Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 99



Trời trong.

Mười ba tháng chạp.

Hợp: Kết hôn, nạp thiếp, trồng cây, tế tự.

TBC

Kị: Mọi việc đều hợp.

Hôm nay là ngày tốt lành.

Thôn Khảm Nhi có việc mừng.

"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái."

Giang Trường Thiên làm người chứng hôn, ngồi trên cao đường, nhận lễ bái của đôi phu thê mới cưới.

Hắn cũng có chút giật mình.

Thật ra hắn cảm thấy mình hình như vẫn chưa lớn lên.

Đột nhiên đã bắt đầu chứng hôn cho tiểu bối.

Bất chợt còn có chút căng thẳng.

Phong Ca Nhi và Du Tỷ Nhi có phải cũng sắp rồi hay không.

Hôm nay A Thúy và hộ vệ Tiểu Ngô thành hôn.

Tiểu Ngô bởi vì nhà riêng quá cũ nát, được phê chuẩn vào bên trong đại trạch của Lưu lão gia, được chia hai phòng trong đó.

Phòng chắc chắn, kín gió không lọt mưa.

Lão nương nằm trên giường trường kỳ của gã, hôm nay vẻ mặt cũng vui vẻ hiếm thấy.

Rốt cuộc, rốt cuộc đã nhìn thấy nhi tử kết hôn rồi.

Bà ta nằm trên giường, run rẩy tháo nhẫn bạc trên ngón tay, giơ tay, run rẩy đeo vào ngón tay cho A Thúy.

Đêm đó, lão phụ nhân đã tắt thở, trên mặt vẫn nở nụ cười, nhắm mắt rất an tường.

...

Trời trong.

Mười bốn tháng chạp.

Hợp: Xây dựng, an táng, nhập liệm, an táng, đi tang.

Kị: Mọi việc đều hợp.

Hôm nay là ngày tốt lành.

Thôn Khảm Nhi có tang sự.

Người người nói là hỉ tang.

Tiểu Ngô đã khóc đến khản đặc giọng.

Hôm qua gã là tân lang, là nhi tử của a nương gã.

Hôm nay gã là trượng phu, gã đã không còn a nương rồi.

Giang Trường Thiên vỗ vỗ vai Tiểu Ngô, nói: "Nương ngươi không muốn liên lụy ngươi, nhìn ngươi thành hôn, bà ấy có thể an tâm đi rồi, bà ấy bị bệnh rất đau, có thể giải thoát cũng là chuyện tốt. Ta hâm mộ ngươi, ngươi có một nương thân tốt."

Tiểu Ngô khóc càng không dằn nổi.

Hai mắt gã đẫm lệ nhìn Giang tiên sinh, ôm chân Giang tiên sinh kêu khóc: "Tiên sinh! Tiên sinh!"

A Thúy hôm qua mặc hôn phục màu đỏ, hôm nay mặc áo gai màu trắng.

Tất cả mọi người nói A Thúy có phúc khí, mẹ chồng nàng ta trước khi mất đã tặng nàng ta vật kề cận mình, tán thành nhi tức phụ là nàng ta.

Hơn nữa không nỡ để nhi tức phụ là nàng ta mệt nhọc một ngày.

Hôm qua A Thúy vẫn là tiểu cô nương, hôm nay đã trở thành nữ chủ gia đình, mặc đồ tang, gian nan học cách đãi khách.

Giang Du bế muội muội cũng tới tham gia tang sự.

Việc vui trong thôn có thể lười biếng, tang sự không nên lười biếng.

Gom người góp tiền, muôn vật muôn thứ, tóm lại phải đưa tiễn người chu đáo.

Lần đầu tiên Giang Miên Miên tham gia tang lễ.

Bởi vì nàng là hài tử, cũng chỉ góp mặt ăn một bữa cơm.

Sẽ không để cho nàng lên linh đường làm gì.

Nàng ngoan ngoãn ở trong n.g.ự.c a tỷ.

Cũng không quấy rầy, nhìn người trong thôn mặc áo gai.

Có mấy nữ tử lớn tuổi, đứng xếp hàng ngồi ở ven đường khóc tang.

Tiếng khóc trầm bổng du dương, bọn họ đang khóc, cũng là đang giảng giải một đời lão phụ nhân đã qua đời này.

Lão phụ nhân cả đời không có điểm sáng le lói gì.

Chỉ là nuôi một nhi tử, trượng phu mất sớm, bà ta lắm bệnh, nằm trên giường nhiều năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi còn sống, nhi tử của bà ta cực kỳ khó bàn hôn sự, bởi trong nhà có người bệnh, nhà người bình thường sẽ không bằng lòng gả nữ nhi sang.

Bây giờ bà ta c.h.ế.t rồi.

Tất cả mọi người đang tán dương. Tán dương bà ta hiểu rõ đại nghĩa, tán dương bà ta có phúc khí, tán dương bà ta là người có phúc, trước khi đi có nhi tử có tức phụ. Nhưng đã quên tiểu lão thái thật ra đã từng là người cay nghiệt, cũng có thể mắng lão nương A Thúy trên ba ngày ba đêm.

Thật ra A Thúy khóc không được, nàng ta vẫn đang sững sờ. Nhưng bị nương nàng ta bóp một cái, con mắt cũng hồng hồng.

"Con phải khóc, mẹ chồng con là một người lương thiện, con khóc, trong lòng nhà con sẽ dễ chịu một chút, về sau con với hắn là một gia đình."

A Thúy bị a nương véo đau thấu, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn.

Giang Du là bạn thân của A Thúy, nương A Thúy cũng không có tránh Du tỷ nhi.

Giang Miên Miên cũng nhìn thấy hình ảnh này. Nghĩ thầm, có đôi khi người đánh ngươi, chưa chắc là người ta đối xử với ngươi không tốt.

Ngày hôm đấy phản tặc Mộc tiên sinh lại tới.

Lúc A Thúy và Tiểu Ngô thành hôn hắn không có tới.

Thời điểm A Thúy và Tiểu Ngô tổ chức tang sự, hắn tới.

Còn tặng đồ cúng.

Đám người càng thêm liên tục tán dương, lão thái thái có phúc khí, c.h.ế.t vinh quang thể diện, kiếp sau nhất định có thể được đầu thai vào nhà tốt.

Một ngày này, Giang Du nhìn tỷ muội tốt ngày xưa nhanh chóng trở thành người giống a nương.

Nàng ấy nhìn thấy Tiểu Ngô khóc rất thảm thương, lúc ăn cơm, bản thân gã một miếng cũng ăn không vô, nhưng vẫn nhớ A Thúy chưa ăn, nên đã nhét một cái bánh bao không nhân cho nàng ta.

Dường như xuất giá không có tồi tệ tới thế.

Mọi người khóc sướt mướt, nhưng không đau buồn.

Bởi vì nhiều người, Giang Miên Miên đổi sang vòng ôm khác đợi.

Lúc này lại vào trong lồng n.g.ự.c của cha.

Cha chào hỏi đại nhân vật Mộc tiên sinh.

Hôm nay không có nhiều người phú quý, chỉ có thôn dân mặc áo gai.

Trong thôn bị tuyết đóng một nửa, đã dọn dẹp một nửa.

Bọn họ ngồi dưới mái hiên của phòng lớn của Lưu lão gia.

Có lò sưởi ấm nhỏ.

Hai người mỗi người một chiếc ghế dựa bằng trúc nhỏ.

Nhìn tang sự náo nhiệt.

Thật ra Giang Trường Thiên có chút u uất, đã không có khí chất phong độ, cao ngạo ngày thường, cả người tựa như càng chân thật, cũng có chút uể oải.

Giang Miên Miên ngồi trong lồng n.g.ự.c cha, cảm thấy trên người cha không có sự căng cứng như quá khứ.

Hắn ngồi trên ghế nhỏ, nói chuyện phiếm với Ria mép.

Đêm đó tửu lâu Thanh Phong chỉ có hai thi thể, một là Ria mép giết, một là Giang Trường Thiên giết.

Thật ra Mộc Tê Trì không có g.i.ế.c người bừa bãi, người hắn g.i.ế.c ngày thường làm rất nhiều điều ác, kẻ đó hà h.i.ế.p hương dân, cướp đoạt dân nữ trắng trợn.

Khả năng Giang Trường Thiên cũng không g.i.ế.c người bừa bãi nhỉ.

Dù sao đã đủ dằn mặt đám người rồi.

Mộc Tê Trì nhìn tang sự, nói với Giang Trường Thiên: "Năm ta thi trạng nguyên, nương thân của ta bị bệnh, bệnh rất nặng, nhưng bà luôn gắng gượng, lo lắng ảnh hưởng ta tham gia khoa khảo. Sau khi ta thi đậu, nương thân lại lo lắng ảnh hưởng ta làm quan, nương thân cứ gắng sức gắng sức, về sau biết ta phạm tội, nương thân đã không gắng nổi nữa, không còn hơi sức rồi, ngày nhận được tin tức đó, bà đã đi, ta không có cơ hội tham gia tang lễ của bà. Hiện tại ta nhìn thấy tang lễ náo nhiệt, chỉ vậy đã cảm thấy tốt. Tốt thật, đáng lẽ là vô cùng náo nhiệt."

"Đúng vậy, vô cùng náo nhiệt, rất tốt."

Giang Trường Thiên tựa ở trên ghế trúc nhỏ, một tay ôm hài nhi, một tay cầm chén trúc, uống nước trà nóng.

Tay ôm hài nhi cũng không hiểu sao xoa đầu hài tử, sờ tóc của nàng, một sợi lại một sợi.

Giang Miên Miên: ...

Hơi xoay người nhẹ, sau đó chăm chú nghe trò chuyện.

"Trường Thiên huynh, sau này huynh có tính toán gì không? Ta thấy huynh có dung mạo không tầm thường, thân phận có lẽ hẳn là có ẩn tình khác." Mộc Tê Trì lại nói.

Giang Trường Thiên ôm khuê nữ vững vàng, nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của khuê nữ, cười nói: "Không được, ta có thê tử có nhi nữ có ruộng có nhà, cuộc sống cũng rất tốt. Sau này ta là cha hài tử, trượng phu của thê tử, ta là Giang tiên sinh của mọi người, chăm sóc mọi người ăn uống, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, tất bật chân không chạm đất."

"Dạ Hàng huynh, đa tạ huynh." Giang Trường Thiên nâng chén trúc kính một câu.

Mộc Tê Trì nhẹ gật đầu.

Hắn cảm thấy đối phương rất đáng thương, đã lớn vậy rồi mới biết nương thân không phải là nương thân, nhưng cũng không biết nương thân là ai, nửa đời người bị hiếu đễ đè ép.

Khó trách nói mờ ám, thủ đoạn của đại gia tộc hậu trạch rất đáng sợ.

Giày vò người c.h.ế.t không cần đao kiếm.

Lòng người đáng sợ hơn đao kiếm.

"Ta không thể ở huyện Minh lâu được, ta thấy Trường Thiên có tay trị vì, loạn tượng liên tiếp phát sinh các nơi, chỉ có trong thôn Khảm Nhi huynh an bình, còn giữ được tình người nồng nàn, ta muốn trở về bẩm báo Tí soái, để ngươi quản lý huyện Minh, ta sẽ để lại một vài thị vệ phụ tá huynh tạm thời."

"Đa tạ Dạ Hàng huynh, loạn thế mạng người như cỏ rác, liều mạng mà thôi, chỉ cần Tí soái có thể tín nhiệm tại hạ, tại hạ nhất định dốc sức làm việc." Giang Trường Thiên chân thành nói

...