Ảnh vệ của Lục đại nhân lén lút mò tới Giáo Phường Ty, định bắt cóc cô nương Tử Uyển về phủ để giúp đại nhân giải "loại độc nguy cấp".
Nào ngờ, chiếc áo choàng vừa chụp xuống lại chụp trúng ta – một người qua đường vô danh.
Lục đại nhân đã bị độc làm đến thần trí mơ hồ, ta đành phải cắn răng, cứng đầu giúp người một lần.
Ai ngờ, từ đó trở đi, cứ đêm xuống lại có một chiếc áo choàng lặng lẽ "hốt" ta đi.
Hắn đã nếm được mùi vị, còn ta thì muốn khóc mà không ra nước mắt.
"Lục đại nhân, xin ngài buông tha ta đi, ta thực sự không phải Uyển Uyển của ngài!"
"Ừ, Vãn Vãn* ngoan, mãi mãi là của ta."
...
(*) Ở đây, "Uyển Uyển" và "Vãn Vãn" phát âm trong tiếng Trung giống nhau, nên nu9 tưởng là nam9 gọi "Uyển Uyển"
Có gì đó không đúng lắm thì phải?!
01
Thật ra, ta chỉ định mang chè ngọt đến cho Tử Uyển tỷ tỷ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cửa vừa đẩy ra, nàng không có ở đó.
Sau đó, một bóng đen vụt qua, ta liền bị điểm huyệt.
Một chiếc áo choàng có mùi trầm hương ụp thẳng xuống đầu:
"Đại nhân nhà ta bị gian thần hãm hại, trúng độc hợp hoan tán, chúng ta cũng không còn cách nào khác."
"Tử Uyển cô nương, chỉ có thể trông cậy vào cô, đắc tội rồi!"
...
Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã bị nhốt trong phòng ngủ của Lục đại nhân.
Tấm rèm sa màu khói nhè nhẹ đung đưa.
Lục Thời Tẫn ngả nghiêng dựa vào giường, hai mắt nhắm chặt, hơi thở nặng nề.
Vốn dĩ là một khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn, giờ lại thêm phần yêu mị kỳ lạ.
Thật sự trông rất đau khổ.
Ta đứng bên giường, trừng mắt nhìn hắn, hai tay nắm chặt thành quyền đến phát ra tiếng răng rắc.
Tên ám vệ mắt kém kia khi bắt ta còn làm đổ hộp đá của ta.