Ta bỗng chốc bừng tỉnh, buông tay Chẩm Nguy ra, đỡ Lý Tuyên dậy, ôm chặt lấy hắn.
"Sư phụ!"
Nước mắt nóng hổi tức khắc thấm ướt vạt áo hắn.
Lý Tuyên sững sờ một thoáng, đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu ta, giọng mang theo chút bất đắc dĩ:
"Ngươi… rốt cuộc đã làm ra những chuyện gì vậy…"
Một bàn tay từ sau vươn tới, kéo ta và Lý Tuyên ra.
"Người đã tỉnh rồi thì đi thôi."
Chẩm Nguy đi trước mở đường, ta kéo tay Lý Tuyên bước ra ngoài, vừa đi vừa lớn tiếng hô "cứu giá", không ít cung nhân, thị nữ vội vã theo sau.
Tới cửa chính của Hồ Tâm Các, từ xa đã thấy hàng cung thủ chờ sẵn.
Lý Tuyên nhíu mày: "Là hắn?"
Chẩm Nguy đứng chắn trước mặt ta, giọng trầm xuống:
"Là Sở Vô Yếm. Hắn phụng mệnh đến chặn g.i.ế.c chúng ta, nhưng kỳ lạ là ngay cả hoàng đế đã lộ diện, hắn vẫn không có ý dừng tay…"
Sở Vô Yếm mặt không đổi sắc nhìn về phía chúng ta, tay nắm chặt cung, từ từ giương lên.
Từng động tác, đều lộ rõ sát ý.
Ta và Sở Vô Yếm nhìn nhau từ xa.
Sau lưng là lửa cháy ngút trời, trước mặt là tuyết bay đầy trời, từng cơn gió lạnh dồn dập khiến cả mặt mũi lẫn lòng ta đều rét căm căm.
"Ngươi nói xem, hắn có thực sự g.i.ế.c ta không?"
Chẩm Nguy trầm mặc một lát: "Sư phụ, lần này người thật sự làm quá rồi."
"Ta hối hận rồi."
Ta mím môi khẽ nói: "Sớm biết thế, hôm nay đã không mắng hắn là đồ vô liêm sỉ. Giờ chắc hắn hiểu rồi đấy."
Chẩm Nguy: "……"
Sở Vô Yếm đã kéo căng dây cung, rút ra ba mũi tên, nhưng vẫn chưa bắn.
Ta sải bước tiến lên, đứng giữa trời tuyết, khàn giọng hét lớn:
"Sở Vô Yếm! Ngươi dám giương cung trước mặt thiên tử, ngươi là muốn tạo phản sao?!"
Đáng tiếc là khoảng cách quá xa, đến tai hắn chỉ còn tiếng vang lạc lõng yếu ớt.
Chúng ta đều biết rõ, bất kể Hồ Tâm Các đêm nay xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt đối không thể truyền ra khỏi hồ.
Mạng của Lý Tuyên, quá đỗi quý giá.
Sở Vô Yếm quả thật nghe thấy tiếng ta, hắn giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người yên lặng.
"Sở Vô Yếm! Đừng quên trên người ngươi vẫn còn trúng độc, g.i.ế.c ta rồi, ngươi cũng chẳng sống được!"
Ta vẫn không quên uy h.i.ế.p hắn.
Hồng Trần Vô Định
Hắn lớn tiếng đáp trả, giọng đầy thù hận:
"Phù Khương! Ta từng nói, ta nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi! Dù ta có c.h.ế.t cũng phải g.i.ế.c ngươi! Năm xưa ngươi đ.â.m ta một nhát sau lưng, đã nên sớm nghĩ tới cái giá phải trả!"