Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 97



Bà ta mặc dù là một ma ma, nhưng trải qua huấn luyện từ nhỏ, sức lớn không gì sánh được.

Quá khứ mỗi lần bà ta tóm thiếu gia đều như chim ưng tóm gà nhỏ,

Đã vô cùng quen.

Thiếu gia cầm kiếm chỉ là phô trương thanh thế, chẳng lẽ hắn hắn dám dùng thật sao, nhiều lắm là c.h.é.m chém bát đũa.

Bởi vì hắn cầm kiếm, biểu cảm còn điềm đạm đáng yêu hơn bất kỳ ai.

Hóa ra, nam tử cũng có thể sử dụng tính từ này.

Giang Uyển cũng bị doạ sợ.

Nàng ta trốn sau lưng tổ mẫu, nhìn nam tử cầm kiếm trước mặt, thế mà chỉ cảm thấy hắn yêu dã diễm lệ, lại không tìm ra người càng đẹp hơn.

Dao cô tiến lên phía trước một bước.

Bà ta ưỡn thẳng ngực, dùng thân thể chặn trước mũi kiếm, không chút sợ hãi nào, ánh mắt khinh miệt, giọng như tiếng chuông, lớn giọng quát: "Thiếu gia đừng chấp mê bất ngộ nữa, sai phải nhận sai, mau nhận sai với phu nhân."

“Phụt!”

Vô số lần trong quá khứ, Dao cô tiến lên trước, Giang Trường Thiên đều sẽ sợ hãi lùi về sau.

Hắn lùi vô số lần, lùi đến không thể lùi nữa.

Hôm nay, hắn cầm kiếm.

Phía sau là thê nhi của hắn.

Hắn không còn đường lui, hắn không thể lui.

Hắn tiến lên trước một bước.

Kiếm cũng tiến về phía trước một bước.

Vẻ mặt hung tợn của Dao cô sững sờ, nhãn cầu của bà ta lồi ra, không thể tin nổi cúi đầu nhìn trước n.g.ự.c mình.

Thanh kiếm thật sự đ.â.m vào.

Giang Trường Thiên không xoay, chỉ tiến lên một bước.

Thanh kiếm có chút lưu loát xuyên qua y phục màu đông của Dao cô, đồ Dao cô mặc rất tốt, y phục của Dao cô ma ma còn tốt hơn y phục của Hà muội thê tử hắn, ngoại y là áo bông, bên trong có tơ lụa, nghe nói lót tơ lụa, nếu bị mũi tên b.ắ.n bị thương, nó bọc chặt mũi tên nhọn không dễ chết.

Nếu như bị đ.â.m xuyên thì sao?

Giang Trường Thiên chỉ là từng tự hại mình, hắn còn chưa từng tự tay g.i.ế.c người khác.

Giờ khắc này thân thể của Dao cô có hơi dày, cũng không dễ dàng đ.â.m xuyên qua.

Nhưng hắn bị nhốt trong phòng tối, trong đầu vô số lần nhớ tới mỗi một cấu tạo của cơ thể người.

Hắn không muốn g.i.ế.c người, hắn chỉ là muốn c.h.ế.t mà thôi.

Chỉ là muốn c.h.ế.t như thế nào, có thể nhanh một chút, có thể không quá đau.

Bây giờ dùng đến rồi.

Không lãng phí mỗi một tri thức.

Hắn dùng trên người Dao cô.



Mười hai tháNG chạp.

Tuyết lớn.

Hợp lễ trưởng thành, tế bái, nhập liệm, ra ngoài.

Kị khai trương, thành hôn, lập bia.

……

Lại g.i.ế.c người rồi.

Cùng lúc đó, một thị vệ phía sau người lão phu nhân di chuyển.

Cùng lúc đó, tay của Tần Lạc Hà di chuyển.

Đôi đũa tre nhỏ chuẩn bị cho Miên Miên bị nàng ấy ném ra ngoài, vừa hay cắm trúng cổ của tên thị vệ kia.

Thân thể thị vệ mới vừa tiến lên trước một bước, trên cổ đã nhiều thêm một đôi đũa.

TBC

Hắn ta kinh hãi cúi đầu, có chút không hiểu ra làm sao.

Người khác cũng không kịp phản ứng lại.

Chỉ nhìn thấy một thị vệ của Giang phủ thế mà lại ngã về phía sau.

Biểu tình của Tí thiếu chủ hơi thay đổi, nhìn nữ nhân đang ôm Giang rùa nhỏ.

Sau đó quay đầu có chút chán ghét nhìn Hắc Tháp.

Đôi mắt trợn tròn của Hắc Tháp như chuông đồng, có chút mờ mịt đáng yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kiếm của Giang Trường Thiên cắm vào người Dao cô, hắn thở phào nhẹ nhõm, hóa ra bà ta không phải yêu ma quỷ quái, xem ra bà ta cũng có thể bị g.i.ế.c chết.

Đuôi mắt hắn càng đỏ hơn, dung mạo càng thêm yêu nghiệt, bởi vì vừa rồi có m.á.u vừa b.ắ.n lên mặt hắn.

"Ta đang nói chuyện với Giang lão phu nhân, đến lượt một tiện tỳ như ngươi mở miệng sao? Ngươi muốn ta nhận sai chuyện gì? Giang lão phu nhân đã nhớ tới ngươi nói chuyện với người bất hiếu bất đễ như ta thế nào không? Ngươi nói ta bất hiếu bất đễ, ta ngày đêm sợ hãi, bởi vì ta không biết làm gì mới gọi là bất hiếu bất đễ, lo lắng không đáp ứng được kỳ vọng của ngươi, hôm nay g.i.ế.c tiện tỳ ngươi thích có tính không?"

Sắc mặt Giang lão phu nhân tái nhợt, duỗi ngón tay trắng như tuyết ra, "Ngươi ngươi ngươi ..."

"A Dao, A Dao!"

Giang lão phu nhân thật sự hoảng sợ rồi.

Bà ta đưa tay ra đỡ A Dao, nhưng sợ chạm vào máu, lại rụt về.

Bà ta và A Dao đã ở cùng nhau mấy chục năm rồi, bà ta trước giờ chưa từng rời xa A Dao.

Giang lão phu nhân thật sự rơi lệ.

Bà ta lo lắng quát mắng: "Súc sinh, súc sinh, lúc đầu liền nên g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi."

Giang Hoài Sinh cũng không tại sao sẽ thành như này, đệ đệ trước nay luôn yếu đuối của hắn ta thế mà lại thật sự dám giơ kiếm.

Hắn g.i.ế.c Dao cô?

Dao cô nhìn hắn ta trưởng thành, hắn ta cũng coi Dao cô như trưởng bối.

Giờ khắc này Giang Hoài Sinh lại không dám động đậy, hắn ta lo lắng kích thích đến đệ đệ.

Giang Trường Thiên vững vàng nắm lấy thanh kiếm: "Giang lão phu nhân, không phải ngày nào bà cũng nắm lấy tay tiện tỳ này nói các ngươi tình như tỷ muội sao, bà ta còn chưa chết, bà còn có thể cứu bà ta, bây giờ bà nói cho ta biết, ta là ai?"

Dao cô không thể tưởng tượng nổi nhìn thanh kiếm trước n.g.ự.c mình, rất đau, bà ta không biết lại đau như thế này.

Bà ta không thể nhúc nhích, bà ta không dám giãy giụa, chỉ là có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn thanh kiếm trước n.g.ự.c mình.

Bà ta biết mình sắp c.h.ế.t rồi.

Bà ta mở miệng nói: "Phu nhân, đừng nói, kiếp sau A Dao lại đi cùng người."

Thân thể Dao cô lao lên trước một bước.

Giang Trường Thiên hơi sững sờ.

Hắn thế mà từ trong ánh mắt của tiện tỳ này nhìn thấy châm chọc và giải thoát.

Giang lão phu nhân điên rồi.

"A Dao, A Dao, ngươi đừng chết, ngươi sẽ không sao, súc sinh, ngươi là súc sinh, ta nói cho ngươi biết, ta không nợ ngươi, ta không nợ ngươi, thân nương ngươi không cần ngươi, muốn g.i.ế.c ngươi, ta cứu ngươi, ta cứu tên súc sinh ngươi."

Đám người huyên náo.

Quả nhiên không phải con ruột, còn có nội tình khác, đã nói là con ruột sao nỡ giày xéo như vậy.

Lần này Giang Trường Thiên không cười.

Mặt hắn không biểu cảm rút kiếm từ người Dao cô ra, rất mượt mà.

Trường kiếm nhỏ máu, Dao cô ầm ầm ngã ra sau.

Bà ta trợn mắt, người chảy máu, co giật.

Hắn lại không dừng tay.

Giang Trường Thiên vung kiếm đặt trên cái cổ trắng nõn mềm mại của Giang lão phu nhân.

"Vậy Giang lão phu nhân có thể nói cho ta biết thân nương của ta là ai không?"

Giang lão phu nhân run lẩy bẩy, giờ khắc này lại nhắm mắt: "Ngươi g.i.ế.c ta đi."

Máu tươi của Dao cô nhỏ vào cổ Giang lão phu nhân, có hơi ẩm ướt, thậm chí còn ấm, nhưng mũi kiếm lại lạnh lẽo.

Lão phu nhân sợ hãi đến mức nhắm lại đôi mắt đong đầy nước mắt, nhưng cho dù như vậy, bà ta cũng không mở miệng.

Trái tim Giang Trường Thiên rất đau.

Hắn vẫn luôn cho rằng bà ta là thân nương của hắn, hắn vẫn luôn cho rằng hắn không đủ tốt.

"Tướng công."

Giọng nói của Tần Lạc Hà vang lên.

Mặc dù nàng ấy hận lão ngoan bà này, nhưng không thể để tướng công ra tay, tướng công mềm lòng, tướng công của nàng ấy là một người cực kỳ cực kỳ tốt, thấy ai khó sống không tốt đều bằng lòng đưa tay giúp đỡ, đều sẽ nhiệt tình giúp đỡ, nếu như tướng công ra tay, về sau chắc chắn sẽ ngày đêm không được yên bình.

Nàng ấy có thể, nàng ấy không sợ, nàng ấy lòng dạ sắt đá, buổi tối nào đó, nàng ấy lén đi vào, một đao liền có thể kết thúc lão ngoan bà này.

"Cha." Giọng nói non nớt của Giang Miên Miên cũng vang lên.

"Cha." Giang Phong và Giang Du đều gọi một tiếng.

Bây giờ g.i.ế.c một tỳ nữ, mặc dù cũng là g.i.ế.c người, nhưng khả năng cũng không tính là chuyện gì.

Nhưng nếu như thật sự g.i.ế.c Giang phu nhân, bên phản tặc cũng không qua được, dù sao phản tặc cũng coi trọng hiếu trọng.

Đây là quy tắc của thiên hạ.

Lý trí của Giang Trường Thiên chầm chậm trở về.

Hắn cũng không thu kiếm về, hắn mở miệng nói: "Nương, ta gọi bà là nương một đời. Kết quả bà nói bà không phải nương của ta, bà không phải nương của ta, vì sao muốn giữ ta lại, vì sao muốn chà đạp ta, thân nương, bà có tâm sao? Ta ngày ngày gọi bà như vậy, khi bà đáp lại, trái tim không đau sao?"