Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 311



Có người ghen tỵ có người kinh ngạc.

Sau khi tan triều.

Tuệ Vân công chúa dẫn theo thân nhi tử thân tôn nữ thân tôn tử khí thể hùng hồn trở về Hoàng cung.

Hoàng thượng cảm thấy một chút gượng gạo.

Nhưng nghĩ lại một chút rồi lại hoàn hồn.

Chẳng trách mỗi lần chính mình nhìn Giang Nhị Lang, đều cảm thấy rất thân thiết.

Mẫu tử đứng cùng chỗ, quả thực có chút giống nhau.

Chỉ là ký ức của y về Tuệ Vân, có chút né tránh, không dám dễ dàng nghĩ tới, vừa nghĩ tới là mất ngủ, làm cho y vậy mà không nhận ra Giang Nhị Lang.

Chẳng qua không nhận ra Giang Nhị Lang, nhìn tiểu cô nương bên cạnh Giang Nhị Lang, cũng là liếc cái xác định.

Bởi vì tiểu cô nương kia, giống y như đúc Tuệ Vân hồi nhỏ.

Biểu cảm thần thái đều cực giống.

Không cần nhỏ m.á.u nhận thân, người có mắt đều có thể nhìn ra được, quan hệ thân thích.

Còn Giang Phong, mặc dù chính mình mới ban cho quan chức thị vệ lục phẩm, quan chức rất nhỏ rất nhỏ, cũng không tính là ức hiếp.

Ít nhất không ức h.i.ế.p ngay tại chỗ.

Hoàng thượng nhìn mặt Giang Phong, nhìn thấy trên mặt hắn cũng có vết sẹo, trong lòng có hơi thình thịch, không hiểu sao cảm thấy hơi khó chịu.

Chẳng qua y càng thích tướng mạo của Giang Phong.

Không hiểu tại vì sao, biết Giang Nhị Lang là nhi tử của Tuệ Vân, y đột nhiên không thích.

Đại khái là Giang Nhị Lang càng giống người kia.

Hoàng thượng rất chán ghét Tĩnh Tuyệt.

Rối rắm dồn dập, trôi qua nhiều năm.

Phật tử tài hoa kinh người năm đó, chắc hẳn đã c.h.ế.t trên đường đi thỉnh kinh ở nơi đất khách quê người.

Thực ra năm đó y từng hỏi Tĩnh Tuyệt, hỏi hắn nguyện ý lấy Tuệ Vân không?

Tĩnh Tuyệt không đáp, y mới mới tìm Phò mã cho Tuệ Vân.

Nhưng chuyện năm đó, sai thì chính là sai.

Hoàng thượng có hơi chột dạ.

Sáng nay còn định trị tội Giang Nhị Lang này.

Hơn nữa hình như thật ra không có quan hệ lớn với Giang Nhị Lang, y chỉ là lười quản mà thôi.

Xem các thần tử đấu qua đấu lại, cũng là một trong những thú vui của Hoàng thượng.

Thắng bại là chuyện thường của binh gia, đấu xong chẳng phải cũng là vì làm việc cho y sao.

Giờ khắc này nhìn vẻ mặt tức giận hầm hầm của Hoàng muội, may mà thanh kiếm trên người Hoàng muội, đã có công công khôn khéo nhặt lên cất đi.

Hoàng thượng do dự rất lâu.

Câu đầu tiên mở miệng nói: "Trời hôm nay thật lạnh."

Tuệ Vân công phồng mặt nói: "Không lạnh bằng tim muội, hài tử mà muội không dễ dàng gì mới tìm về, suýt nữa bị thân cữu cữu huynh hại c.h.ế.t rồi."

Hoàng thượng sờ sờ mũi, hơi chột dạ.

Hôm nay người theo Hoàng thượng là Lưu công công và Đoan công công.

Trong lòng Lưu công công hối hận, chính mình suýt nữa vì giúp Lư Tướng, đắc tội Giang đại nhân.

Cẩn thận nhớ lại những việc chính mình đã làm trong quá khứ, hẳn là vẫn chưa đắc tội chết.

Làm không rõ ràng.

Còn chưa kịp làm cái gì cả.

Xong rồi lát nữa tặng một phần lễ lớn không biết có kịp bù đắp không.

Ít nhất cũng phải đau lòng chia bớt những chỗ tốt của những năm qua ra ngoài.

Lúc này không chia, sau này cũng không còn mạng để chia.

Trong lòng Đoan công công vui mừng, mạng nhà mình thật tốt.

Vất vả lắm mới nhận được việc vặt xuất cung, không ngờ tới là đến nhà Giang đại nhân, đã tạo quan hệ tốt từ sớm.

Không ngờ Giang đại nhân còn có bối cảnh này.

Chính mình thật sự là vai trái Thần Tài vai phải Quan Công, mang tốt.

Miên Miên đi theo cùng vào cung.

Đây là lần đầu tiên vào Hoàng cung.

Có hơi chút kích động.

Không cần mua vé vào cửa.

Trực tiếp vào.

Hoàng đế gia gia nhìn qua mặc rất xa hoa, vóc người rất cao, nhưng tuổi tác hơi lớn, dáng người vẫn rất tốt, rất thẳng tắp, không gù lưng, cũng không nhô vai.

Khung xương lớn, tương đối gầy.

Vương miện trông rất nặng, nếu như là vàng nguyên chất, vậy rất dễ bị đau đầu, ngày ngày đội thứ nặng như vậy trên đầu, áp lực lên đầu quá lớn.

Làm thành rỗng bên trong sẽ tốt hơn một chút.

Nhìn long bào, vàng rực rỡ, không biết có phải là vàng nguyên chất hay không.

Nếu phía mặt trên đều là vàng nguyên chất, vậy y phục chắc chắn rất nặng.

Chẳng trách Hoàng thượng không thích thượng triều, mặc bộ đồng phục này lên ước chừng cũng rất vất vả.

Hoàng thượng đi ở phía trước.

Luôn cảm thấy sống lưng ngưa ngứa.

Có người nhìn chằm chằm y.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên đời này còn chưa có người dám nhìn chằm chằm y.

Y không nhịn được mà quay đầu lại.

Sau đó liền nhìn thấy một khuôn mặt ngây ngô, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm y.

Y quay đầu, nàng cũng không tránh.

Y muốn nghiêm túc một chút.

Bình thường chỉ cần y cau mày, trợn mắt, phi tử công công cung nữ ở trước mặt đều đã quỳ xuống.

Y bị nhìn đến mức không được tự nhiên, trợn mắt một cái.

Chỉ thấy tiểu gia hoả cũng tò mò quay đầu lại, nhìn một chút không có cái gì, lại xoay mặt lại.

Tiểu gia hoả ngọt ngào hô một câu: "Cữu công, cữu công đang nhìn cái gì vậy ạ?"

Cổ của Hoàng thượng không được tự nhiên mà quay đi.

Nàng gọi ta là cữu công?

Chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm lan ra từ tim.

Tiểu gia hoả giống y đúc Tuệ Vân, xuất hiện sau mấy chục năm, gọi y là cữu công.

Thời gian như chảy ngược, chảy thành hình dạng yêu thương, cuối cùng đều rơi vào đầu quả tim.

Nhịp chân của Hoàng thượng chậm lại một chút.

*

Dưa trong cung đặc biệt ngọt.

Rất tươi ngon.

Một chút cũng không héo.

Bảo quản rất tốt.

Cắt ra, ngọt thơm thơm.

Giang Miên Miên ăn một miếng, cảm thấy rất ngon.

Chia cho cha một miếng, chia cho a huynh một miếng.

Nhìn ánh mắt mong đợi của Công chúa nãi nãi, lại đưa cho Công chúa nãi nãi một miếng.

Cuối cùng nhìn mọi người đều cho rồi.

Chỉ còn lại lão Hoàng đế.

Miên Miên lại đưa một miếng cho lão Hoàng đế.

May mà dưa cắt thành miếng nhỏ, đủ chia.

Có lẽ mùa đông thật sự rất lạnh.

Tuệ Vân công chúa cũng cảm thấy miếng mà thân thân tôn nữ đưa qua cực kỳ ngọt.

Lão Hoàng đế cảm thấy miếng dưa mà thân cháu ngoại gái đưa đặc biệt thanh mát ngon miệng.

Lão Hoàng đế thật ra rất nhiều năm không có cảm giác gặp mặt người thân.

Phi tần trong hậu cung y đã không triệu kiến nhiều.

Còn về hài tử, hài tử của y rất nhiều, sống nhiều, c.h.ế.t yểu cũng nhiều.

Nếu đều đặt tình cảm vào đó, vậy bây giờ y ước chừng cũng trầm cảm mất rồi.

Mấy Hoàng tử còn sống, bây giờ ngoại trừ thêm ngột ngạt thì vẫn chỉ là thêm ngột ngạt.

Mỗi Hoàng tử đều giống như đối thủ cạnh tranh lớn nhất của y, giống như chờ mong y chết.

Chủ một nhà già rồi, sợ bị thay thế vị trí, sợ cuộc sống của chính mình thay đổi.

Y không cảm nhận được ấm áp nhân gian, chỉ có quan hệ lợi ích trần trụi.

Bao gồm cả những thần tử kia cũng vậy.

Y lợi dụng thần tử làm việc cho mình, thần tử muốn có được quyền thế từ chỗ y.

Bọn họ đang chơi một trò chơi rất lớn, hơi phức tạp, thực ra rất đơn giản, qua qua lại lại, đều vì lợi mà thôi.

Nghĩ như vậy thì đơn giản hơn rất nhiều, cũng nhàm chán rất nhiều.

Rất lâu không có cảm giác người cả nhà cùng ngồi một chỗ.

Hoàng thượng vẫn luôn rất thích Hàn thế tử.

Tiểu Hàn mỗi lần đến chỗ y, giống như vãn bối bình thường, đòi này đòi nọ, cũng không sợ y, thản nhiên như không.

Nhưng từ khi đi một chuyến Kinh Châu về, hình như thời gian Tiểu Hàn vào cung bầu bạn cùng y ít đi.

Mà cảm giác có chút câu nệ.

Bây giờ nghĩ lại, e rằng Tiểu Hàn đã phát hiện ra gì đó.

Đã rất lâu rồi không có Hoàng thượng ngồi đó, bên cạnh có người ngồi ngang vai ngang vế với y.

Tuệ Vân công chúa chưa bao giờ hiểu chuyện tôn ti, ở bên cạnh Hoàng thượng cũng không có tôn ti.

Hoàng thượng làm một công việc như nghề nghiệp, làm lâu rồi đều không còn cái tôi.

Giống như chủ tịch, ngoài đi làm, cũng phải ăn cơm đi cầu, cũng có nhu cầu tình cảm, nhu cầu tình cảm này bao gồm tình yêu tình thân tình bạn.

Tình yêu Hoàng thượng đã không yêu cầu quá nhiều, kích thích tố tiết ra quá ít.

Tình bạn, ai dám làm bằng hữu tốt với Hoàng thượng, thử làm bằng hữu tốt với Hoàng thượng đều bất tri bất giác bị Hoàng thượng g.i.ế.c sạch.

Bây giờ làm bằng hữu tốt với Hoàng thượng chỉ dư lại Nghiêm công công thôi, có thể Mạnh lão tướng quân ở nơi xa cũng được tính thêm vào.

Vậy nên Hoàng thượng rất khao khát tình thân.

Nhưng y lại rất sợ tình thân.

Luôn cảm thấy những tên nhóc đó đều muốn chiếm vị trí của mình.

Nhưng Hoàng muội trước nay đều chưa từng thay đổi.

TBC

Luôn thản nhiên như không.