Cuốn sổ quà tặng lễ tết ghi lại những gia đình có quan hệ tốt với nhà họ Thẩm, Thẩm phu nhân yêu cầu Thẩm An An ghi lại từng tên, để sau này nếu có chuyện gì xảy ra thì còn có thể biết rõ tình hình.
“Tổ mẫu con có dạy con cách quản lý tài chính không?”
Thẩm An An chớp mắt: “Chắc là có dạy một chút.”
Thật ra, tổ mẫu không thích những việc này lắm, những gì người dạy khác hẳn với những cô nương trong các phủ đệ sâu kín.
Thẩm phu nhân rất hiểu tính cách của mẹ chồng mình, mỉm cười nói: “Từ mai, con hãy theo mẫu thân học thêm chút nữa, sau này về nhà chồng sẽ không quá khó khăn khi quản lý công việc nhà cửa.”
“Vâng, con biết rồi.”
Trong kiếp trước, Thẩm An An đã mất không ít công sức để quản lý cho phủ của Tứ Hoàng tử, lại thêm phủ của vị Hoàng tử này có rất nhiều khách đến khách đi, so với những gia đình quan chức bình thường còn phức tạp hơn nhiều. Mặc dù sau này nàng đã dần quen với công việc, nhưng so với những người từ nhỏ đã được dạy dỗ thì vẫn hơi kém một chút.
Tất nhiên, không phải là do tổ mẫu dạy không tốt, mà là vì nàng không có năng khiếu, không thể linh hoạt vận dụng.
Khi về đến Hải Đường Viên, Thẩm An An suy nghĩ một chút, rồi đi đến dưới bàn, lục lọi một hồi, lấy ra một cuộn tranh bị phủ đầy bụi.
Mặc Hương cảm thấy có chút kỳ lạ, cô nương không phải rất ghét bức tranh này sao? Hôm đó khi mang về, rõ ràng nàng đã ném nó vào phòng thờ như giấy vụn.
Cũng vì bức tranh này có độ cứng của giấy, nàng mới thuyết phục cô nương ném nó vào góc phòng để nó phủ đầy bụi.
“Cô nương, sao người lại lấy ra làm gì vậy?”
“Tái sử dụng đồ bỏ đi.”
Thẩm An An nhíu mày, đưa cuộn tranh cho Mặc Hương: “Dọn dẹp sạch sẽ, giữ lại bán lấy tiền.”
“Cười... đời người thật khó lường, trên thế gian này, cái gì cũng có thể xảy ra.”
Nhìn thoáng qua, thì ra cũng chẳng có gì đặc biệt, bức tranh ngày xưa được trân trọng như báu vật, nay nhìn lại, cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Ngày hôm sau, Thẩm An An còn đang ngủ say thì bị ma ma do Thẩm phu nhân sai đến lôi khỏi giường: “Cô nương, phu nhân Trung Thừa sắp đến rồi, người phải dậy rửa mặt và trang điểm thôi.”
“Phu nhân Trung Thừa ai vậy?” - Thẩm An An mắt nhắm mắt mở, ngáp hỏi.
“Ôi, chính là gia đình hôm qua phu nhân nói với cô nương đó, cô nương sao ngủ một giấc lại quên hết vậy?”
“Hửm?”
Thẩm An An mở mắt ngái ngủ, một lúc lâu mới phản ứng lại: “À, là vị công tử Trung Thừa có mũi có mắt đó.”
Ma ma bị nàng chọc cười: “Không phải sao, công tử nhà đó lão nô đã gặp một lần, tuy không thể nói là phong nhã như ngọc, nhưng cũng rất văn nhã, khí chất hơn người.”
Dù bà cảm thấy, vẫn chưa đủ xứng với cô nương nhà mình, nhưng nếu phu nhân thấy tốt thì cứ vậy mà là được.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
“Thật sao.”
Thẩm An An khẽ kéo môi cười, nửa mắt khép lại, để mặc ba người xung quanh loay hoay chuẩn bị cho mình.
Chức quan của Ngự Sử Trung Thừa có thể nói là không quá lớn, nhưng cũng không phải quá nhỏ, công tử nhà họ hẳn là một trong những văn quan nổi bật.
Thẩm phu nhân là một người khéo léo, bà hiểu rõ Hoàng thượng không muốn thấy Thẩm gia lại kết hôn với các tướng quân, vì vậy trong danh sách chọn phu quân, toàn là văn quan, quan chức cũng không quá cao, không làm nàng phải chịu thiệt thòi, nhưng cũng không quá nổi bật.
Vị công tử của Ngự Sử Trung Thừa này, Thẩm An An nhớ lại, cũng có thể nói là đứng đắn, có tài năng và được tổ tiên che chở, cuộc sống khá thuận lợi.
Kết hôn với gia đình như vậy, phần đời còn lại có thể sống yên bình, ở trong hậu viện, phục vụ gia đình, sống cuộc đời của một nữ nhân bình thường.
Mặc Hương chọn cho nàng một chiếc váy gấm trăm bướm mây, màu hồng nhạt, tay áo rộng thêu chỉ vàng lớn, dưới váy là những con bướm thêu bằng chỉ vàng và bạc, sống động như thật, vòng eo nhỏ xíu, vừa vặn như nắm tay.
Kết hợp với hoa tai màu phấn và hoa đính, tua rua thả rơi hai bên, vừa duyên dáng lại vừa mềm mại, tỏa ra khí chất trẻ trung, tươi mới của lứa tuổi thanh xuân.
Đặc biệt là làn da trắng như tuyết và vóc dáng mảnh mai càng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng, giống như tiên nữ từ mặt trăng bước xuống.
Ba người đều rất hài lòng với bộ trang phục của Thẩm An An hôm nay.
Mặc dù mọi người đã biết cô nương xinh đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp rực rỡ như vậy.
Thẩm An An nhìn vào chiếc gương đồng, ngắm gương mặt mềm mại, thậm chí còn mang nét ngây thơ, có chút ngẩn người.
Có lẽ là vì tuổi già, nàng lại cảm thấy có chút tội lỗi khi giả vờ trẻ trung như vậy.
Nàng nhẹ nhàng lắc lư những sợi tua rua, ngẩng đầu nhìn ma ma: “Ma ma, lần đầu gặp mặt, như vậy có phải hơi quá không?”
“Không quá đâu, không quá đâu, đẹp lắm đấy.” – Ma ma liên tục khen ngợi.
Mặc Hương và Mặc Nhiễm cũng ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của Thẩm An An, một bên tua rua được tháo ra, mặc dù vẫn cảm thấy hơi quá lòe loẹt, nhưng không thể từ chối những gì ba người đã vất vả chuẩn bị từ sáng sớm.
Không lâu sau khi ăn sáng, Thẩm phu nhân phái người đến gọi: “Cô nương, phu nhân Trung Thừa sắp đến rồi, phu nhân bảo cô nương ra cửa đón một chút, thể hiện lòng hiếu khách.”
“Được rồi.”
Thẩm An An đứng dậy, chỉnh lại váy áo rồi bước ra ngoài.
Mỗi bước đi, nàng cảm thấy mình như một con bướm đang muốn bay, toàn thân không được thoải mái.
Đến cuối hành lang, Thẩm phu nhân vừa lúc từ một ngã rẽ bước ra, khi nhìn thấy Thẩm An An, bà hơi ngẩn người, đôi mắt sáng lên.
“Mẫu thân.”
Thẩm An An buông lỏng đôi mắt, mày rủ xuống.
“Làm sao vậy, đêm qua không ngủ ngon à?”
“Không phải.”
Thẩm An An khép môi lại, gương mặt hơi căng.
Nàng quyết định thôi không nói nữa, nhìn vẻ mặt của mẫu thân, có vẻ như bà muốn ôm nàng vào lòng vì quý mến, nàng chỉ im lặng, nhẫn nhịn để không làm mẫu thân mất hứng.
“Ừ.”
Thẩm phu nhân dường như vẫn chưa nhìn đủ, liên tục quan sát Thẩm An An từ đầu đến chân: “Hôm nay An An rất xinh đẹp, ở tuổi này, phải ăn mặc tươi tắn một chút mới đúng.”
“Vâng, mẫu thân nói đúng.”
Mẫu tử Thẩm An An vừa nói vừa đi tới cửa chính của phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không lâu sau, vài chiếc xe ngựa từ cuối con hẻm tiến đến, lao về phía này.
“Đến rồi.” - Thẩm phu nhân cười nói.
Thẩm An An nheo mắt lại, người đi đầu cưỡi một con ngựa cao lớn, mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng vẫn có thể thấy được dáng vẻ kiên cường, thân hình như trúc xanh, nàng bất chợt cảm thấy có chút quen thuộc.
“Mẫu thân, không phải là phu nhân Trung Thừa và công tử nhà bà ấy sao? Sao lại có hai chiếc xe ngựa?”
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Đoan xe từ xa tới gần, Thẩm phu nhân cũng từ từ nhận ra dáng người đi đầu, sắc mặt bà bỗng trở nên u ám: “Nghe nói là phu nhân Trung Thừa và Trưởng Công chúa cũng đến.”
Nếu không phải Trưởng Công chúa tới, bà cũng chẳng kéo An An ra đón, lúc đầu nghĩ chỉ có ba người, giờ nhìn cảnh tượng này...
Nhưng những điều đó không quan trọng, quan trọng là Trưởng Công chúa sao lại mang theo Tứ Hoàng tử nữa, thật là ngượng ngùng.
Mẫu tử Thẩm An An đều mặt mày khó chịu, nhưng người đã đến gần, Thẩm phu nhân chỉ có thể nhanh chóng nén lại cảm xúc, lấy lại nụ cười: “Tứ Hoàng tử.”
Trước mắt mọi người, Thẩm An An cũng cùng mẫu thân hành lễ.
Tiêu Uyên không nói gì, đôi mắt hẹp dài dừng lại nhìn Thẩm An An một lúc, rồi nhíu mày chuyển mắt đi chỗ khác.
Cả người trông như một cành hoa sặc sỡ, cứ như muốn bùng nổ mùa xuân, khiến người nhìn phải chói mắt.
Nữ nhân này, thực sự mỗi lần gặp lại đều khiến hắn bất ngờ, giống như con công xòe đuôi, nàng ta không có nam nhân chắc không thể sống được sao?
Thẩm An An tự nhiên không bỏ sót ánh nhìn chán ghét thoáng qua trong mắt hắn, lạnh lùng quay mặt đi.
Thực ra, nàng cũng thấy hơi xấu hổ.
“Thẩm phu nhân.”
“Trưởng Công chúa.”
Thẩm phu nhân dẫn Thẩm An An hành lễ với người nữ nhân quý tộc đang xuống xe ngựa.
Trưởng Công chúa mỉm cười: “Hôm nay ta là khách, các người không cần khách sáo, mau đứng dậy đi.”
“Vâng.”
Ngay sau đó, một chiếc xe ngựa phía sau dừng lại, một phu nhân trung niên hơi mập mạp bước xuống, theo sau là một nam thanh niên trẻ tuổi, họ chào hỏi Thẩm phu nhân rồi bắt đầu trò chuyện xã giao.
Thẩm An An liếc nhìn nam nhân một lượt.
Hắn ta trông cũng khá ổn, mang khí chất của một học sĩ, làn da sáng sủa, trầm lặng và kín đáo.
Trong khi Thẩm An An đánh giá hắn, thì nam nhân đó cũng lén lút quan sát nàng, nhưng Thẩm An An da dày hơn một chút, không né tránh, chỉ mỉm cười một cách tự nhiên.
Hắn ngây ra một chút, dường như bị nụ cười rực rỡ của nàng làm chói mắt, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
“Thành nhi, sao còn không mau chào hỏi Thẩm cô nương?”
Người nam nhân đó bị mẫu thân thúc nhẹ, mới giật mình phản ứng lại, cúi đầu, ngại ngùng chắp tay nói: “Thẩm cô nương, xin chào.”
“Mạnh công tử, xin chào.”
Mạnh Thành cắn môi, mặt đỏ như thể thiếu nữ chưa gả.
Phu nhân Trung Thừa cười tít mắt, nam tử bà rõ ràng đã để mắt đến cô nương nhà Thẩm gia rồi.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Nhưng bà lại thấy cô nương này có vẻ đẹp quá lộng lẫy, người ta nói lấy thê tử phải lấy người hiền đức chứ không phải sắc đẹp, sắc đẹp quá dễ khiến phu quân mất lòng học hành, đó không phải chuyện tốt, nhưng may mà gia thế của nàng không tồi, những vấn đề này có thể giải quyết sau khi nàng vào cửa, không phải không thể chấp nhận.
Nghĩ đến đây, bà càng thêm nhiệt tình, trò chuyện với Thẩm phu nhân càng thêm sôi nổi.
Mạnh Thành không ngừng lén lút nhìn Thẩm An An.
Thẩm An An đáp lại bằng một nụ cười.
Đột nhiên, nàng cảm thấy sau lưng mình có luồng gió lạnh thổi qua, khiến nàng hơi rùng mình.
Hôm nay không lạnh, sao lại có gió?
Nàng chạm tay vào gáy, nghiêng đầu nhìn lại phía sau, và ngay lập tức gặp phải ánh mắt âm u của một người.
Tiêu Uyên đang ngồi trên ngựa, nhìn xuống nàng từ trên cao, đôi mắt lạnh lẽo, trong ánh mắt của hắn có sự chế giễu sắc bén.
Đúng là nữ nhân này, chẳng bao giờ chịu yên phận, cứ bám lấy nam nhân, dù là khuê tú nhưng chẳng biết xấu hổ gì cả.
Thẩm An An đã dây dưa với hắn nhiều năm, nên rất dễ dàng đọc được sự mỉa mai trong mắt hắn, khuôn mặt nàng cũng trở nên trầm lặng.
Đôi môi đỏ mở khép mà không phát ra tiếng.
Tiêu Uyên hơi ngẩn ra, mí mắt không thể ngừng giật giật.
Hắn cũng đã hiểu.
Nữ nhân này đang m/ắ/n/g hắn, mà lại còn rất thô tục.
Thẩm An An tức giận liếc hắn một cái rồi quay mặt đi.
Nàng ta quyến rũ ai chứ, với hắn chẳng có chút quan hệ gì, đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.
Lúc này, Thẩm phu nhân và Mạnh phu nhân cũng ngừng nói chuyện.
Trưởng Công chúa cười nói: “Uyên Nhi, ngươi và Thần Dật không phải đang đi tập luyện ở Tây Đại Doanh sao? Mau đi đi.”
“Vâng.”
Tiêu Uyên lạnh lùng thu ánh mắt lại, trong lòng hắn như có ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt, tay nắm chặt dây cương càng thêm căng thẳng.
Lăng Thần Dật đột nhiên thò đầu ra từ xe ngựa của Trưởng Công chúa, sau khi chào Thẩm phu nhân, liền nói: “Mẫu thân ở Thẩm phủ chờ bọn con, tối bọn con sẽ đến đón người.”
“Được.”
Trưởng Công chúa mỉm cười gật đầu: “Nhanh đi đi, đừng để muộn chuyện chính.”
Lăng Thần Dật hạ rèm xe, nhưng Tiêu Uyên vẫn không động đậy.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Lửa trong lòng hắn càng ngày càng cháy dữ dội, hắn đột nhiên có một cảm giác... muốn bắt nữ nhân đang giả vờ nở nụ cười giả tạo kia đi vào núi sâu, rồi…
Người đánh xe n.g.ự.c của Trưởng Công chúa ngẩn người một lát, sau đó mới phản ứng lại, vội vã thúc ngựa đuổi theo.
Thẩm An An lạnh lùng dõi theo bóng dáng đang khuất dần, ánh mắt từ từ thu lại, đôi mắt khép lại.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, chẳng phải là họ sao, đời trước nàng phải hao tâm tốn sức mới gặp được hắn một lần, giờ thì muốn tránh cũng chẳng được, thật là đen đủi quá.