Sư tôn bị giọng điệu cuồng vọng kia của họ chọc giận đến run cả người!
Ta lặng lẽ quỳ trước mặt sư tôn.
Phải rất lâu sau, sư tôn mới miễn cưỡng áp chế lửa giận xuống.
Ông hỏi ta:
“Vậy ra, mấy ngày nay ngươi cùng tiểu sư muội lén lút qua lại, chậm trễ tu hành, một chuỗi hành động khác thường, tất cả đều liên quan đến việc này?”
Sư tôn không phải kẻ ngu. Ông vẫn luôn chờ câu trả lời từ ta.
“Bịch!”
Tiếng đầu gối quỳ xuống đất.
Ta quỳ ngay trước mặt sư tôn, gương mặt mang theo nỗi bi thống khôn tả:
“Sư tôn, là đệ tử bất tài, kiếp trước không thể bảo vệ tông môn vượt qua tử kiếp!”
“Cả Huyền Chính Tông, hai nghìn ba trăm năm mươi tám người, đều bị Hồng Hiên Tông liên thủ Ma tộc đồ sát!”
“Tiểu sư muội không làm nhục danh hiệu đệ tử Huyền Chính Tông, nàng g.i.ế.c c.h.ế.t ma tôn, thay tông môn báo thù rửa hận.”
“Chỉ tiếc rằng, cuối cùng nàng cũng c.h.ế.t thảm dưới tay Ma tu…”
“Cả tông môn, không một ai sống sót.”
“Trong tu chân giới, từ đó về sau, không còn Huyền Chính Tông tồn tại!”
Sư tôn há miệng, rồi lại khép, lắp bắp: “…… Sao có thể?”
Cả môn phái bị diệt, thảm án như vậy, bọn họ dám sao?
Ánh mắt sư tôn trở nên sắc bén, ông truy hỏi:
“Tất cả rốt cuộc là vì cái gì?”
Nếu không có nguyên nhân tuyệt đối, thì cho dù Hồng Huyền Tông có liên minh với Ma tu, cũng không dám đối địch với Huyền Chính Tông!
Bọn họ đâu phải dễ bị bắt nạt!
Ta nhìn thẳng vào mắt sư tôn, nói ra toàn bộ khởi nguyên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trong đại hội các tông, chí bảo xuất thế. Người sống cải cốt thoát thai, kẻ c.h.ế.t phục sinh, tiên nhân một bước đăng đỉnh!”
Lời ta vừa rơi xuống, lập tức vang vọng khắp tu chân giới một tiếng phượng hoàng bi thương, long trời lở đất, kèm theo quang hoa ngũ sắc rực rỡ, chí bảo hiện thế trong bí cảnh.
Sư tôn ngây dại, dù không muốn tin, giờ cũng phải tin.
Ta nói:
“Đệ tử Huyền Chính Tông đoạt được chí bảo, dẫn đến tiểu nhân dòm ngó, tông môn vì vậy gặp họa.”
“Đến giây phút cuối cùng…”
Nước mắt dâng tràn trong hốc mắt, cổ họng ta nghẹn lại:
“Tiểu sư muội từ trong bảo khố lấy ra chí bảo, bắt ta nuốt vào, để ta sau khi trọng sinh có thể thay tông môn báo thù.”
“Nàng từ bỏ cơ hội sống sót, đem tia hy vọng cuối cùng của cả tông môn, giao phó trong tay ta.”
Kiếp trước, khi đệ tử trong môn vì tu vi bị hủy mà hoảng loạn sợ hãi, sư muội lặng lẽ nhét chí bảo cho ta .
“Bình thường tu vi của ta vốn chẳng bằng đại sư tỷ, nhưng bây giờ xem ra, mấy chiêu giả vờ yếu đuối làm người ta thương tiếc của ta, ngược lại lại trở thành công dụng lớn nhất.”
Nàng giấu con d.a.o găm trong n.g.ự.c áo.
“Đại sư tỷ, ngươi đừng c.h.ế.t sớm quá, ta muốn g.i.ế.c một ma tôn cho ngươi xem.”
Nàng quay lưng lại, giọng như nghẹn ngào, nhưng vẫn cố tỏ ra nhẹ nhàng.
Nửa đùa nửa thật:
“Ta muốn chứng minh, làm trà xanh cũng chẳng kém gì kiếm tu vô tình đạo của các ngươi!”
Ta tận mắt nhìn thấy sư muội cắm d.a.o găm vào n.g.ự.c Ma tôn, sau đó bị hắn đánh bay bằng một chưởng.
Ta nằm trên đất, ho ra máu, bản thân cũng chẳng còn sống được bao lâu.
“Đúng vậy, sư muội.”
“Đạo Trà Xanh của ngươi, là mạnh nhất.”
Lòng người hiểm ác, đến thanh kiếm vô tình chặt đứt đại đạo của ta, cũng không bằng ánh sáng trà xanh rực rỡ, tự do tung hoành giữa biển người của muội.