"Không từ nhỏ mẫu , cái gì chúng con thì mẫu cũng ?"
"Phụ ôm chúng con , thể thiếu mẫu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta: ????!
"Tiểu tử thối , đừng bậy!"
Ta lập tức bịt miệng con khỉ nghịch ngợm , mặt đỏ bừng.
Theo bản năng về phía Mạnh Tuần, ngẩng đầu lên chạm đôi mắt đen như mực, ánh trong trẻo.
---
Xe ngựa lắc lư, lũ trẻ nhanh chóng ngủ .
Khi đang mơ màng ngủ gật, Mạnh Tuần đánh thức dậy.
"Khương Tảo, bản hầu chỉ cho phép chúng gọi ngươi là mẫu khi ở riêng với ."
Ta mở mắt, trong lòng thoáng qua một tia chua xót, nhưng vẫn hiểu mà :
"Hiểu , Hầu phủ như thôn quê, quy củ nhiều."
"Ngài thể cho ở bên cạnh chúng, vô cùng cảm kích ."
Ánh mắt lướt nhẹ qua mặt .
"Xin ."
Ta chút bất ngờ, ngẩng đầu : "Có gì mà xin , vốn dĩ là con của ngài mà."
Hắn nữa, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của Phúc Quý.
Đi mấy ngày đường, cuối cùng cũng đến kinh thành.
Khoảnh khắc dắt Cát Tường và Phúc Quý xuống xe ngựa, một lão phu nhân đột nhiên từ trong cổng lớn xông , ôm chặt lấy hai đứa trẻ.
"Hu hu hu cháu ngoan của ..."
"Hu hu hu các cháu chịu khổ ..."
Ma ma bên cạnh cũng cầm khăn tay ngừng lau nước mắt, liên tục an ủi lão phu nhân:
"Về là , về nhà là ."
Cát Tường trong lòng lão phu nhân điên cuồng giãy giụa: "Mẫu , mẫu cứu con..."
Mạnh Tuần vội vàng tiến lên kéo mấy : "Mẫu , bọn trẻ sắp thở nổi ."
Hai đứa nhỏ thoát khỏi sự kìm kẹp liền vội vàng chạy đến ôm chặt lấy đùi .
Thế là, ánh mắt của lão phu nhân dừng .
"Vị là?"
Cát Tường chớp chớp mắt bà: "Đây là mẫu của con."
Mạnh Tuần ở bên cạnh giải thích: "Năm năm là Khương Tảo cô nương nhặt hai đứa trẻ, và một nuôi dưỡng chúng lớn khôn, giờ đây hai đứa trẻ đều nhận nàng , con mới đưa nàng về..."
Chưa đợi Mạnh Tuần xong, lão phu nhân ý định quỳ xuống mặt .
Ta sợ hãi nhẹ, nhanh hơn bà một bước "phịch" một tiếng quỳ xuống đất.
"Không ! Ngài tuổi cao như gì thế ?"
Mỗi bước mỗi xa
Bà sức lực khá lớn, một tay kéo từ đất lên ôm chặt lấy.
Lần cuối cùng cũng trải nghiệm cảm giác nghẹt thở mà Cát Tường và Phúc Quý trải qua.
"Cảm ơn ngươi, thực sự cảm ơn ngươi, Khương cô nương, ngươi là ân nhân lớn của Mạnh gia bọn !"
"Nếu ngươi, hu hu hu, thực sự dám tưởng tượng hai Tri Hành và Tri Du sẽ ..."
Nói xong bà buông , kéo trái , hài lòng vô cùng.
"Trông xinh như , tâm tính thiện lương vô cùng."
"Mạnh gia đúng là phúc khí tu tám đời mới gặp ngươi."
Ta khen đến mức ngại ngùng, cả đời từng gặp nào nhiệt tình như .
Chỉ đành cầu cứu Mạnh Tuần.
Lúc mới đỡ lão phu nhân trong: "Được mẫu ."
"Mọi đường dài, cũng nên nghỉ ngơi ."
"Tối nay cùng dùng bữa, lúc đó bao lâu thì , ?"
Lão phu nhân liên tục gật đầu, mắt rưng rưng hai đứa cháu, sức thúc cằm về phía : "Khương cô nương, ngươi cứ coi đây như nhà , ngàn vạn đừng câu nệ, thiếu gì cứ với hạ nhân nha."
"Vâng, ạ." Ta đáp.
Lúc chỉ cảm thấy lão phu nhân quả thực là một hiền lành dễ gần.
Hoàn ngờ rằng bà là một lão thái thái đầy rẫy những ý tưởng quái gở.