Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 370



Miên Miên cũng không có lý tưởng xa vời như vậy.

Chỉ muốn mỗi ngày sống vui vẻ hơn một chính, đã rất tốt.

Rửa mặt chải đầu xong, trang điểm xinh đẹp thì đi tìm cha nương.

Lúc này Tòng ca nhi cũng sẽ đi cùng.

Tòng ca nhi rất kỷ luật, hơn nữa sở thích rất đơn điệu, màu sắc y phục mà hắn chọn đều giống nhau, y phục mà a nương chuẩn bị cho Tòng ca nhi, đều thống nhất cùng một màu, chuẩn bị rất nhiều, nhìn vào có vẻ giống như không thay y phục.

Miên Miên cảm thấy Tòng ca nhi chắc chắn sẽ có tiền đồ trong tương lai, bởi vì trên người hắn có một phong cách đơn giản của đại lão.

Phong cách mặc ra khí chất muốn như trong cục có trong cục, muốn như trong sảnh có trong sảnh, muốn như trong cung có trong cung.

Tòng ca nhi gần như canh đúng giờ có thể gặp được Miên Miên.

Hai người cùng đi bái kiến trưởng bối, sau đó cùng ăn cơm.

Bữa sáng rất phong phú, có đủ loại bánh ngọt đẹp mắt, nhưng nếm thử vài lần, cảm thấy đẹp mắt, thích hợp tiếp khách, nhưng không ngon.

Bây giờ là một miếng bánh ngọt chứa nửa miếng đường, cảm thấy ngấy.

Lúc ban đầu thì cố gắng nhai màn thầu ngô, muốn nhai ra vị ngọt.

Lúc đó cơ thể chắc chắn thiếu đường, trong đầu đều sẽ tưởng tượng ra vị của đường.

Bây giờ có hơi thừa đường, còn có nguy cơ bị bệnh tiểu đường.

Chẳng qua nàng còn nhỏ, vẫn ổn, nguy cơ của Công chúa nãi nãi thì hơi cao, may mà Công chúa nãi nãi là một lão thái thái thích vận động, hẳn là sẽ tốt hơn nhiều.

Cha nương nhìn có vẻ đều giữ vóc dáng rất tốt, cha cũng không béo bụng tuổi trung niên, nhưng nhà tỷ phu có thể hơi có nguy.

Khi Miên Miên ăn cơm, suy nghĩ bay lung tung.

Ăn cơm có lễ nghi đã được dạy rất nhiều lần, chủ yếu là vì huấn luyện đặc biệt trước khi vào cung, lúc đó cha còn chưa là người đứng đầu.

Điểm quan trọng của huấn luyện chính là ăn từ từ, không được ăn như sói gặm hổ vồ, gặp món ngon cũng không được cố gắng gắp nhiều, không thể để người ta nhìn ra ngươi muốn ăn gì, là kiểu mỗi thứ chỉ ăn một chút, chủ yếu là giả vờ ra vẻ, dù sao về nhà cũng có thể ăn, ăn ít nói ít mở miệng ít.

Bây giờ đã sống trong Hoàng cung rồi, có thể tuỳ tiện hơn một chút.

Giờ khắc này nếu như để nàng xuyên về, giả vờ làm một đại tiểu thư gì đó thì chắc có thể rồi, khí chất đạt điểm tối đa.

Khẩu vị thích ăn nhất vẫn là của thời thơ ấu, đủ loại canh nước hỗn hợp.

Không có cung nữ thái giám cười nhạo phía sau lưng, dù sao mọi người đều muốn sống tốt.

Cung nữ thái giám đều là sản phẩm của ganh đua cực gay gắt, ít nhất đều là người thông minh, không có loại ngây thơ ngốc nghếch.

Ăn xong bữa sáng.

Giang Trường Thiên phải đi làm.

Nhưng hôm nay hắn chuẩn bị dẫn tiểu khuê nữ đi cùng.

Đại nhi tử là dùng để chịu thương chịu khó, sáng sớm đã đi rèn luyện như những quan viên bình thường.

Tòng ca nhi rất tự do mà đi đến Quan Tinh Các, đi học tập.

Giang Trường Thiên thuộc loại gia trưởng truyền thống.

Lão đại phải kế thừa gia nghiệp, thì phải chịu nhiều khổ nhiều rèn luyện nhiều.

Hài tử còn lại có thể phát triển sở thích của chính mình.

Bởi vì Tòng ca nhi đã từ chối rõ ràng, nên Giang Trường Thiên chỉ hy vọng nó có thể làm những việc nó thích, những việc thú vị, sống tốt, là được.

Còn khuê nữ là dùng để cưng chiều.

Giang Trường Thiên ít nhiều gì cũng có chút thiên vị.

Hắn muốn những việc mà mình muốn làm khi còn nhỏ, những đối xử mà mình không có được, ít nhất muốn để Miên Miên có thể có được.

Cách nuôi dạy hài tử của vô số người trưởng thành, thực ra là muốn nuôi lại chính mình một lần nữa, trưởng thành một lần nữa, bù đắp tiếc nuối.

Hắn mong chờ chính mình lớn lên như vậy.

Cho nên hắn dùng cách mà chính mình mong đợi, nuôi dạy hài tử của mình.

Khi còn nhỏ hắn muốn vào thư phòng của cha, rất muốn biết cha mình làm gì mỗi ngày, tò mò.

TBC

Hắn cảm thấy Miên Miên cũng rất tò mò, cho nên quyết định dẫn khuê nữ đi mở mang tầm mắt.

Vậy nên Miên Miên may mắn được đi theo thượng triều, tất nhiên, cũng có cơ hội mặc trang phục giống một tiểu thái giám, đi theo bên cạnh cha.

Trước tiên là thượng triều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn các văn võ bà quan bái lạy, loại cảm giác này không hiểu sao có một loại cảm giác run rẩy, chẳng trách cảm thấy cha rất vui sau khi làm Hoàng thượng, cảm giác ở đỉnh cao quyền lực quả thực là khác biệt.

Có một loại khoái cảm của hooc môn tăng vọt.

Làm người mê mẩn lại hưng phấn.

Cũng chẳng trách cha càng già càng đẹp trai, dung mạo không thay đổi.

Quan viên phía dưới mỗi một người đều rất uy nghiêm, ăn mặc đều rất lộng lẫy.

Đều là người rất lợi hại, dù sao mỗi một người đứng ở đây đều là học sinh siêu xuất sắc, trước tiên thi qua tất cả mọi người, sau đó lại gặp thiên thời địa lợi nhân hòa, đủ loại điều kiện tình huống mới khiến bọn họ từng bước bước lên trước triều đường, đều là siêu cấp đại lão, người lõi đời trong người lõi đời.

Miên Miên nhìn cha mình đấu trí đấu dũng với bọn họ, hoặc nói chuyện, hoặc không nói chuyện, hoặc gật đầu, hoặc mỉm cười, nghe bọn họ nói ngươi một câu ta một lời, nói đến mức nàng chóng mặt trướng não, Đoan công công thông minh bưng một cái ghế đẩu cho nàng, ngồi phía sau ngai vàng.

Đợi đến khi kết thúc triều sớm, Miên Miên đã gật đầu ngủ hai lần.

Còn khó hơn cả lên lớp, rất nhiều thứ đều không hiểu, mơ mơ màng màng, cũng hơi khó hiểu.

Nhưng Miên Miên nhìn cha rất hưng phấn.

Hạ triều, cha còn giữ Mộc bá bá lại nói chuyện rất lâu, ăn trưa xong, buổi chiều lại tiếp tục dẫn Miên Miên đến nội các, lại gọi các quan viên khác nhau đến nói chuyện.

Miên Miên ngồi trong phòng làm việc lớn của cha, ăn điểm tâm trên tháp mềm cạnh bàn nhỏ, cha chuẩn bị sách giải trí cho nàng, để nàng lật xem.

Nhưng nghi ngờ cha cố ý chuẩn bị “Truyện Trạng nguyên lang phụ tình” “Án Bạch hồ giả mượn báo ân moi tim” “Thanh mai không địch lại thanh lâu” “...”... Đúng thật là làm khó cha, có thể moi được nhiều sách giải trí vi phạm suy nghĩ phổ biến của trần thế như vậy.

Miên Miên đọc rất nghiêm túc, ăn đồ ăn vặt đọc tiểu thuyết, phơi nắng.

Mà các đại thần đến báo cáo công việc nhìn thấy Tiểu công chúa đang nằm dưới ánh nắng ấm áp ở góc phòng, xinh đẹp giống như một con mèo, là biết lúc này tâm tình của Hoàng thượng rất tốt, báo cáo công việc, cho dù việc không tốt cũng có thể báo cáo.

Trong hoàn cảnh làm việc như thế này, thực ra Hoàng thượng vui, thần tử cũng vui, không cần quá cẩn thận.

Đến chiều tối, cha liền về sớm.

Về cung, tìm a nương.

Hoàng hậu nương nương, cũng có công việc tiếp đón.

Nàng ấy cùng nhi tức phụ, mỗi ngày sẽ dành thời gian tiếp đón, phu nhân của quan viên, phu nhân của tôn thất, còn phải lo liệu xem những trưởng bối của Tiên hoàng sống có tốt hay không.

Vấn đề của nữ quyến còn rất nhiều.

Sủng thiếp diệt thê, vấn đề mẹ chồng nàng dâu, vấn đề sinh con.

Tần Lạc Hà sẽ nghe An cô nói tình hình của những người này trước, sau đó nàng ấy tự mình phán đoán.

Tính cách nàng ấy trước nay luôn dứt khoát, những người bằng lòng nghe thì nàng ấy sẽ giúp đỡ, những người khóc lóc thảm thiết không nghe, nói một lần cũng coi như xong, nàng ấy cũng không vội vàng.

Tóm lại công việc của Hoàng hậu thậm chí còn xuất sắc hơn Hoàng thượng một chút.

Cực kỳ dứt khoát.

Cha về sớm dẫn Miên Miên đi tìm a nương, hai người cùng đi dạo ngự hoa viên.

Ngự hoa viên rất lớn, cảnh sắc rất đẹp, hai người thay thường phục, đi dạo trong ngự hoa viên.

Miên Miên đi phía sau.

Nàng hơi muốn gọi một câu, phu thê hai người hai người hẹn hò, có thể không mang theo bóng đèn nhỏ là con không?

Nhưng nhìn hai người đi cùng nhau, bỗng dưng cảm thấy có hơi cảm động.

Rất cảm động.

Ánh sáng lúc chạng vạng bốn năm giờ rất dịu dàng.

Ánh nắng rực rỡ nhưng không quá nóng.

Chiếu ra bóng người dài dài.

Miên Miên thấy thật tốt, có thể cùng nhau nâng đỡ bước tiếp, đã là trạng thái tốt nhất nhân gian.

Nàng đi phía sau đá hòn đá nhỏ, đi chậm rì rì, cố gắng đi chậm hơn một chút, để phu thê hai người có thể tuỳ ý nói chuyện riêng tư.

Nàng thả Tiểu Thụ ra ngoài, cùng đi trên mặt đất.

Đi đi dừng dừng theo Tiểu Thụ.

Bóng người của a nương và cha đã biến mất trước một vườn hoa phía trước.

Trong lòng Miên Miên vui vẻ ngọt ngào, chính mình đúng thật là một bình rượu mơ đủ tiêu chuẩn.

Phía trước, Giang Trường Thiên nắm tay Hà muội đi chầm chậm, đi đến trước vườn hoa thì dừng lại đợi Miên Miên.

Vị trí bọn họ đứng có thể nhìn thấy Miên Miên đang ngồi xổm chơi với kiến trên mặt đất.

Giang Trường Thiên hơi do dự mở miệng nói: “Hà muội, nàng nói xem đầu óc của Miên Miên có phải hơi không được tốt lắm hay không?”