27. MÀN ĐÊM VÔ TẬNLâm Tinh Dao cúi đầu nhìn thấy trên cổ tay mình có một đôi còng tay
Lúc tỉnh lại, cảm giác đầu tiên của Lâm Tinh Dao là đau đầu, buồn nôn.
Cậu khó chịu khẽ r3n rỉ, lúc mở mắt ra thì chóng mặt, mãi một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại được.
Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là trần nhà. Trần nhà đã cũ, ố vàng, ô cửa sổ gỗ, rèm cửa sổ màu be đã nhuốm màu thời gian, tất cả khiến cậu ngẩn ngơ trong giây lát rằng cứ ngỡ mình đã về nhà.
Cậu còn ngửi được một mùi chỉ có ở những ngôi nhà cũ, hệt như mùi hương thoang thoảng cậu ngửi thấy trong phòng bà ngoại. Mùi hương ấy khiến tâm trạng Lâm Tinh Dao bỗng bình tĩnh lại.
Nhưng ngay sau đó cậu cảm thấy có gì đó đang kìm kẹp tay mình.
Lâm Tinh Dao hoảng, cố hết sức ngồi dậy, cúi đầy nhìn thấy trên cổ tay mình có một đôi còng tay. Nhìn xuống dưới nữa thì cổ chân cậu còn bị khóa xích, còng nối liền với xích sắt, đầu kia của dây xích khóa ở trên thanh chắn cửa sổ.
Cậu cứ nghĩ là mình nhìn nhầm, hoang mang kéo xích sắt. Lâm Tinh Dao khó mà tin vào mắt mình được, gấp gáp kéo còng tay ra, sắt cứng làm đau cổ tay cậu, cậu thở hổn hển rồi kéo còng chân ở xích sắt ra, dây xích rất dài, cậu bò đến bên giường kéo thẳng xích sắt, thanh chắn cửa sổ được hàn san sát nhau, không đả động được gì.
Lúc ấy, tiếng mở cửa vang lên ngay sau lưng cậu. Lâm Tinh Dao giật mình quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy Hứa Trạc đứng trước cửa, tay cầm một cái khay, trên khay là một bát cháo và hai phần đồ ăn kèm, cháo còn đang bốc hơi nghi ngút.
Hứa Trạc đưa tay về sau đóng cửa lại, đặt cháo và đồ ăn kèm cạnh tủ tivi. Lâm Tinh Dao rụt người lại trong góc giường, nhìn Hứa Trạc chằm chằm đầy cảnh giác.
“Cậu hơi nhạy thuốc, tỉnh lại còn muộn hơn mình nghĩ nhiều.” Hứa Trạc nói, “Nhưng cũng may nấu cơm cũng tốn của mình không ít thời gian… vị chắc dở tệ, cứ coi như lấp đầy bụng đi.”
Lâm Tinh Dao túm chặt ga giường, không nói câu nào. Hứa Trạc đợi một hồi lâu, hỏi hắn, “Giận à?”
Hơi thở Lâm Tinh Dao nặng nề, lúc phát ra tiếng giọng gồng lên run run, “Thả mình ra.”
Hứa Trạc im lặng. Lâm Tinh Dao nôn nóng bực bội nói: “Mình còn phải đi trông bà ngoại! Không thấy mình bà sẽ lo lắng!”
Hứa Trạc lấy một chiếc điện thoại trong túi ra — là điện thoại của Lâm Tinh Dao, “Mình đã nhắn tin cho dì cậu, nói theo kiểu của cậu cho cô ấy mấy ngày nay cậu ở trường không được ra ngoài để chuẩn bị thi, làm phiền cô ấy đến thăm bà ngoại cậu hằng ngày.”
“Cậu… sao cậu biết mật khẩu điện thoại mình?”
Hứa Trạc hững hờ nói: “Mật khẩu điện thoại cậu rất dễ đoán.”
Lâm Tinh Dao lo âu nói: “Cậu đưa điện thoại cho mình xem!”
Hứa Trạc mở khóa điện thoại cậu, nhấn mở khung trò chuyện của cậu và dì, đưa cho Lâm Tinh Dao xem. Nội dung đúng thật là tin nhắn Hứa Trạc gửi dì cậu dưới tên cậu, nhờ dì trông nom bà ngoại, mà dì cũng không nghĩ gì nhiều, đồng ý, còn dặn dò cậu phải chuẩn bị thi thật tốt, đừng lo lắng quá nhiều.
Lâm Tinh Dao còn muốn ghé sát gần nhìn thật kĩ thì Hứa Trạc đã thu điện thoại về, “Tạm thời mình giữ điện thoại cậu.”
“Bà ngoại ốm!” Quả thực Lâm Tinh Dao th* d*c, kích động, nổi đóa mất kiểm soát với Hứa Trạc, “Cậu định giam mình đến lúc nào? Cậu — tại sao cậu lại trói mình lại?!”
Nhưng Hứa Trạc chỉ đáp: “Mình sẽ không giam cậu mãi.”
“Đây là bắt nhốt!”
“Đúng vậy.” Hứa Trạc bình tĩnh nói.
Lâm Tinh Dao thở hồng hộc vì quá nôn nóng và sợ hãi, cơ thể không kìm được run rẩy mãi, cậu túm chặt dây xích ở cổ chân mình, siết chặt ngón tay lại, móng tay ghìm vào ổ khóa, gần như trắng sắp rách da.
“Mình xin cậu, Hứa Trạc.” Lâm Tinh Dao cuống đến mức không kìm được nước mắt, “Bà ngoại… gần đây người không được thoải mái, cũng chẳng ăn được gì, tối ngủ phải có mình ở bên cạnh mới ngủ ngon được, Hứa Trạc, mình xin cậu… thật sự cầu xin cậu đấy, thả mình ra để mình về trông bà đi, sau này cậu muốn mình làm gì cũng được, mình sẽ đồng ý hết.”
Cậu nói năng lộn xộn, sắp gục ngã mất, gương mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe không ngừng khóc.
Lâm Tinh Dao chưa bao giờ khóc trước mặt người ngoài, cậu luôn cố gắng hết sức để bảo vệ lòng tự trọng của mình, không muốn gia đình và những người mình yêu thương bị coi thường, bị tổn thương, và vẫn luôn nỗ lực muốn tỏ ra là một chàng trai trưởng thành.
Nhưng khi cậu thật sự rơi nước mắt, vẻ ngoài gồng mình ấy dường như đã tan nát hoàn toàn, để lộ ra đứa trẻ đáng thương bất lực và yếu đuối tột cùng bên trong.
Hứa Trạc đứng bên giường, nhìn Lâm Tinh Dao khóc run bần bật, hết sức hoảng sợ vì bà cụ có lẽ là người duy nhất trên thế gian này vẫn yêu thương cậu, cầu xin hắn buông tha mình.
Ngón cái thõng bên người khẽ giần giật, mãi một lúc lâu sau Hứa Trạc mới siết chặt nắm tay rồi chậm rãi buông ra, khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Mình sẽ thả cậu.” Hứa Trạc trầm giọng nói, “Nhưng không phải bây giờ.”
Hắn nói với Lâm Tinh Dao: “Cậu ngủ cũng lâu rồi, ăn chút gì đi.”
Lâm Tinh Dao khóc đến cổ họng đau nhức, cậu quá đỗi căng thẳng và bất an, cảm xúc dường như đã vọt l*n đ*nh điểm, mặt đầm đìa nước mắt, nhịp thở không đều chốc dài chốc ngắn, khó chịu ho sù sụ.
Hứa Trạc tiến lên, giơ tay muốn kiểm tra xem cậu thế nào, không ngờ vừa mới đưa tay ra đã bị hất mạnh, xích va chạm kêu cái rầm.
Lâm Tinh Dao ngẩng đầu, nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe ướt nhòe ngập tràn căm ghét. Nỗi oán hận ấy hệt như con dao nung nóng, tóe ra tia lửa nóng bỏng, rơi xuống mu bàn tay Hứa Trạc.
Hứa Trạc chưa từng bị Lâm Tinh Dao nhìn một cách đầy căm giận như vậy.
“Đây lại là trò chơi giải trí mới của cậu à?” Lâm Tinh Dao hận đến tim sắp vỡ tung, như đang nghiến răng, “Vui không? Đùa bỡn người khác như một món đồ chơi có vui không?!”
Hứa Trạc im lặng. Lâm Tinh Dao kéo dây xích đứng dậy, “Thấy người khác mất kiểm soát nổi điên trước mặt cậu, có phải là cậu vui lắm không? Mình càng sốt ruột càng sợ hãi cậu càng thấy thú vị nhỉ, dù gì cậu cũng không hiểu được sự quan tâm của người khác là thế nào đâu mà, cậu chẳng hề để tâm, cậu chẳng quan tâm gì hết!”
Áp lực tâm lý khiến tai cậu ù dữ dội, Lâm Tinh Dao hít vào thật sâu, trút ra những căm phẫn và lo lắng một cách mãnh liệt, giờ phút này cậu y hệt một con thú nhỏ cáu gắt phản ứng căng thẳng. Còn Hứa Trạc vẫn không nói một lời, đứng yên một chỗ.
Căn phòng cũ, rèm cửa sổ khép lại. Cửa sổ được chặn kín, ánh sáng trong phòng yếu ớt, yên ắng, không biết thế giới bên ngoài đang là ngày hay đêm.
“… Cậu nên giữ sức, ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo.” Dường như Hứa Trạc không hề nghe thấy lời cậu nói, chỉ bình tĩnh nói, “Trong phòng có phòng tắm, độ dài dây xích đủ để cậu đi vào phòng tắm. Mình sẽ đưa cơm cho cậu, nước thì đặt ở đầu giường.”
“Cửa khá cũ rồi, đừng cố kêu to hay phá cửa sổ.” Hứa Trạc nói, “Cậu cũng biết là mình không có giới hạn đâu.”
Hắn nói xong bèn quay người đi ra ngoài, Lâm Tinh Dao cuống muốn đuổi theo, nhưng trong lúc quýnh quáng bị vướng dây xích ngã xuống đất.
Hứa Trạc dừng bước, quay người lại cúi xuống đỡ cậu dậy, Lâm Tinh Dao lập tức túm áo hắn, “Cậu nhốt một mình mình ở đây à?”
“Mình còn có việc.”
“Cậu định nhốt mình bao lâu?” Lâm Tinh Dao sốt ruột, “Mình cần điện thoại.”
“Không được.”
“Mình chỉ muốn liên lạc với bà ngoại thôi, không báo cảnh sát đâu.” Lâm Tinh Dao luống cuống đến mức bật khóc, “Mình sẽ không nói linh tinh đâu!”
“Lâm Tinh Dao.”
“Cậu không thể làm thế được… cậu phải cho mình làm gì đó chứ!”
Đột nhiên Lâm Tinh Dao bị túm lấy eo nhấc bổng lên rồi ngã xuống giường. Dây xích vang tiếng rất đanh, Lâm Tinh Dao không kịp đề phòng ‘ưm’ một tiếng, bị Hứa Trạc đè xuống giường.
Bóng tối bao phủ hai người. Hứa Trạc nắm cằm Lâm Tinh Dao, sắc mặt chìm trong mờ mịt, góc nghiêng lạnh lùng.
“Sẽ kết thúc sớm thôi.”
Giọng Hứa Trạc rất trầm, tay bịt miệng Lâm Tinh Dao lại, đốt ngón tay rõ ràng, ấn đau hàm dưới của Lâm Tinh Dao.
“Cậu chỉ cần đợi ở đây…” Hứa Trạc nhìn đôi mắt của Lâm Tinh Dao một cách chăm chú, giọng dần chững lại, cuối câu nói rất nhỏ. Hắn ngừng lại trong tích tắc rồi thẳng người dây né tránh ánh mắt của Lâm Tinh Dao.
“… Không cần biết gì hết.”
Hứa Trạc đứng dậy rời đi, khóa trái cửa từ ngoài vào. Lâm Tinh Dao nghe thấy tiếng cửa đóng và khóa lại từ bên ngoài, có vẻ như Hứa Trạc đã đi.
Đây là một căn nhà cũ, trong phòng chỉ có một chiếc giường, hai chiếc tủ. Cửa sổ bị đóng kín như bưng, Lâm Tinh Dao đứng dậy đi đến phòng tắm mở cửa ra, bên trong chỉ có bồn rửa mặt đơn giản, những đồ dùng hằng ngày đơn giản, bồn cầu và một chiếc bồn tắm đã cũ.
Lâm Tinh Dao lại quay người đi ra ngoài bực bội vặn khóa cửa phòng, đương nhiên không thể vặn nổi khóa cửa, cậu đạp cửa thật mạnh nhưng lại quá yếu, cửa vững chắc không xi nhê gì. Lâm Tinh Dao ngồi xổm trước cửa, cúi gằm mặt vào đầu gối.
Căn phòng khóa kín, không biết sáng tối ra sao. Không có tiếng động, không có người. Thời gian như đứng yên, dây xích trên thanh cửa sổ rủ xuống đất rồi lại căng vào tận trong giường.
Lúc Hứa Trạc lại quay trở lại căn phòng này thì nhìn thấy cháo và đồ ăn kèm trên tủ vẫn còn nguyên. Nhưng trên giường lại bừa bộn, chăn túm lại thành một đống, một phần cổ chân trắng ngần lộ ra ngoài, bị xích lại, dây xích rủ ở một bên.
Hứa Trạc lại gần kéo chăn ra, Lâm Tinh Dao trùm chăn co người lại, mặt ửng đỏ bất thường, nhắm nghiền mắt, hơi thở không ổn định.
Hắn giơ tay sờ trán Lâm Tinh Dao, nóng rực. Hứa Trạc đi ra ngoài một lúc, sau đó xách hòm thuốc vào.
Hắn lấy khăn lông nhúng nước lạnh lau gương mặt mướt mát mồ hôi của Lâm Tinh Dao, Lâm Tinh Dao vẫn chưa tỉnh, nhưng lại nhíu mày muốn né tay hắn, Hứa Trạc ghìm cậu lại, dán một miếng dán hạ sốt lên trán cậu.
“Dao Dao.” Hứa Trạc bế Lâm Tinh Dao, gọi nhỏ tên cậu, “Khó chịu đúng không.”
Lâm Tinh Dao sốt đến mức mê man, tủi thân ‘ừm’ một tiếng, giọng khản đặc. Hứa Trạc lại dỗ dành tiếp, “Uống nước được không?”
Hắn cầm cốc nước để bên môi Lâm Tinh Dao đút nước cho cậu từng chút một, Lâm Tinh Dao uống hết một cốc to, đôi môi khô khốc cuối cùng cũng căng bóng trở lại.
Lưng Lâm Tinh Dao sũng mồ hôi vì cơn sốt, Hứa Trạc tháo xích cho cậu, cổ tay và cổ chân cậu xước da, nổi viêm, có vẻ như vật lộn với dây xích này suốt cho đến khi mệt rồi mới hoàn toàn bỏ cuộc.
Hứa Trạc lấy tăm bông y tế trong hòm thuốc ra, khử trùng chỗ bị rách da. Lâm Tinh Dao giãy giụa vì đau, Hứa Trạc túm chân cậu lại, cúi đầu làm sạch thật kĩ những chỗ rách da rồi dán miếng băng dán vòng quanh.
Sau đó hắn bế Lâm Tinh Dao dậy, c** q**n áo trên người cậu, thay cho cậu một bộ khác sạch sẽ.
Lâm Tinh Dao gầy còm, xương hơi nhô ra, Hứa Trạc ôm eo cậu mặc quần áo cho cậu, Lâm Tinh Dao mơ màng mở mắt ra nhìn thấy Hứa Trạc.
Cậu muốn ngồi dậy nhưng lại bị Hứa Trạc túm cổ tay ấn xuống. Lâm Tinh Dao vùng vẫy, bắt lấy tay áo hắn, “Bà ngoại đâu?”
Hứa Trạc đáp, “Bà ở viện, dì cậu đang trông bà.”
“Cậu cho mình xem xem…”
Hứa Trạc lấy xích, lại khóa Lâm Tinh Dao.
“Đợi cậu khỏi ốm sẽ cho cậu đi thăm bà.”
“Thật á?”
“Ừ.”
Lâm Tinh Dao bèn thả tay ra thật. Hứa Trạc kéo chăn cho cậu, nói, “Ăn cơm không?”
Nhưng Lâm Tinh Dao đã quay người đưa lưng lại với hắn, trùm chăn không nói gì nữa. Hứa Trạc ngồi im lặng ở bên giường một chốc rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Hắn đổ cháo và đồ ăn kèm đã nguội đi rồi bắt đầu nấu lại cháo. Nồi đun trên bếp ga, hơi nóng bốc lên khỏi nồi.
Hứa Trạc đứng trong phòng bếp, cụp mắt nhìn ngọn lửa đang đung đưa. Hắn lớn vậy rồi mà đây mới là lần thứ hai nấu cơm, để nói về kết quả thì vẫn không được hài lòng.
Hắn mang cháo và đồ ăn kèm nóng hổi mới nấu xong vào phòng, lần này đặt ở tủ đầu giường. Sau đó hắn rời phòng.
Sau một đêm, trời hửng sáng, màn đêm đằng đằng tối tăm, mặt trời vẫn chưa ló rạng, tĩnh mịch.
Cửa khẽ kêu, Hứa Trạc bước vào căn phòng tối om, ánh sáng yếu ớt len vào qua khe cửa đang mở. Hắn lẳng lặng đến bên giường, chiếc bát trên đầu giường đã trống không, người thì trùm chăn rúc trong góc giường, chỉ chiếm một chỗ vô cùng nhỏ.
Hắn sờ trán Lâm Tinh Dao, vẫn âm ấm, nhưng đã hạ sốt. Có vẻ như Lâm Tinh Dao hơi lạnh, trùm kín chăn, áp mặt vào gối.
Lúc ngủ cậu cũng nhíu mày, tóc ngắn mềm mại dán vào da, gương mặt vẫn toát lên sức trẻ ngây ngô trong sáng.
Hứa Trạc ngồi trên tủ, hai tay đặt hờ trên đùi, mười ngón đan nhau, lặng lẽ ngắm Lâm Tinh Dao đang ngủ say trên giường.
Trước bình minh, màn đêm dài vô tận. Trong căn phòng chỉ có Hứa Trạc và Lâm Tinh Dao, dù là sai lầm hay mất kiểm soát, lặng thinh hay quằn quại, quá khứ hay tương lai, tất cả đều ngủ yên trong bóng tối đêm nay.