Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 241



Tam quan đi theo ngũ quan, nhìn dung mạo của mình nhiều vài cái, Miên Miên đều lo sợ mình sẽ kiêu ngạo.

Hơn nữa cũng lo chính mình sẽ bị ám ảnh ngoại hình.

Ám ảnh ngoại hình của người bình thường là cảm thấy mình không đẹp, muốn xinh đẹp hơn một chút.

Ám ảnh ngoại hình của nàng là, quá xinh đẹp rồi, lỡ như sau này không xinh đẹp nữa thì phải làm sao?

Nghe nói có một đóa hoa thủy tiên, bị ám ảnh như vậy mà chết.

Miên Miên bây giờ không có ám ảnh ngoại hình gì, chỉ là nàng tự cho là không có, người cả nhà đều cảm thấy nàng có, bởi vì nàng đánh răng sáng tối, còn thoa kem dưỡng da mặt, còn tạo ra một đống đồ thoa lên mặt.

Nước tinh chất? Chất lỏng tinh chất? Kem dưỡng da mặt? Chống nắng? Mặt nạ?

Dù sao những thứ Giang Miên Miên tự cho là cần dùng để dưỡng da bình thường, làm cả một đống, nàng còn nhỏ, chưa dùng, a tỷ và a nương cũng không thích dùng lắm, huynh trưởng càng không quan tâm đến phương diện này, trái lại cha sẽ dùng, bởi vì có a nương sốt ruột bảo vệ tướng công sẽ cho cha dùng.

Dù sao Miên Miên nhìn Giả đại nhân đối diện một cái, Giả đại nhân liền có chút đứng ngồi không yên.

Giống như muốn xòe đuôi lớn hơn.

Chẳng qua phải luôn duy trì trạng thái xòe đuôi như vậy thực ra rất mệt.

May mà, có loại vũ khí sắc bén để làm màu như trà đạo.

Chắc người đến từ nơi bần hàn như Kinh Châu, còn chưa từng thử hoạt động thanh nhã như thế này.

Giả đại nhân xòe đuôi pha trà.

Than đàn hương đang cháy, đun nước.

Nước suối đắt đỏ thượng hàng sôi sùng sục, sau đó đảo quanh chén sứ mỏng như cánh ve, bốc lên làn khói trắng.

Lãng phí một lần rồi mới bắt đầu bỏ trà vào, chế nước, rót trà, chia trà.

Lo lắng đối phương lúng túng.

Giả đại nhân còn đặc biệt nói một câu: "Lần pha đầu tiên không cần uống, lần đầu tiên là rửa trà."

Tất nhiên đồng thời cũng là ấm chén.

Đổ nước sôi vào chén, rồi làm ấm chén lần đầu tiên, chén từ đầu đến cuối luôn giữ độ ấm, có thể kích thích tối đa hương thơm của trà.

TBC

Giả đại nhân không chút cẩu thả đưa chén Tống hơi nguội cho Giang tiên sinh trước mặt, nhắc nhở: "Giang huynh có thể ngửi hương thơm của trà này."

Giang tư mã cầm chén Tống rất tùy ý ngửi một chút, bất lực, động tác này ở trong nhà làm nhiều rồi.

Khi tiểu gia hoả mới bắt đầu pha trà, mỗi ngày đều bị nàng ép ngửi mấy cái chén, còn phải miêu tả hương vị khác nhau.

Ngửi xong, lại đưa chén Tống cho khuê nữ.

Miên Miên ngửi một chút, còn rất thơm, có hương hoa mật, thiếu sót duy nhất, có thể là bảo quản hơi không đúng cách, vương chút mùi cũ, nhưng đã là trà rất tốt rồi.

Quê của Miên Miên là nơi trung bình nhà nào cũng có núi chè, sau này được dùng làm cớ lừa đảo qua mạng, nàng cũng không dám nói với người khác là gia gia ta đang trồng chè nữa, lo lắng người khác nói nàng lừa đảo, mặc dù nhà nàng đúng thật là có.

Nàng ngửi một chút, lại đưa cho cô bà là Ân cô đứng sau người.

Ân cô như ván cửa gỗ đứng sau người chủ tử.

Đối với chén Tống mà tiểu chủ tử đưa qua, bà ấy cũng nhận lấy ngửi một chút, sau đó cau mày, còn trả lại.

Giả đại nhân bị một loạt thao tác này làm cho hơi chút không vui.

Pha trà là chuyện rất thanh nhã.

Đặc biệt là trà đạo, đây là truyền ra từ trong Hoàng cung.

Nữ nhi út của Tư mã huynh mặc dù có dung mạo khuynh thành, nhưng khó tránh khỏi có hơi không quá tôn trọng, thế mà đưa chén Tống cho ma ma nhà nàng ngửi một chút, lão ma ma đó thế mà còn cau mày.

Cũng là lúc này, Giả đại nhân mới chú ý đến lão ma ma này.

Chỉ là chú ý đến mới phát hiện, khí chất của ma ma này không tầm thường, nhìn cũng không giống người bình thường.

So với ma ma bên người lão thái thái nhà mình có vẻ còn lợi hại hơn một chút, vừa nãy chính mình vậy mà hoàn toàn không chú ý đến ma ma này.

"Hương của trà này thế nào? Có phải có hương hoa mật không. Không giấu Giang huynh, một lạng trà này đắt hơn một lượng vàng, tại hạ cũng chỉ cướp được hai lạng từ chỗ gia huynh, ngày thường không nỡ pha, có khách quý mới nỡ lấy ra."

"Rất tốt." Giang Trường Thiên gật đầu.

"Hình như còn có hương quả mơ." Miên Miên nói.

Khuôn mặt dài của Giả đại nhân lập tức nở rộ, thịt má rung rung, hiển nhiên là rất vui.

"Đúng đúng đúng, chính là hương quả mơ, trong quá trình chế tạo trà này dùng mơ xanh làm củi, chầm chậm hong."

"Giả đại nhân nếu như thích loại trà này, còn có thể dùng cam xanh nhỏ chế trà, bóc phần thịt bên trong ra, loại trà sau khi bỏ lá trá vào sau đó chế biến ra, ngoài hương thơm của trà còn có hương cam, hương vị đó mềm mại mà xa xưa, không chỉ uống ngon, còn dưỡng sinh bổ khí." Miên Miên mở miệng nói.

Sau đó quay đầu nói với Ân cô: "Cô bà, bà có mang trà đó không? Một lát pha nữa cho Giả đại nhân một ấm."

Ân cô bất đắc dĩ gật gật đầu.

Giang tư mã phối hợp nở nụ cười nhẹ cưng chiều.

Cùng uống trà trò chuyện.

Giả đại nhân nghĩ, tiểu cô nương này dung mạo xinh đẹp, nói chuyện cũng êm tai, chỉ là kiến thức có hạn, loại trà này không phải ai cũng có thể pha, rất có quy tắc, huống hồ là một ma ma.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng qua nể vẻ xinh đẹp của đối phương, cũng không phản đối, các người trông xinh đẹp, các người nói cái gì cũng được.

Không phải chỉ là để một lã ma ma pha trà sao, pha thì pha thôi.

Ân cô dặn dò mấy câu, rồi ngồi trước bàn trà.

Đối diện với sông lớn.

Đào hát đánh đàn lại đổi ca khúc.

Hương thơm lại bốc lên.

Giả đại nhân vẫn đang tìm chủ đề trò chuyện.

Sau đó thấy lão ma ma trước mặt duỗi tay ra thế mà còn xinh đẹp hơn thiếu nữ hai tám, đôi tay nhỏ thon trắng linh hoạt, cầm ấm, thêm nước, pha trà, nhất cử nhất động, đều tràn đầy cảm giác đẹp đẽ và nghi thức khác biệt.

Làm hắn ta quên cả nói chuyện.

Mãi cho đến khi một ấm trà đẩy đến trước mặt hắn ta.

Hắn ta ngây ngốc cầm lên, uống một ngụm.

Không nóng cũng không lạnh, vào miệng ấm áp, vào họng thoải mái, vào dạ dày ấm áp.

Một ngụm trà, thế mà có thể trơn tru đến vậy.

Giả đại nhân có chút ngây người, đây là trà gì?

Đây là ma ma gì?

Ma ma lễ nghi sao?

Khi pha trà làm sao có thể đẹp như vậy.

Làm hắn ta hoàn toàn bỏ qua tuổi tác của lão ma ma này, cảm thấy như nhìn thấy một giai nhân tuyệt đại chân chính.

Lại ngửi chén Tống kia, một làn hương thơm đậm đà xộc vào mũi, so với trà trong chén Tống hắn ta pha vừa nãy, phải dùng sức ngửi mới có thể ngửi thấy hương vị, hoàn toàn khác nhau.

Chẳng trách vừa nãy Giang huynh chỉ cầm lên tùy ý ngửi một chút, hắn ta còn tưởng là Giang huynh không biết.

Giả đại nhân có chút xấu hổ hỏi: "Dám hỏi nữ tiên sinh sĩ pha trà này là ai?"

Miên Miên cười nói: "Giả đại nhân vừa nãy không phải nói thích pha trà đạo sao? Cô bà nhà ta họ Ân, ‘Nguồn gốc Trà đạo’ chính là cô bà ta viết, ngươi hẳn là đã đọc qua."

"Này này này..." Vẻ mặt Giả đại nhân tràn đầy kinh ngạc, tiếp theo vội vàng đứng dậy chắp tay.

"Chê cười chê cười."

*

Chèo thuyền trên mặt hồ.

Bên ngoài là gió lạnh.

Nhưng trên thuyền có than hồng, thoải mái ấm áp.

Không thể đóng cửa sổ, đóng cửa sổ sẽ quá nóng.

Chủ yếu là hôm nay Giả đại nhân đến vội vàng, y phục bên trong không được đẹp lắm.

Không tiện cởi.

Lần sau cảm giác phải chú ý, mặc áo choàng bên ngoài gì đó, bên trong mặc ít đi, như vậy ngồi trong phòng sẽ không quá nóng, một khi nóng liền lo lắng.

Giờ khắc này người sáng lập trà đạo ngồi trước mắt, pha trà cho hắn ta.

Hắn ta uống đến mức muốn dập đầu bái lạy.

Lại muốn nghiêm túc học, học giỏi để đi khoe khoang.

Nhìn hai cha con bên cạnh uống một cách rất tuỳ ý, cảm thấy lãng phí trà.

Uống một ấm trà cam xanh nhỏ cho ấm dạ, liền thấy Ân tiên sinh lấy một lọ trà từ chiếc hộp mang theo bên người ra.

Biểu tượng của lọ trà hơi quen thuộc, chẳng phải là biểu tượng trên hộp trà mà hắn ta cố cướp từ chỗ huynh trưởng sao?

Huynh trưởng nói đắt như vàng, có giá nhưng không có thị trường, nhưng bà quản gia Giang gia từ Châu Kinh này lại lấy ra một cách tùy tiện.

"Trà này?"

"Đây là trà được do tiểu chủ tử sao, quả thật sản lượng không cao, trong nhà cũng chỉ giữ được hơn mười cân, cũng sắp uống hết rồi." Ân cô giải thích một câu.

Giả đại nhân trầm mặc đến đánh thức tâm trí.

Đáng ghét, lại bị lừa một vố.

Chính mình cướp chỉ cướp được hai lạng.

Còn khoe khoang.

Kết quả khoe trước mặt chủ nhân chính.

Lại uống loại trà mà Ân tiên sinh pha.

Hương vị quả thật có hơi giống, nhấm ra được tại vì sao giá đắt như vàng, bởi vì uống xong thấy thông thuận, nước bọt tiết ra.