Có Hứa Trạc đến cùng nên bà ngoại càng dễ dàng tin lí do ‘Tiết tự học buổi tối nay dùng làm thời gian chiếu phim, ai không muốn xem có thể về xin về nhà trước’ của hai người. Hôm nay cô con gái út đã tới chăm bà gần cả ngày, mang cho bà ít hoa quả, bà cụ bảo Lâm Tinh Dao đi bổ rồi ăn với Hứa Trạc.
Bà cụ đã sụt cân nhẹ. Ung thư và thuốc thang đã khiến bà trông già đi vài tuổi dù trông tinh thần vẫn phơi phới. Bà ngồi dựa vào giường bệnh vừa truyền dịch vừa tủm tỉm trò chuyện với Hứa Trạc, “Bây giờ tối nào Tiểu Hứa cũng về nhà với Dao Dao à?”
Hứa Trạc đáp, “Hôm nay con tình cờ gặp Tinh Dao nên tiện thể đến thăm bà ạ.”
“Nó cứng đầu cứng cổ ghê, mỗi lần bà vào viện là không chịu ngoan ngoãn về nhà, cứ tan học là nhất quyết phải chạy đến chỗ bà mới chịu.” Bà cụ nói, “Lần này còn dắt con tới nữa, thằng nhóc này đúng thật là.”
Lâm Tinh Dao ngồi bên cạnh tự ăn quýt, nghe vậy không bằng lòng, nói, “Con đâu có ép cậu ấy đến đâu.”
Hứa Trạc cười nói, “Là con nói muốn đến thăm bà ạ. Nhưng tình cờ đến nên không mang gì biếu bà được, xin lỗi bà.”
“Ôi dào, khách sáo vậy làm gì.” Bà ngoại cười rồi quay đầu lườm Lâm Tinh Dao, “Chỉ biết ngồi đấy ăn một mình, không biết chia cho Tiểu Hứa gì hết!”
Lâm Tinh Dao còn chưa kịp nuốt miếng quýt, nghe vậy bèn lặng lẽ đưa nửa còn lại cho hắn. Hứa Trạc thấy cậu bị mắng mặt xịu ra bèn cầm lấy bát đựng hoa quả đặt vào tay Lâm Tinh Dao dỗ dành cậu, “Ăn nhiều lên chút.”
Bà cụ không trò chuyện với Hứa Trạc quá lâu, sợ làm lỡ dở bài vở của hắn nên mới ngồi một lúc đã bảo Hứa Trạc về nhà sớm, có Tinh Dao ở với bà là được rồi. Hứa Trạc đứng dậy tạm biệt rồi rời khỏi phòng bệnh.
“Con xem Tiểu Hứa chững chạc chưa kìa, cứ như người lớn ấy.” Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại hai bà cháu, bà cụ nhéo má Lâm Tinh Dao, “Thằng nhóc con vẫn còn là trẻ con.”
Lâm Tinh Dao nghe vậy mà nhớ lại tất cả những gì mình đã nhìn thấy ở sảnh bệnh viện hồi nãy. Hình ảnh cô bạn người bê bết máu và Hứa Trạc thờ ơ cứ như in trong tâm trí cậu, khiến cậu cảm thấy xa lạ và lo lắng không yên.
Cậu giả vờ thản nhiên nói, “Trước kia bà còn không thích Hứa Trạc đó, sao bây giờ lại ưng người ta thế.”
Bà ngoại nói, “Con tưởng bà ở trong viện rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm hả? Bà đã nghe ngóng kĩ rồi, bố mẹ Tiểu Hứa là bác sĩ chính thức ở đây thật, còn là giáo sư đại học Y nữa, đã dẫn dắt không biết bao nhiêu là sinh viên với bác sĩ ưu tú. Ai trong bệnh viện này cũng đánh giá cao bọn họ, nói hai vợ chồng có trách nhiệm với bệnh nhân, đầy đủ chuyên môn lẫn học thuật, đẻ được đứa con cũng xuất sắc, làm không biết bao người ngưỡng mộ đấy.”
“Nhưng mà trong nhà cả hai bố mẹ đều bận rộn, chưa chắc đã là chuyện gì tốt.” Bà cụ cảm thán, “Chỉ khổ con cái thôi. Không có bố mẹ bên cạnh, con cái ít nhiều gì cũng thấy cô đơn. May mắn là Tiểu Hứa ngoan từ nhỏ, không để cha mẹ bận lòng.”
Lâm Tinh Dao lắng nghe cũng thấy thương Hứa Trạc theo, “Lỡ đâu trong nhà có ông bà chăm cậu ấy thì sao?”
Bà ngoại không biết phải làm sao, “Sao ông bà có thể giống bố mẹ được?”
Lâm Tinh Dao nghiêm túc phản bác lại, “Sao lại không giống được? Có bà ở bên, con có cô đơn đâu.”
Bà cụ thở dài trong lòng, xót xa khôn cùng nhưng không biểu hiện trên mặt. Bà không nói gì, chỉ xoa đầu đứa cháu nhỏ nhà mình, thấy c* cậu kêu ‘oái’ một tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn để bà xoa.
Chừng nào Tinh Dao của bà mới trưởng thành đây? Vốn dĩ bà không mong đứa cháu của mình lớn lên quá nhanh, muốn nó cứ trong sáng như vậy suốt quãng thời gian cắp sách đến trường, có tồ tệch cũng chẳng sao hết. Bà có thể dạy từ từ, bảo vệ Dao Dao của bà từ từ.
Nhưng thời gian không để lại cho bà cơ hội nào nữa.
•
Đêm 31 trường học tổ chức đêm hội đón năm mới. Từ trước đến nay các hoạt động văn nghệ thể thao của trường THPT số 7 được tổ chức khá lớn, lần này cũng cứ thế phát huy. Tiệc tối diễn ra lúc bảy giờ tối, từ năm rưỡi cổng trường đã rộng mở lần lượt đón những phụ huynh và học sinh ngoài trường có vé vào, đợi xem buổi tiệc tối mừng năm mới đã nổi tiếng từ lâu này.
Năm nay sảnh tiệc tối có vẻ náo nhiệt lạ thường, số học sinh tình nguyện chỉ dẫn và giữ trật tự cũng nhiều hơn năm ngoái. Tiệc tối năm nay thu hút nhiều sự chú ý như vậy không phải vì lí do gì khác mà chỉ vì mọi người ai cũng biết Hứa Trạc sẽ lên sân khấu biểu diễn đàn piano.
Hứa Trạc không chỉ nổi tiếng trong trường mà danh tiếng còn lan xa ngoài trường. Nghe nói hồi tiểu học hắn được một công ti quản lí phát hiện và muốn phát triển hắn thành sao nhí gia nhập làng giải trí, nhưng đã bị cha mẹ là giáo sư từ chối một cách nghiêm túc. Sau đó đoạn video Hứa Trạc tham gia thi chứng chỉ piano được tung lên mạng, vì ngoại hình đẹp trai, thái độ nghiêm chỉnh và chơi piano thành thạo từ nhỏ nên Hứa Trạc đã nổi tiếng từ rất sớm. Sau đó những hào quang gắn với hắn như ‘Thành tích vượt trội’, ‘Con nhà gia giáo’, ‘Thiên tài’, ‘Xuất thân tốt’,… đã khiến Hứa Trạc gần như trở thành bộ mặt hoàn hảo của trường học.
Vé đêm hội thật sự rất khó tranh, Lâm Tinh Dao không mua được. Cậu không cam lòng, còn định mua vé của đám phe vé, nhưng bất ngờ là vé sang nhượng cũng hết sạch sành sanh. Cậu không nghe ngóng được nhiều thông tin, ai cũng muốn có tấm vé trong tay, thấy đêm hội sắp bắt đầu mà cậu vẫn chưa có vé vào cửa.
Lâm Tinh Dao vắt óc suy nghĩ được một kế. Đêm hội bắt đầu lúc bảy giờ, đến khoảng bảy giờ kém mười cậu quẳng balo vào phòng học, đi ra phố sau trường mua hai chiếc bánh bao và cầm một cốc trà sữa lớn, chạy nhanh như gió đến tầng dưới sảnh tổ chức tiệc tối, lấy bánh bao ra vừa vờ như đang vội chạy bước nhỏ vừa ăn. Học sinh soát vé ở cửa thấy cậu đi vào bèn cản cậu lại, “Bạn ơi, vé của cậu đâu?”
“A? Vé á hả, mình để ở chỗ bạn đằng kia kìa, bọn mình vào cùng nhau từ trước rồi.” Lâm Tinh Dao trưng bộ mặt ngây thơ giả ngu cũng rất ra dáng, “Hai đứa bọn mình đến sớm quá, mình đợi đói meo cả bụng, balo để lại chỗ bạn mình kìa. Thật á, chỗ mình là ghế 10 hàng 13.”
Cậu bạn không nhìn thấy balo của cậu, mặc đồng phục trường mình mà tay còn cầm bánh bao với trà sữa nên không cản lại nữa, “Ừ, vậy cậu vào đi.”
Và Lâm Tinh Dao đã chuồn vào hội trường như vậy.
Lâm Tinh Dao không buồn quan tâm có chỗ ngồi hay không, cậu sờ thấy cửa thoát hiểm rồi lẻn lên tầng hai. Trùng hợp là tầng hai của hội trường tiệc tối đang sửa lại, dỡ bỏ toàn bộ ghế ngồi, một đống thiết bị sửa chữa ngổn ngang dưới đất, bụi tung bụi mù. Lúc này đèn trong hội trường đã tắt, chỉ còn ánh đèn sân khấu sáng lên giữa bóng tối.
Không một ai chú ý tới Lâm Tinh Dao, cậu chui vào một góc trên tầng hai một cách thuận lợi, sờ thấy hộp dụng cụ vứt dưới đất, cũng không quan tâm đến bụi bám đầy mà đặt mông ngồi xuống luôn, vừa ăn tối vừa đợi buổi biểu diễn bắt đầu.
Đêm hội được tổ chức vô cùng náo nhiệt, các tiết mục rất đa dạng, từ hát, nhảy, diễn tiểu phẩm đến diễn kịch múa ngắn, ảo thuật, âm thanh và ánh sáng sân khấu được làm rất tốt. Lâm Tinh Dao vốn không định xem các tiết mục khác nhưng sự chú ý của cậu đã bị thu hút, xem vô cùng thích thú.
Đây là lần đầu tiên cậu xem buổi biểu diễn đêm hội của trường. Từ trước đến nay cậu không thích tham gia những hoạt động kiểu này, lần nào cũng chuồn êm trong âm thầm. Lần này cậu đến chỉ muốn xem Hứa Trạc diễn trên sân khấu, nhưng lại không ngờ đêm hội trường mình tổ chức lại tuyệt đến vậy.
Có lẽ với cậu của trước kia, sôi nổi và náo nhiệt luôn thuộc về người khác, cậu không thể hòa mình vào đó, như thể đang ở trong một thế giới xa lạ, nên đó giờ không có hứng thú; nhưng trong sự náo nhiệt lần này có Hứa Trạc, dường như có một sợi dây đã kết nối cậu với thế giới ấy, vậy nên cuối cùng cậu cũng cảm nhận được niềm vui.
Vì quá nổi tiếng nên tiết mục của Hứa Trạc được xếp áp chót. Sau khi MC nhiệt tình giới thiệu tiết mục, bức màn từ từ mở ra trong tiếng vỗ tay trong hội trường.
Một ánh sáng chiếu xuống, rọi vào Hứa Trạc ở bên trái sân khấu. Hắn mặc bộ vest màu trắng, cài kín cổ áo, cổ tay áo trùm kín cổ tay để lộ những khớp ngón tay sạch sẽ và mạnh mẽ. Những ngón tay của Hứa Trạc mảnh khảnh rất đẹp, đầu ngón tay đặt nhẹ trên phím đàn như đang v**t v* dịu dàng. Ánh sáng chiếu vào làn da và mái tóc của hắn, tựa như tia sáng vàng nhạt phủ xuống phóng đại vẻ đẹp mộng ảo vô hạn.
Lâm Tinh Dao cầm trà sữa ngẩn ngơ ngắm Hứa Trạc trên sân khấu. Tiết mục là biểu diễn piano và múa ba lê nhưng Lâm Tinh Dao hoàn toàn không chú ý tới bạn nữ ở giữa sân khấu mà chỉ tập trung nhìn Hứa Trạc, nhìn hắn ngồi trước đàn piano màu đen nâng nhẹ tay, góc nghiêng vô cùng đẹp trai, mặt hơi cúi xuống rất dịu dàng, toát lên vẻ lặng yên dưới ánh đèn.
Những nốt nhạc tuyệt đẹp vang lên dưới những ngón tay của Hứa Trạc, khi tiếng đàn piano cất lên cũng là lúc bạn nữ trên sân khấu múa nhẹ nhàng. Hình ảnh ấy hệt như chàng hoàng tử trong truyện cổ tích đang đàn cho nàng công chúa yêu dấu của mình. Cả hội trường im lặng.
Ở một góc tối, tia sáng lập lòe như ánh lên trong đôi mắt Lâm Tinh Dao. Dường như cậu đã nhìn thấy một khía cạnh khác của Hứa Trạc, một Hứa Trạc tốt đẹp hơn và cũng càng khó chạm tới hơn. Cảm giác về khoảng cách xa vời ấy giống người ở dưới đất muốn chạm vào vầng trăng trên bầu trời nhưng lại chỉ có thể chạm tới ánh sáng trong trẻo lạnh lẽo.
Lâm Tinh Dao chụm hai tay lại chống cằm, ngẩn ngơ ngắm nhìn chàng trai trên sân khấu.
Cậu không thích Hứa Trạc lạnh lùng.
Cậu thích Hứa Trạc ấm áp.
Sau khi màn trình diễn kết thúc, trên sân khấu bắt đầu vang lời cảm ơn khán giả. Lâm Tinh Dao vươn vai, cúi người đứng dậy, lẻn ra cửa chuẩn bị xuống tầng. Kết quả là cậu ấn tay nắm cửa mới phát hiện ra cửa đã bị khóa.
Trong thời gian biểu diễn, có nhân viên tới kiểm tra thì phát hiện cửa từ tầng một lên tầng hai không khóa, đề phòng có người chạy lên tầng hai nên nhân viên đã khóa cửa lại. Trước khi khóa cửa còn lên tầng hai xem xem nhưng người Lâm Tinh Dao nhỏ, ngồi trong góc sau một đống thiết bị, ánh sáng lờ mờ, nhân viên không thấy ai nên yên tâm khóa cửa lại.
Lâm Tinh Dao bị bỏ lại giương mắt nhìn cửa, thử mấy lần cũng không mở được cửa, đành phải về chỗ cũ ngồi.
Ý nghĩ đầu tiên lóe trong đầu cậu chính là gọi điện cho Hứa Trạc, nhưng lúc này đêm hội vẫn chưa chính thức kết thúc, Lâm Tinh Dao chỉ có thể chờ trong mòn mỏi. Đến khi lời cảm ơn khán giả kết thúc, mọi người lên sân khấu chào hạ màn, chụp ảnh, chụp ảnh tập thể xong rồi tới chụp ảnh riêng từng người và chụp ảnh cùng bạn bè.
Cả đống người muốn chụp chung với Hứa Trạc, Lâm Tinh Dao ngồi trên tầng hai chán muốn chết. Nhìn Hứa Trạc vui vẻ chụp ảnh với từng người một mà thầm thấy hết sức bất công, cậu cũng muốn chụp cùng.
Lâm Tinh Dao cứ ngồi đợi ở đó như khúc gỗ hơn nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi người trong hội trường đêm hội đã về gần hết mới đợi được lúc Hứa Trạc cuối cùng cũng tách khỏi đám đông và đi vào trong cánh gà.
Lâm Tinh Dao vội vàng lấy điện thoại nhắn tin cho Hứa Trạc, [Mình bị nhốt trên tầng hai ở hội trường rồi.]
Cậu cầm điện thoại thấy phía Hứa Trạc vẫn luôn hiển thị ‘đang nhập’, có lẽ là ngấm nội dung tin nhắn của cậu hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra, [Một mình cậu à?]
[Ừ.] Kèm thêm một meme nằm sấp.
[Mình đi tìm giáo viên lấy chìa khóa.]
Lâm Tinh Dao trả lời lại gấp, [Ok.]
Cậu chỉ đợi một lát đã thấy Hứa Trạc đi từ trong cánh gà ra, thay bộ vest trắng thành áo hoodie dày, mặc chiếc áo phao to sụ bên ngoài, lúc sải bước còn ngẩng đầu nhìn lên chỗ cậu, nhướng mày.
Lâm Tinh Dao ngượng chín mặt, chuồn ra chỗ cửa đợi hắn, trong lúc đó thì phủi bụi bám trên quần chỗ mông và chân mình. Hứa Trạc đến mở cửa rất nhanh, cả hai còn chưa nói với nhau câu gì mà Lâm Tinh Dao đã lập tức chạy ào ra phía sau hắn, “Mình đi vệ sinh!”
Lâm Tinh Dao uống cốc trà sữa cỡ lớn, nhịn đến mức bàng quang sắp nổ tung mất, ba chân bốn cẳng chạy xuống tầng dưới tìm nhà vệ sinh. Người khác thấy cậu chạy từ tầng hai xuống bèn trưng biểu cảm khó hiểu, phải để Hứa Trạc chậm rãi bước xuống theo sau cậu giải thích giúp, “Cậu ấy thấy xem từ tầng hai đẹp hơn nên chạy lên tầng hai xem biểu diễn, kết quả là vô tình bị khóa lại mất.”
Người nọ cười, nói, “Bạn cậu đáng yêu nhỉ.”
Hứa Trạc cũng cười, “Đáng yêu thật.”
Lúc Lâm Tinh Dao ra khỏi hội trường tổ chức đêm hội thì thấy Hứa Trạc đang đợi cậu ở chân cầu thang. Mỗi một đoạn tay vịn cầu thang được treo dây đèn led và ruy băng, đèn còn nhấp nha nhấp nháy. Trường đã vắng vẻ hẳn, con đường vô cùng yên ắng.
Lâm Tinh Dao chạy xuống cầu thang, Hứa Trạc trêu cậu, “Sao lại chạy lên tầng hai một mình thế?”
Hôm nay Lâm Tinh Dao đã làm đủ chuyện xấu hổ nhưng vẫn cố giữ thể diện, “Cậu còn nói nữa. Mình không thể nào giành được vé đêm hội hôm nay, thực sự bó tay rồi, chỉ có thể lẻn vào thôi.”
“Cậu không thích tham gia mà?”
Lâm Tinh Dao quay đầu đi lẩm bẩm, “Vì xem cậu chứ sao, không thì ai lại đặc biệt tới đây làm gì.”
Nhìn thấy đỉnh tai phơn phớt đỏ của cậu, Hứa Trạc nhìn đi chỗ khác trong giây lát, không nói gì.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn lấy lại biểu cảm gương mặt, thoạt trông có chút bất lực, “Cậu có thể nói với mình, mình có vé.”
“Vé của cậu chắc là để dành cho người khác.” Lâm Tinh Dao tỏ vẻ thản nhiên, “Không sao, mình tự nghĩ cách được mà. Hôm nay cứ coi như là ngoài ý muốn đi.”
“Mình để dành cho ai?”
“Sao mình biết được! Cậu có nhiều bạn như thế, sao mà đủ vé được.”
“Thế à?” Hứa Trạc lấy một tấm vé còn nguyên trong túi áo phao ra quơ quơ, “Mình chỉ có một vé để tặng người khác, tiếc là đến giờ vẫn chẳng có ai cần đây.”
“!” Lâm Tinh Dao trợn tròn mắt nhìn tấm vé kia, suýt chút nữa nói lắp, “Không ai cần –––– sao cậu lại không cho mình?”
Hai người đứng dưới đèn đường nhìn nhau. Lâm Tinh Dao bỏ cuộc trước, xòe tay ra hết sức đáng thương, “Thế… bây giờ cậu cho mình đi.”
Không biết hứng thú từ đâu tới mà hôm nay Hứa Trạc cứ trêu cậu mãi, “Biểu diễn xong rồi còn cần làm gì?”
“Thì, mình làm kỉ niệm, không được à.” Lâm Tinh Dao nói rồi mới thấy câu đó lại có nghĩa khác, mặt đỏ bừng bổ sung thêm, “Kỉ niệm lần đầu tiên mình xem đêm hội trường tổ chức.”
“Gì nữa?”
“Hết rồi!”
“Thế không cho cậu đâu.”
Rốt cuộc Lâm Tinh Dao cũng bị trêu đến giận xù lông, vươn tay muốn cướp, “Không được, phải cho mình!”
Hứa Trạc giơ tay lên làm Lâm Tinh Dao không với tới, cậu quyết tâm muốn tấm vé đỏ, nhảy cẫng lên như con thỏ quanh Hứa Trạc, “Dù gì, bây giờ, đêm hội cũng kết thúc rồi mà!”
Cậu nghe thấy Hứa Trạc khẽ cười, khi quay lại nhìn chỉ vừa vặn thấy Hứa Trạc nghiêng đầu nhếch khóe miệng.
Trái tim Lâm Tinh Dao bỗng thịch một cái, đột nhiên cảm thấy nụ cười ấy không hề giống trước kia một chút nào.
Nhưng ngay sau đó tầm mắt cậu đã bị che khuất –––– Hứa Trạc nhẹ nhàng đặt tấm vé trước mắt cậu.
Lâm Tinh Dao không nhúc nhích.
“Yên nào.” Cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hứa Trạc, “Cho cậu.”
Cuối cùng tấm vé đã ở trong tay Lâm Tinh Dao. Sau một hồi ầm ĩ đã yên tĩnh trở lại, Lâm Tinh Dao mới dần bắt đầu thấy xấu hổ, thấy vừa nãy mình thực sự giống trẻ con làm ầm lên đòi kẹo. Mà bất ngờ là Hứa Trạc cũng không nói gì thêm nữa, hai người sánh vai đi ra ngoài cổng trường, dọc đường không một ai nói gì.
Hứa Trạc đang nghĩ gì vậy? Lâm Tinh Dao đút tay vào túi, dụi mặt mình vào trong khăn quàng cổ, tâm trí rối bời, không biết cậu ấy có thấy mình trẻ con quá không nhỉ?
“Cậu chơi piano hay lắm.” Lâm Tinh Dao chủ động bắt chuyện, “Học từ nhỏ à?”
Hứa Trạc trả lời, “Ừ.”
“Đó giờ chưa thấy cậu kể.”
“Cũng không phải chuyện đáng để nói.”
Giọng điệu Hứa Trạc hững hờ, thản nhiên làm Lâm Tinh Dao nghe không hiểu, vừa định hỏi thì Hứa Trạc đứng khựng lại.
“Mình nhớ ra mình để quên đồ ở lớp.” Hứa Trạc nói, “Bây giờ mình đi lấy, cậu về trước đi.”
Lâm Tinh Dao ngẩng đầu, “Mình đợi cậu được mà.”
“Cậu về nhà muộn quá bà ngoại sẽ lo.” Hứa Trạc cười, trong mắt Lâm Tinh Dao, nụ cười ấy đã quay trở về như trước.
Nhưng tự dưng Lâm Tinh Dao hơi không thích nụ cười ấy lắm.
“Nghe lời nào.” Giọng Hứa Trạc điềm đạm, “Trên đường về chú ý an toàn.”
Lâm Tinh Dao đành phải nghe lời, quay người đi lấy xe đạp. Gió đêm hun hút, Lâm Tinh Dao sợ lạnh, đeo khăn quàng cổ, đội mũ, khoác chiếc áo phao dày cộp, lắc la lắc lư hệt như một quả cầu tuyết, đạp xe mỗi lúc một xa dần.
Hứa Trạc cứ đứng đó dõi theo bóng lưng cậu xa dần.
Mãi cho đến khi bóng Lâm Tinh Dao biến mất, hắn mới thờ ơ nhìn đi chỗ khác, quay người rời đi.