Ai có thể ngờ, một Huyện lão gia đường đường như ông ta, người mà ông ta sẽ khom người nghênh tiếp lại là gia nhân thời vụ dưới tay ông ta ngày xưa.
Lưng của ông ta hơi không cúi xuống được nữa.
Ông ta đường đường là quan phụ mẫu một huyện, há có thể khom người với hạng người bất hiếu bất đễ này.
Thói đời sụp đổ!
Lúc này Mộc Tê Trì lại bước nhanh chạy vội từ trên lầu xuống.
Chạy chậm đến nghênh trước mặt.
"Trường Thiên đệ đã tới, chỉ chờ các đệ thôi đấy, đệ, muội mau vào." Mộc Tê Trì vươn tay cầm tay Giang Trường Thiên.
Tay của Mộc Tê Trì nóng, tay của Giang Trường Thiên hơi lạnh.
Giang Trường Thiên cười nói: "Dạ Hàng huynh, không ngờ mới nửa ngày đã gặp lại rồi, huynh thật sự là nôn nóng. Khi nhận được thiếp mời, ta lập tức dẫn theo cả nhà tới, đây là đại lang nhà ta - Giang Phong, đây là tiểu nữ Giang Du, tiểu nữ nhi Miên Miên, huynh từng gặp rồi."
Giang Phong và Giang Du đều cung kính hành lễ, nói: "Mộc bá bá."
Giang Miên Miên cũng hô theo: "Bạ bạ!"
Mộc Tê Trì rất hài lòng Giang Trường Thiên dẫn theo cả nhà, ngay cả tiểu nữ nhi cũng có mặt. Hơn nữa trên người đều không mang vũ khí.
Hôm nay hắn nhận được rất nhiều thứ, tiện tay lấy một món đồ cho hài tử, nhét vào.
Giang Miên Miên lại nhận được một cái ngọc bội, nàng vui vẻ.
Giang Du nhận được một vòng tay vàng, rất vui vẻ.
Giang Phong nhận được một tấm kim bài, nghĩ thầm tạo phản thật tốt, thật nhiều tiền.
Vui vẻ hòa thuận.
Dường như Giang Trường Thiên mới chú ý tới Huyện lão gia đang khom người thấp xuống, hơi kinh ngạc nói: "Lão gia tại sao lại ở chỗ này."
Huyện lão gia cười ngượng nói: "Cố ý ra ngoài đón các ngươi, mau mời vào, mời vào."
Trên lầu, đám người mong mỏi và ngóng trông.
Nhìn người mà đầu lĩnh phản tặc tự mình chạy vội xuống lầu đón, bọn họ rất tò mò là ai.
Buổi sáng Mộc Tê Trì bái phỏng Giang tiên sinh, giữa trưa đã tới huyện thành.
Huyện thành loạn hơn thôn Khảm Nhi nhiều, rối bung bét.
Bọn họ còn chưa đến, nha dịch trong huyện nha đã tự đánh hỗn chiến.
Còn có thừa cơ đi nhà người ta cướp bóc.
Huyện lão gia chuẩn bị trốn, nhưng do dự trốn hay không trốn.
Dáng vẻ chúng sinh buồn cười.
Hai bên vừa được so sánh, sẽ lộ ra sự đặc biệt của Giang tiên sinh.
Thời cổ, giao thông không tiện, đường xá xa xôi, rất ít người đi ra ngoài, phạm vi người quen biết có hạn.
Tình cảm của cổ nhân càng thêm dồi dào, một khi đã nhận định một người, nhận định là tri kỷ, cùng chung chí hướng, sẽ m.ó.c t.i.m móc phổi, chân thành hết mực.
Bởi vì không chỉ có xe ngựa chậm, tuổi thọ cũng ngắn.
Cuộc đời ngắn ngủi, được có một tri kỷ, sẽ vô cùng trân quý.
Mộc Tê Trì tự mình nghênh đón, tự mình dẫn đường, dẫn cả nhà Giang Trường Thiên lên lầu, đồng thời dẫn tới vị trí trên chủ tọa đã chuẩn bị sẵn trước đó.
Đám người nhìn y phụ lụa mềm trước rồi mới nhìn người.
Nhìn y phục người tới đơn sơ, ngay cả đồ phản tặc đang mặc cũng không sánh nổi.
Càng thêm tò mò, là ai, mà có thể khiến cho phản tặc long trọng như vậy.
Buổi sáng nghĩa tử của Tí Lục - Tí Can Tướng không có đi bái phỏng Giang tiên sinh, gã ta là võ tướng, có thể động thủ thì không nói nhiều, không có hứng thú với bái phỏng tiên sinh gì đó. Có điều nghĩa phụ cũng chỉ bảo gã ta đến hỗ trợ Mộc tiên sinh, cho nên gã ta không có quyền làm chủ
Người mới tới là một gia đình, ngay cả em bé cũng được bế theo.
Đám người càng thêm tò mò.
Đợi đến khi nhìn thấy mặt Giang Trường Thiên, trong đám người, không biết là ai, đã phát ra tiếng hít sâu.
Nghe tiếng, là nữ tử.
Huyện Minh bọn họ có nam tử đẹp tuyệt sắc như thế sao?
Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người đã quên nhìn quần áo, chỉ lo xem mặt.
Quý nữ đại hộ cực ít được đi ra ngoài, giờ phút này sắc mặt đỏ bừng, hoàn toàn quên mất là tới tham gia phản tặc yến hội, ngược lại giống như là đến ra mắt.
TBC
Có điều nhìn thấy thê nhi đi theo bên cạnh hắn, có vài nữ tử đã lý trí hơn.
Đây là lần thứ nhất Giang Trường Thiên dùng diện mạo chân chính của mình gặp người.
Mà Giang Hoài Sinh trong đám người thì mới đầu không có nhận ra người kia là đệ đệ Giang Trường Thiên của mình. Đến khi hắn ta thấy được Giang Phong mới phản ứng kịp. Bởi vì trước đó hắn ta đã gặp được Giang Phong, cũng vì không thuận mắt dáng vẻ hư hỏng của hắn, nên đã giáo huấn hắn một trận giống như là giáo huấn Vinh nhi.
Hắn ta vẫn còn nhớ kỹ ánh mắt Giang Phong nhìn mình, vô cùng. oán hận
Giang Hoài Sinh không thẹn với lương tâm, hắn ta là bởi vì Giang Phong là chất tử của mình mới ra tay giáo huấn, nếu là người khác, hắn ta ngay cả nhìn cũng không nhìn.
Hắn ta nhận ra kia là đệ đệ Trường Thiên của mình, tiếp đó rất tức giận.
Nếu không phải nơi này không phù hợp thì hắn ta đã muốn ra tay giáo huấn hắn.
Sửa soạn kiểu gì thế này? Hắn vốn có dáng vẻ này sao? Ngay cả hắn ta cũng không nhận ra.
Thời loạn thế mạng người như cỏ rác, hắn trưng diện thế này, là muốn làm gì?
Mà Giang lão phu nhân nhìn thấy người tới. Vào giây thứ nhất, con ngươi của bà ta lớn đột ngột, tiếp đó m.á.u đang chảy trong người có cảm giác như cứng lại, thân thể bà ta khẽ run lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà ta dùng sức vòng chuỗi trong tay của bà ta.
Xâu chuỗi này, A Dao đã giúp bà ta xỏ một lần rồi, thế nhưng giờ phút này bà ta dùng sức quá mức, khu vực hạt châu lòi ra hình như lại bị kéo giãn.
Vốn dĩ Giang Uyển ngồi ở bên người tổ mẫu, hầu hạ tổ mẫu, tổ mẫu luôn ngồi ngay thẳng, khí chất lạnh nhạt, tỉnh táo, ung dung hơn tất cả mọi người ở đây.
Giờ phút này tổ mẫu bỗng nhiên vươn tay bắt tay nàng ta, rất dùng sức, khiến nàng ta đau nhẹ.
Nàng cũng ngẩng đầu nhìn về phía người tới.
Người này là nhị thúc?
Thật kỳ lạ, nàng ta chưa từng gặp, trong mơ cũng không có.
Nàng ta nhìn thấy Giang Du.
Ăn mặc bình thường, nhưng nụ cười trên mặt thì ngây ngô trong sáng.
Nàng ta nhìn thấy Giang Phong hại ca ca bị trói.
Hắn ăn mặc càng phổ thông, tay áo cũng ngắn hơn tay, cũng rất tuấn tú, dáng vẻ càng nhanh nhẹn xuất sắc hơn Tí Can Tướng nghĩa tử của Tí Lục.
Nàng ta nhìn thấy em bé được ôm trong n.g.ự.c phụ nhân cao lớn.
Thời gian qua đi không lâu, nàng ta lại thấy nàng.
Lần trước nàng trong tay phu thê của gã bán hàng rong, chảy nước mắt nhìn mình.
Giờ phút này nàng ta đang sống sờ sờ nhìn mình, tay Giang Uyển cũng hơi run rẩy.
...
Lại có tuyết bay rồi.
Ngoài cửa sổ, tuyết lất phất bay bổng.
Chưởng quỹ trong tửu lâu Thanh Phong, cố gắng nâng cao tinh thần.
Đêm nay thịt rượu cực kỳ phong phú, nhưng không biết khách nhân ăn xong có thể đưa tiền hay không.
Chưởng quỹ bảo tiểu nhị ở lại làm thêm giờ, lo lắng một hồi phải vệ sinh vết m.á.u hay gì đó.
Tối nay dài đằng đẵng.
...
Trên lầu, nhiều người, nhưng không náo nhiệt.
Tương phản, rất yên tĩnh.
Người ngồi xuống đã đủ.
Mộc Tê Trì tuyên bố khai tiệc.
Hình như khẩu vị của mọi người cũng không tốt, cũng không thể thật sự là cố ý ra khỏi nhà vào trời tuyết lớn là để ăn cơm nhỉ.
Đương nhiên là có người cố ý tới ăn cơm.
Ngay từ đầu Giang Du còn rất căng thẳng.
Người ở đây có rất nhiều, nàng ấy chưa từng thấy nhiều người dồn tụ tại một nơi như vậy. Lúc A Thúy sắp xuất giá bữa tiệc rượu mà nhà nàng ta tổ chức cũng không nhiều người tới nhường này. Hơn nữa những người này sửa soạn quá đẹp, ấy nấy đều mặc đồ lụa trơn mượt, đủ mọi màu sắc, giống như là cây nấm nàng ấy hái ở trên núi, vô cùng tươi đẹp. Có điều lực chú ý của nàng ấy rất nhanh đã bị từng chén đồ ăn được bưng lên bàn hấp dẫn.
Không uổng chuyến này, không uổng chuyến này.
Giang Du kích động đã bắt đầu dùng thành ngữ.
Nàng ấy cảm thấy hôm nay thật sự khác lạ, nàng ấy phải nhớ thời gian đặc biệt hôm nay. Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên nàng ấy tới tửu lâu ăn cơm.
Nhất định phải nhớ kỹ.
Mười hai tháng chạp.
Hôm nay Giang Du mặt mày hớn hở, mặt tròn nhỏ b.ắ.n hào quang, đẹp khôn xiết.
Lúc đầu Tí Can Tướng cũng có chút tò mò vì sao Mộc tiên sinh phấn khích đi đón người như vậy, có đến mức đó sao.
Văn nhân có tật xấu nhiều.
Coi trọng vớ vẩn, dối trá.
Kết quả nhìn thấy người Mộc tiên sinh đón vào, lại là một nhà ăn mặc rất giản dị. Còn không ăn mặc vẻ vang bằng nô bộc của những lão gia phu nhân ngồi ngay ngắn nơi này.
Nhìn thấy thanh niên Mộc tiên sinh tay nắm tay kéo đi, Tí Can Tướng cũng ngây ngẩn cả người.
Người này đẹp quá.
Đẹp tới mức chỉ đứng đó đã khiến cho những người khác tự ti mặc cảm.
Với sắc đẹp này, cũng khó trách một đường Mộc tiên sinh cứ thì thầm, khiến cho người gặp rồi liền khó mà quên.
Tí Can Tướng cảm thấy nếu nghĩa phụ gặp hắn, nói không chừng cũng sẽ kéo hắn trở thành huynh đệ kết bái, nghĩa phụ cũng là người giàu tình cảm, quảng giao hảo hữu, không hỏi xuất thân.
Tí Can Tướng không nhịn được lại nhìn người đứng bên cạnh hắn.
Hắn đẹp thế, lại không hề kiêu ngạo vô cùng giống Mộc tiên sinh, người nhà hình như cũng bình thường.
Thiếu niên bên cạnh hình như tầm tuổi cỡ mình, lúc mình nhìn về phía hắn, hắn sẽ đáp lại nụ cười ngây ngô về phía mình, dáng vẻ rất thành thật.
Nữ hài kia, nữ hài kia cười thật loá mắt, không thẹn thùng cũng không hồi hộp, mặt tròn tươi tắn nụ cười, khiến cho người ta gặp đã thấy thoải mái.
Tí Can Tướng nhìn thoáng qua hai người, lại liếc mắt nhìn.
Giật mình mới phản ứng kịp, tuýp cô nương gã ta thích hẳn là tuýp cô nương mặt tròn này, mỉm cười là thấy náo nhiệt và vui tươi.
Thế nhưng tiểu thư thế gia ngụy trang dung mạo gã ta vừa mới gặp kia, không hiểu sao đã nghĩ đến muốn kết hôn. Lạ lùng quá, tự gã ta giật mình, lòng gã ta cao ngạo như vậy từ lúc nào, thế mà muốn cưới tiểu thư thế gia?
Sao gã ta lại muốn cưới loại cô nương như liễu rủ trong gió, cười một tiếng cũng có ba hàm nghĩa chứ, gã ta điên rồi sao?