Ngôi nhà từng là tổ ấm xưa kia, nay đã bị thiêu rụi trong biển lửa.
Tôi gạt dây cảnh giới sang một bên, lao thẳng lên lầu hai , phòng ngủ của Thẩm Hoài Tự.
Biểu hiện bất thường vừa rồi của Trình Lễ và việc Thẩm Hoài Tự t/ự t/hi/ê/u không hề có dấu hiệu báo trước khiến tôi linh cảm chuyện này còn ẩn chứa điều gì đó kỳ lạ.
Tôi bò rạp trên mặt đất, tay chân lục lọi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được cuốn nhật ký mà Thẩm Hoài Tự chưa từng rời khỏi người.
Trang giấy gần như bị c/h/á/y xém hết, nồng nặc mùi xăng.
Tôi run rẩy mở ra, ngón tay không ngừng run lên.
Từng chữ, từng dòng bên trong… đều là về tôi.
Thì ra ngay từ đầu, Trình Lễ tiếp cận tôi đã có chủ đích.
Hắn cố tình ly gián mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Hoài Tự, không ngừng tẩy não tôi.
Cuối cùng tôi trở thành công cụ để hắn uy hiếp nhà họ Thẩm.
Ban đầu, Trình Lễ lấy danh nghĩa em rể tìm đến Thẩm Hoài Tự, mặt dày vòi vĩnh:
“Anh cho tôi thêm 1 triệu nữa, tôi nhất định sẽ cho Lê Lê một cuộc sống tốt đẹp.”
Vì tôi, Thẩm Hoài Tự , người luôn nhẫn tâm, quyết đoán—liên tục lùi bước.
Sau khi nếm được mùi lợi ích, Trình Lễ càng lấn tới.
Đến khi Thẩm Hoài Tự không chịu đưa tiền nữa, hắn liền gửi những đoạn clip thân mật khi xưa của tôi và hắn sang.
Hắn đe dọa: “Không đưa tiền thì tôi sẽ tung hết mấy đoạn video trần trụi này lên mạng.”
Linh cảm bất an ngày càng mãnh liệt, tôi run lẩy bẩy lật đến trang cuối cùng.
Thẩm Hoài Tự hẹn Trình Lễ gặp mặt ở căn nhà cũ, muốn mua lại đoạn video trong tay hắn.
Anh đã lên kế hoạch chu toàn, định trong lúc giao dịch sẽ quay lại cảnh Trình Lễ tống tiền, cùng với những chứng cứ b/ạ/o h/à/n/h, để đẩy hắn vào tù.
Nếu đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, tại sao Thẩm Hoài Tự vẫn phải c/h/ế/t?
bMột giả thuyết kinh hoàng lóe lên trong đầu tôi: Có phải Trình Lễ đã phát hiện ra điều gì đó, nên mới g/i/ế/t người diệt khẩu?
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Trình Lễ bất ngờ đá văng cánh cửa cháy đen, vẻ mặt dữ tợn.
“Thẩm Hoài Tự lại để toàn bộ di sản cho cô!”
“Cô đã đối xử với hắn như vậy, mà hắn vẫn chỉ nghĩ đến cô?”
“Tôi tính toán bao nhiêu năm, mà không vớt được xu nào!”
“Ôn Lê, bây giờ cô theo tôi đi công chứng chuyển nhượng lại Tập đoàn Thẩm thị, nếu không tôi đánh c/h/ế/t cô!”
Tôi chống tay đứng dậy một cách khó nhọc.
Chưa kịp đọc hết nhật ký thì nó đã bị tôi vội vàng khép lại, một cánh hoa lê khô theo đó rơi ra theo tay tôi run rẩy.
“Anh đừng hòng!”
“Tôi đánh c/h/ế/t cô!”
Trình Lễ thành thạo rút thắt lưng da, gào lên rồi xông tới.
“Chính anh g/i/ế/t Thẩm Hoài Tự đúng không? Anh g/i/ế/t anh ấy rồi dựng hiện trường thành vụ t/ự t/h/iê/u để che giấu!”
Mặt Trình Lễ khẽ giật giật, đờ người vài giây rồi phá lên cười như điên:
“Phải thì sao? Cô có bằng chứng à?”
“Tôi vốn chỉ định lấy lại đoạn ghi hình rồi đi, ai ngờ tên điên đó sống c/h/ế/t không chịu giao. Tôi hết cách rồi, chỉ có thể đ/â/m hắn vài nhát.”
“Cô biết không? Trước lúc trút hơi thở cuối cùng, hắn vẫn còn lo cho cô đấy.”
Khi sự thật được phơi bày, tôi khuỵu gối xuống, khóc đến nghẹn thở.
“Đừng nhiều lời nữa, giờ Thẩm Hoài Tự c/h/ế/t rồi, không ai bảo vệ được cô. Mau đi với tôi!”
“Không đời nào.”
Tôi nở nụ cười gượng gạo, kéo lấy Trình Lễ, bình thản bật chiếc bật lửa trên tay.
Thẩm Hoài Tự, kiếp này là tôi hại anh.
Tôi sẽ xuống đó ngay để xin lỗi anh.
Tiếng nổ vang lên, lửa bùng lên thiêu rụi làn da.
Tôi ôm chặt lấy cuốn nhật ký, rơi vào hôn mê.
Trước khi c/h/ế/t, điều cuối cùng khiến tôi đau lòng nghĩ đến là…
Thẩm Hoài Tự, lúc ấy anh cũng đau như thế này sao?