.
"An An."
Qua đám đông, Thẩm An An đứng trên mũi chân, vẫy tay với Thẩm Trường Hách: "Muội ở đây, huynh đừng lo."
Thẩm Trường Hách nhíu mày, bị đám đông đẩy về phía trước: "Đừng di chuyển, huynh sẽ qua tìm muội."
Dòng người cuồn cuộn, Thẩm An An không nghe thấy lời Thẩm Trường Hách nói, chỉ thuận theo dòng người đi về phía trước.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
"Cô nương cũng muốn mua đèn lồng cầu nguyện sao?"
Thẩm An An cười và lắc đầu với người đó, nàng muốn rút lui nhưng thân hình yếu ớt bị đám đông xô đẩy đến mức gần như không chạm đất, lực tay yếu ớt không có tác dụng gì.
Trong tiếng ồn ào, đột nhiên có người hét lên, ngay sau đó, những người đang chen lấn phía trước bắt đầu lùi lại như chạy trốn. Thẩm An An còn chưa kịp phản ứng thì bị một người đụng mạnh, lưng nàng đập vào thành cầu.
"Cô nương."
Mặc Hương hoảng hốt kêu lên, muốn chạy qua nhưng không thể chen qua đám đông.
Thẩm An An mặt tái đi, thân hình ngả mạnh về phía sau, vượt qua lan can cầu là dòng sông cuộn sóng dữ dội, nếu nàng rơi xuống, dù đại ca có kịp phát hiện và lao đến, cũng chưa chắc có thể cứu kịp trước khi nàng bị nước nhấn chìm.
Thẩm An An một tay giữ chặt lan can, nửa người đã trượt xuống.
Dòng người vẫn ồ ạt lùi lại, như thể đang chạy tránh một trận lụt, chẳng ai quan tâm đến nàng.
Trong đầu Thẩm An An trống rỗng.
Móng tay giữ chặt lan can, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra, nàng bỗng nghĩ, có phải số nàng đã xui xẻo từ khi sinh ra, dù có được sống lại lần nữa, tránh khỏi bi kịch này, thì cũng sẽ sớm gặp phải cái c/h/ế/t?
Trong một khoảnh khắc hỗn loạn, bỗng nhiên cô cảm thấy như có ai đó nắm lấy cổ tay mình, nhiệt độ nóng rực khiến nàng đột nhiên yếu sức, nhưng thay vì rơi xuống như dự đoán, nàng lại không bị ngã.
"Đứng yên làm gì, muốn c/h/ế/t à?"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Thẩm An An ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng, sắc bén.
Nàng lập tức nắm chặt cổ tay người đó, như thể sợ hắn sẽ bỏ mặc nàng.