Ta viết một bức thư, giao tận tay cho Tống Chi, dặn:
“Bức thư này chính là con đường tương lai của ngươi. Nếu ngươi không tự mình được đưa vào trong quân doanh, ta cũng sẽ không giúp thêm một lời nào nữa.”
Tống Chi khi ấy còn chưa khỏi bệnh, gắng gượng bò dậy, quỳ xuống nhận thư:
“Tống Chi suốt đời không quên ân tình của phu nhân.”
Ta cũng đích thân đưa Tống Khinh đến báo danh tại nữ học trong cung.
Nàng đi theo phía sau ta, giọng khẽ nghẹn:
“Vì chuyện mẫu thân ta trước kia, ta xin tạ tội với phu nhân.”
Ta quay đầu nhìn nàng, giọng điềm tĩnh:
“Tống cô nương, đừng nghĩ nhiều. Bà ta là bà ta, còn ngươi là ngươi. Tốt nhất ngươi hãy để người ta quên ngươi là nhi nữ của ai, như thế mới có thể nhìn thấy ánh sáng sau mây mù.”
Ngu Tuyết rời kinh thành từ sớm.
Còn tờ tấu xin từ quan của Bùi Uẩn, mãi mãi bị gác lại trên long án của Hoàng đế không phê, cũng không thu hồi, mọi chuyện từ đó… không còn nhắc đến nữa.
Ba ngày sau đại hôn của Công chúa Lệnh Hòa, trời vừa khéo đổ trận tuyết đầu tiên ở kinh thành.
Cả trời đất trắng xóa, một mảnh thủy tinh lung linh, thế giới phủ đầy băng ngọc.
Hoàng hậu rảnh rỗi, sai người hái mấy nhánh mai vừa nở, rồi mời ta cùng cắm hoa.
“Cũng may là trước khi Lệnh Hòa thành thân, ngươi đã đuổi được nữ nhân họ Ngu kia đi.”
Ta ngồi bên, đưa kéo cho bà: “Thần thiếp cũng chẳng nỡ để công chúa phải chịu nửa phần ủy khuất.”
Hoàng hậu cắt bỏ cành thừa, cắm thêm vào bình cao, nhẹ giọng nói: “Ủy khuất ư? Haiz… là do bản cung chiều hư nó, nên nó mới không chịu nổi chút ủy khuất nào cả.”
Ta khẽ mỉm cười: “Đó mới chính là khí phách mà một công chúa nên có.”
Đang nói, cung nữ đi vào, khom người bẩm: “Bẩm nương nương, Bùi đại nhân đang ở ngoài.”
Người hầu vén lên lớp rèm dày nặng, gió lạnh và tuyết trắng lập tức ùa vào.
Ta cùng hoàng hậu đứng trong nhiệt các, nhìn xuống bậc thềm nơi Bùi Uẩn đang đứng.
Xa xa dưới hành lang, cũng đã có không ít quan khách tụ tập, đứng nhìn.
“Dung Ninh, ta biết là nàng đang giúp ta.”
Bùi Uẩn không che ô, áo mỏng dính, toàn thân ướt đẫm tuyết, chậm rãi quỳ xuống giữa trời trắng xóa.
“Từ Dung Ninh, ta biết lỗi rồi.”
Trong gió tuyết, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, pha lẫn lạnh buốt và tuyệt vọng.
Ta lặng lẽ nhìn hắn, mím chặt môi, đầu ngón tay siết sâu vào lòng bàn tay.