30
Ôn Sơ cau chặt mày, chỉ còn biết đưa Thẩm Tự Bạch đến bệnh viện. Nhìn vết thương ở chân anh, cô cũng cảm thấy có chút không dễ chịu. Dù sao thì anh cũng bị thương vì cô, nếu tỏ ra thờ ơ quá thì thật sự cũng quá tàn nhẫn.
May là người lái xe đã kịp thời bẻ lái, Thẩm Tự Bạch chỉ bị cạnh xe quẹt trúng khiến chân chảy máu, cổ chân bị cán qua. Nếu không thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Cô dịu giọng hỏi bác sĩ:
“Vết thương ở chân anh ấy… sẽ không để lại di chứng chứ?”
Bác sĩ lắc đầu:
“Không đâu. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Mấy hôm tới hạn chế đi lại.”
Ôn Sơ gật đầu: “Vâng.”
Cha mẹ Ôn thấy Thẩm Tự Bạch chống nạng trở về thì vô cùng lo lắng:
“Chuyện gì thế này?”
Ôn Sơ kể lại đầu đuôi sự việc, họ lập tức gọi cô đỡ Thẩm Tự Bạch ngồi xuống nghỉ ngơi cẩn thận, không quên trách cô vì đã không cẩn thận.
Vì bị thương ở chân nên Thẩm Tự Bạch xin nghỉ vài ngày để ở nhà tĩnh dưỡng. Đợi đến khi khỏi hẳn mới quay lại công ty làm việc.
Hôm ấy, Ôn Sơ cũng có mặt ở nhà. Trong bữa ăn, Thẩm Tự Bạch nhận được cuộc gọi từ công ty, nói phải nhanh chóng quyết định có ký hợp đồng hay không. Lúc ấy anh mới nhớ ra tập tài liệu mang về hôm trước vẫn chưa xử lý. Vừa định đứng dậy đi lấy thì mẹ Ôn liền hỏi:
“Con đi lấy tài liệu à?”
Thẩm Tự Bạch gật đầu.
Bà liền quay sang bảo Ôn Sơ:
“Sơ, con đi lấy giúp anh con đi.”
Thẩm Tự Bạch không dám làm phiền Ôn Sơ, đang định tự mình gắng sức đi lấy thì không ngờ cô lại không từ chối mà đứng dậy hỏi:
“Tài liệu ở đâu?”
Thẩm Tự Bạch không tin nổi, trả lời:
“Hình như ở trong ngăn kéo bàn học.”
Ôn Sơ lập tức đi vào phòng Thẩm Tự Bạch. Nhưng thấy cô lâu quá chưa quay ra, Thẩm Tự Bạch đành nghĩ tới việc vào xem thử.
Lúc lấy tài liệu, Ôn Sơ vô tình nhìn thấy cuốn lịch ghi chú trên bàn Thẩm Tự Bạch. Chỉ có một tờ lịch trong cả năm khiến cô cảm thấy vô cùng bất an. Cô không kìm được mà mở ra trang đầu tiên — ngày bắt đầu.
Cô nghĩ ngợi một chút, chợt nhớ ra hôm đó chính là ngày Tô Cẩn biến thành Thẩm Tự Bạch.
Vậy rốt cuộc Thẩm Tự Bạch đang ghi chú điều gì? Hay là đang đếm ngược? Tại sao lại chỉ có một năm? Nghĩ đến đây, tim Ôn Sơ đập thình thịch, nỗi bất an từ đáy lòng lập tức trào lên.
Đúng lúc đó, Thẩm Tự Bạch bước vào, nhìn thấy Ôn Sơ đang cầm cuốn lịch đếm ngược sinh mệnh của mình. Anh vội vàng chạy tới định giật lại.
Ôn Sơ thấy anh vội vã lao tới, lập tức cảm thấy kỳ lạ. Cô nhanh chóng giấu cuốn lịch ra sau lưng.
Thẩm Tự Bạch mím môi, dịu giọng thuyết phục: “Trả lại cho anh nhé.”
Ôn Sơ nghiêng đầu hỏi:
“Tại sao cuốn lịch này chỉ có một năm?”
Thẩm Tự Bạch khựng lại, giải thích:
“Lúc mua anh chỉ thấy nó có đúng một năm, nên tiện tay mua đại thôi.”
“Tiện tay?” Ôn Sơ nhìn sắc mặt cậu, không thấy dấu hiệu đang nói dối, liền hỏi tiếp:
“Thật không?”
Thẩm Tự Bạch gật đầu, nhấn mạnh: “Thật mà.”
Ôn Sơ nửa tin nửa ngờ, trả cuốn lịch lại cho anh. Nhưng chỉ bằng mấy lời đó vẫn không đủ xua tan nghi ngờ trong lòng cô. Cô chỉ giả vờ tin, rồi lạnh mặt bỏ đi như thể giữa họ có mối thù không đội trời chung.
Mẹ Ôn ở ngoài thấy Ôn Sơ đi ra, lại không cầm theo tài liệu liền hỏi:
“Con không lấy tài liệu giúp anh con à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
31
Ôn Sơ nhún vai: “Anh ấy tự đi rồi, thì để anh ấy tự lấy đi.”
Mẹ Ôn không chỉ trừng mắt nhìn Ôn Sơ mà còn thấy gần đây thái độ của cô với Thẩm Tự Bạch thật sự rất tệ.
“Mấy hôm nay con bị sao thế? Anh con bị thương ở chân, giúp anh ấy lấy một tập tài liệu thì sao nào?”
Nếu không phải vì chân Thẩm Tự Bạch bị thương, chắc Ôn Sơ cũng chẳng thèm bước vào phòng anh ta.
Ôn Sơ không đáp, cúi đầu ăn cơm.
Đến khi Thẩm Tự Bạch đi ra, liền nghe thấy mẹ Ôn đang mắng, anh lập tức lên tiếng xoa dịu: “Mẹ, không sao đâu, con chỉ sợ Sơ tìm không ra nên mới quay về phòng xem, ai ngờ lại thật sự thấy.”
Mẹ Ôn nghe Thẩm Tự Bạch nói vậy thì cũng không nói gì thêm nữa, chỉ hỏi anh:
“Đúng là, đã bị thương phải ở nhà nghỉ ngơi còn cứ cắm đầu vào công việc, cũng không biết nghỉ ngơi một chút.”
Thẩm Tự Bạch nhìn chồng tài liệu trong tay:
“Không có cách nào, tập tài liệu này hôm nay nhất định phải xử lý xong, không thì mấy ngày nay coi như công cốc.”
Mẹ Ôn nhìn Thẩm Tự Bạch đã bắt đầu đọc tài liệu, lại nhìn mâm cơm trên bàn:
“Hay là ăn cơm xong rồi đọc tiếp? Lát nữa đồ ăn nguội hết rồi.”
Thẩm Tự Bạch còn chưa kịp đáp thì nghe thấy Ôn Sơ bên kia chêm vào một câu:
“Nếu đã có thể đợi ăn cơm xong mới đọc, vậy mang tài liệu qua làm gì?”
Có lẽ câu nói này khiến mẹ Ôn không vui, bà đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào Ôn Sơ với vẻ mặt tức giận: “Mấy hôm nay con bị sốt à? Trước đó mẹ đã thấy con với Tiểu Cẩn cứ cãi nhau suốt, dù sao nó cũng là anh con!”
Là anh thì đã sao, hơn nữa bây giờ cái thân xác đó là Thẩm Tự Bạch kia mà.
Ôn Sơ không phản bác, dù sao chuyện này cũng chẳng thể giải thích với họ. Nói ra chỉ tổ bị cho là mê tín, hoặc đầu óc có vấn đề.
Thấy Thẩm Tự Bạch định mở miệng hòa giải, mẹ Ôn lập tức ngắt lời:
“Tiểu Cẩn, con đừng nói.”
“Hôm nay mẹ nhất định phải hỏi cho rõ, rốt cuộc là vì chuyện gì mà con giận hờn đến bây giờ?”
Ôn Sơ lập tức phủ nhận: “Con không có giận hờn.”
Dù sao Thẩm Tự Bạch cũng bị thương rồi, cô đâu còn lòng dạ nào để tức giận chuyện cũ.
Mẹ Ôn thấy cô nói vậy thì không tin, nhưng cũng không xoáy vào chuyện này nữa, mà đổi sang hỏi chuyện khác: “Vậy tại sao con lại cãi nhau với anh con?”
“Con có cãi đâu.” Ôn Sơ đáp dứt khoát.
Thái độ dứt khoát này khiến mẹ Ôn bắt đầu nghi ngờ, có khi nào là bà nghĩ quá nhiều.
Ngay sau đó, Thẩm Tự Bạch cũng bất đắc dĩ lên tiếng:
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
“Mẹ, thật sự là bọn con không có gì cả.”
Lúc này mẹ Ôn mới nửa tin nửa ngờ mà không truy hỏi thêm nữa.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Sơ sắp tốt nghiệp, nhà trường bắt đầu sắp xếp lịch để sinh viên đi phỏng vấn tìm việc.
Ba mẹ Ôn cảm thấy nếu Ôn Sơ không tự tìm được công việc như ý, thì cứ vào công ty của Thẩm Tự Bạch làm trợ lý, bắt đầu từ vị trí thấp cũng được.
Nhưng Ôn Sơ vẫn muốn thử tự lực một chút, không muốn mất mặt trước mặt Thẩm Tự Bạch.
Trường tổ chức nhiều ngày hội tuyển dụng, mỗi ngày đều có các công ty khác nhau đến phỏng vấn tại trường. Không biết hôm nay có phải cô nhìn nhầm không, hình như thấy "anh cô" cũng đang có mặt trong lớp học để tuyển người.
Để xác nhận không phải mình hoa mắt, Ôn Sơ lùi về phía sau mấy bước, thấy rõ trong lớp có một người mặc vest đang ngồi — đúng là Thẩm Tự Bạch.
Văn Lâm bên cạnh cũng nhận ra, dù gì hôm trước cũng từng gặp anh ấy một lần ở cổng trường. Văn Lâm là kiểu người gặp trai đẹp một lần là nhớ mãi.
Ôn Sơ bước vào, thấy trên bàn anh ta đã chất thành hai chồng hồ sơ. Trong lòng cô bất chợt có một cảm giác khó chịu.