Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 9



Khi Tạ Nguyễn trở về, cậu cảm thấy bầu không khí xung quanh bỗng trở nên hơi kỳ quái, ánh mắt của Hạ Minh Kiệt và Tôn Hạo Tường luôn vô tình hoặc cố ý dừng lại trên người cậu. Nhưng nếu cậu nhìn lại bọn họ sẽ lập tức quay đi.

Nếu là người khác có thể còn thắc mắc trong lòng, hoặc là cảm thấy ngại ngùng, nhưng Tạ Nguyễn đẹp trai từ bé, hơn nữa vì chuyện của Thẩm Hành Vân, cậu đã quen bị người khác nhìn rồi, mà cậu chẳng quan tâm.

Còn lạnh nhạt liếc lại bọn họ một cái, sau đó trở về chỗ ngồi.

Tôn Hạo Tường bị cậu liếc nổi cả da gà, một lúc lâu sau mới dùng khuỷu tay huých huých Hạ Minh Kiệt, nhỏ giọng nói: “Này, mày có cảm thấy cậu ta rất ngầu không?”

Hạ Minh Kiệt gật đầu đồng ý: “Cảm giác như không giống những gì người ta bàn tán trên diễn đàn.”

Tuy Hạ Minh Kiệt là trai thẳng, không có hứng thú với drama yêu đương của hai thằng con trai, nhưng cậu ta thường xuyên cắm cọc trên diễn đàn, chuyện của Tạ Nguyễn và Thẩm Hành Vân lại ồn ào gây chấn động cả trường như vậy, thỉnh thoảng cậu ta cũng nhìn thấy vài lần.

Nói đơn giản chính là Tạ Nguyễn lấy lòng Thẩm Hành Vân như thế nào, nhưng hôm nay gặp mặt, thấy tính cách của Tạ Nguyễn như vậy thì cũng phải nghĩ lại. Hạ Minh Kiệt nghi ngờ, nếu Thẩm Hành Vân dám tỏ thái độ với cậu, Tạ Nguyễn sẽ đánh lõm cái đầu chó của hắn luôn.

“Lời đồn đó mày tin được à?” Tôn Hạo Tưởng vừa ngẩng đầu nhìn thời khóa biểu được ghim trên bảng đen vừa lấy sách giáo khoa trong ngăn bàn ra, nói: “Chẳng phải Thẩm Hành Vân có cả đống người theo đuổi đó sao, chắc mấy tin đồn đó là do những người ghen tị với Tạ Nguyễn bịa ra đấy.”

“Cũng đúng.” Hạ Minh Kiệt gật đầu: “Trên diễn đàn còn nói Bạc Tấn là học thần lạnh lùng cơ mà.”

“Đù!” Tôn Hạo Tường cười, mắng một câu: “Lại còn học thần lạnh lùng, cười chết tao mất!” Tôn Hạo Tường dừng lại một chút, liếc nhìn bóng dáng của Bạc Tấn và Tạ Nguyễn, nói thầm: “À mà, hai chúng nó rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Không biết.” Hạ Minh Kiệt lắc đầu: “Tao không dám nói, cũng không dám hỏi.”

Tôn Hạo Tường quay đầu lại, hỏi tiếp: “Lão Phan, mày biết không?”

Phan Vũ ngừng bút, lắc đầu, ánh mắt giấu sau cặp kính sáng quắc, giống như vừa phát hiện ra chuyện gì đó cực kỳ thú vị: “Không biết, để tao quan sát vài ngày xem đã.”

Tôn Hạo Tường cảm thấy con cáo già Bạc Tấn kia sẽ không dễ dàng lòi đuôi như vậy, mơ hồ nói: “Có được không đó?”

“Không vấn đề gì đâu.” Phan Vũ đẩy kính, toát ra vẻ uyên bác thâm sâu: “Dù sao tao cũng còn cả đời để lãng phí mà.”

Tinh thần hóng hớt này của lớp phó mà không đi làm phóng viên giới giải trí thì đúng là đáng tiếc.

Buổi sáng hôm nay có tiết toán của thầy chủ nhiệm Tôn Phúc An.

Trong khi giảng bài, ông vẫn chú ý lén quan sát Tạ Nguyễn. Theo lời giáo viên chủ nhiệm lớp mười một nói, thằng bé này rất cứng đầu, hình như gia thế cũng không tầm thường, thật sự rất khó bảo.

Cho nên lúc đầu khi Triệu đổng muốn cho cậu chuyển đến lớp thực nghiệm, giáo viên chủ nhiệm mấy lớp này đều không đồng ý.

Tôn Phúc An nhìn bên ngoài có vẻ ương ngạnh nhưng thật ra lại rất dễ mềm lòng. Ông không thể cứ đứng nhìn Tạ Nguyễn như như một quả bóng hơi bị bọn họ đá qua đá lại mãi thế được, khi những người khác còn đang cãi cọ đẩy tới đẩy lui, Tôn Phúc An đã chủ động đứng lên xin cho Tạ Nguyễn đến lớp của mình học.

Hôm qua ông đã suy nghĩ cả đêm, còn chuẩn bị riêng hẳn một dàn ý, định bụng sáng nay sẽ đến tìm Tạ Nguyễn nói chuyện. Thế nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Tạ Nguyễn, ông đã cảm thấy phán đoán của giáo viên chủ nhiệm lớp mười một hình như hơi bất công.

Cái gì mà cứng đầu chứ, con trai nhà người ta rõ ràng ngoan thế này cơ mà. Không có chút xíu quậy phá nào cả, thậm chí còn rất chăm chú nghe giảng. Tuy rằng không biết cậu nghe xong có hiểu không nhưng thái độ học tập nghiêm túc là rất tốt.

Giảng xong bài mới, Tôn Phúc An cho học sinh tự cho trao đổi thảo luận, còn mình thì đi tới bên cạnh Tạ Nguyễn, thân thiết nói: “Có đuổi kịp tốc độ của thầy không?”

Tạ Nguyễn thành thật trả lời: “Hiểu được một nửa thôi ạ.”

Tôn Phúc An là một giáo viên ưu tú, có kinh nghiệm lâu năm trong nghề, một học sinh như Tạ Nguyễn tự học sao có thể so với có thầy giảng cho được. Những kiến thức cậu chưa nắm chắc chỉ cần Tôn Phúc An phân tích lại một chút là hiểu ra ngay.

Chẳng qua là vì hồi lớp mười cậu không chịu học, kiến thức cơ bản không vững, có một số chỗ thật sự nghe không hiểu.

Tôn Phúc An nhìn thấy sách giáo khoa lớp mười đặt trên bàn của cậu, ánh mắt ông nhìn Tạ Nguyễn trở nên hiền từ hơn rất nhiều. Thật sự là một đứa trẻ ngoan.

Ông làm giáo viên bao nhiêu năm nay, không sợ học trò học không giỏi, chỉ sợ học trò không có chí tiến thủ. Tạ Nguyễn cố gắng như vậy, tiến bộ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

“Cứ giữ vững thái độ này, kiên trì đến cùng nhé.” Nhớ tới ánh mắt cảm thông của những giáo viên chủ nhiệm khác khi Tạ Nguyễn được phân về lớp của ông, Tôn Phúc An hừ thầm một tiếng trong lòng, giọng nói lại ôn tồn hơn vài phần: “Có chỗ nào không hiểu thì cứ đến văn phòng hỏi thầy, sau khi tan học hay giờ tự học cũng được, tận dụng tất cả thời gian mà học tập.”

Chỉ cần cố gắng học tập nhất định có thể tiến bộ, để xem những người coi Tạ Nguyễn là đồ bỏ đi khi đó sẽ nói thế nào.

Tôn Phúc An suy nghĩ một chút cảm thấy như thế vẫn chưa đủ. Giáo viên các bộ môn khác đều có công việc của mình, có thể sẽ không kịp thời giải đáp thắc mắc của Tạ Nguyễn được, nhìn thấy Bạc Tấn đang gục đầu xuống bàn ngủ, ông đột nhiên nảy ra một ý.

Tôn Phúc An gõ lên mặt bàn của Bạc Tấn: “Đừng ngủ nữa, dậy đi.”

Âm lượng khi giảng bài của Tôn Phúc An rất to, Bạc Tấn nãy giờ vốn không hề ngủ chỉ nằm sấp xuống nhắm mắt lại thôi, nghe thấy thầy gọi mình thì lập tức ngồi dậy: “Có việc gì vậy thầy?”

Tóc mái trên trán hơi lộn xộn, bên má có một vết hằn mờ mờ, nhìn qua không chỉ không lôi thôi mà còn có vẻ đẹp trai xuất chúng.

Tiếc là Tôn Phúc An không phải thiếu nữ mới lớn, không cảm nhận được gì, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt không vừa lòng: “Ngủ ngủ ngủ, cả ngày chỉ biết ngủ! Không lúc nào thầy nhìn thấy em tỉnh táo cả hết!”

Bạc Tấn buồn ngủ xoa xoa mặt, duỗi đôi chân dài gác lên thanh ngang dưới gầm bàn, mặt không đỏ tim không loạn: “Thì em đang nghỉ ngơi dưỡng sức, ngủ thật no để bước vào giờ học tiếp theo mà thầy.”

Tôn Phúc An: …

Ngủ trong giờ học mà còn lý sự chính đáng như vậy, đúng là có một không hai.

Biết trước là nói chuyện với thằng này sẽ gây bực mình, nhưng ông không ngờ sẽ bực mình đến mức này. Nếu không phải lần thi nào điểm của Bạc Tấn cũng cao chót vót thì ông đã cho nó một trận rồi.

Ông hít sâu một hơi, biết là nhắc nhở cũng vô dụng, dứt khoát vào thẳng vấn đề: “Em có vẻ nhàn rỗi quá nhỉ, để tôi kiếm việc cho em làm.”

Tôn Phúc An chỉ vào Tạ Nguyễn bên cạnh: “Em học giỏi như vậy, thỉnh thoảng để ý kèm cặp cho Tạ Nguyễn một chút, hai đứa là bạn cùng bàn, giảng bài các thứ cũng tiện hơn, được không?”

Bạc Tấn nghiêng đầu nhìn Tạ Nguyễn ngồi im ngoan ngoãn trước mặt giáo viên, cảm thấy rất mới lạ, gật đầu đồng ý: “Được ạ.”

Tôn Phúc An thấy bắ. đồng ý thoải mái như vậy, trong lòng cũng dễ chịu hơn không ít. Cuối cùng thì lớp trưởng lớp này cũng có ích một tí rồi, ông vui mừng nói: “Vậy tôi giao em ấy cho em.”

“Tuân lệnh.”

Sau khi Tôn Phúc An đi Bạc Tấn cũng không ngủ tiếp nữa. Hắn xếp lại tập đề trước mặt, liếc mắt sang nhìn Tạ Nguyễn, cười nói: “Nghe thấy gì chưa, lão Tôn vừa nói sẽ giao cậu cho tôi, từ nay về sau cậu sẽ do tôi quản lý.”

Tạ Nguyễn nhìn hắn bằng vẻ mặt một lời khó nói hết, cái tên này đúng là giỏi lạm quyền thật đấy, thầy giáo chỉ bảo giảng bài cho cậu thôi mà? Nói rõ ràng như thế mà sao qua miệng hắn lại có vẻ sai sai vậy nhỉ.

Tạ Nguyễn đang định cãi lại nhưng cậu nghĩ nền tảng của mình đúng là kém thật, những kiến thức bị hổng rất nhiều. Mà Bạc Tấn lại học giỏi như vậy, thật sự sẽ có lúc cậu phải nhờ đến hắn.

Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tạ Nguyễn hiếm khi chịu thua, nói: “Vậy làm phiền cậu nhé.”

Bạc Tấn ngạc nhiên nhíu mày, còn tưởng với tính cách của Tạ Nguyễn cậu sẽ cãi lại vài câu. Đáng tiếc, Bạc Tấn tiếc nuối thở dài, không còn lý do gì để bắt nạt cậu rồi.

“Không cần khách sáo.” Hắn cất tập đề trên bàn đi, giọng điệu nghiêm túc hẳn lên: “Không hiểu chỗ nào thì cứ đến hỏi tôi, lúc nào cũng sẵn sàng.”

Tạ Nguyễn cảm thấy không phải hắn đang nói đùa, thầm nghĩ tuy tên này nhìn có vẻ không đứng đắn cho lắm nhưng thực ra cũng đáng tin cậy lắm đấy chứ. Cậu đang định cảm ơn một câu thì nghe hắn nói tiếp: “Còn một việc rất quan trọng.”

Việc gì cơ? Tạ Nguyễn khó hiểu, chẳng nhẽ lại một câu danh ngôn nhắc nhở phải cố gắng nữa à? Giống như kiểu trước khi làm chuyện lớn phải hô khẩu hiệu cổ vũ hả? Có thể khiến cho học thần tâm đắc như vậy, không chừng thật sự có tác dụng thì sao.

Nghĩ đến đây, cậu lập tức ngồi thẳng người, tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe.

Bạc Tấn: “Tôi giảng bài cho cậu thì cậu chính là học trò của tôi. Một chữ là thầy nửa chữ cũng là thầy, nhớ cho kỹ đấy.”

Tạ Nguyễn: …

Cậu biết ngay mà! Đồ chó này làm gì có chuyện cải tà quy chính!

Buổi trưa, Tạ Nguyễn và Tống Ngân Hà cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Trường học của con nhà giàu mặc dù quản lý nghiêm khắc hơn những trường khác một chút, nhưng vẫn đồng ý cho học sinh ra khỏi trường ăn cơm.

“Chúng ta đến quán đồ Hàn Quốc đi.” Vừa nhìn thấy Tạ Nguyễn, Tống Ngân Hà lập tức nói: “Ở đường đối diện có một quán mới mở, thuộc chuỗi cửa hàng nổi tiếng toàn quốc đấy, lớp tôi có người đến đó ăn rồi, nghe nói ngon lắm.”

Tạ Nguyễn cũng rất thích ăn đồ ăn Hàn Quốc, nghe vậy liền gập đầu đồng ý, bỗng nhiên nhớ ra muốn sang đường đối diện thì phải đi qua cầu vượt.

Cái cầu vượt này mới được xây mấy năm trước, khi mấy thôn xóm gần trung tâm thành phố được sửa sang lại, cầu vừa cao vừa dốc, để tránh những tai nạn ngoài ý muốn xảy ra, hai bên cầu còn dựng thêm một lớp kính bằng thủy tinh công nghiệp, có thể nhìn thấy dòng người và xe tấp nập dưới lòng đường.

Lúc trước Tạ Nguyễn đã đi qua không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu cũng không để ý lắm. Nhưng từ khi biết được nguyên nhân khiến mình mất mạng, cậu bỗng nhiên sinh ra bệnh sợ độ cao. Chưa cần nói đến chuyện đi cầu vượt, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng hôm ấy hai chân cậu đã nhũn cả ra rồi.

“Thôi, không ăn đồ Hàn Quốc đâu.” Tạ Nguyễn nhíu mày, phản đối: “Sao cậu chẳng yêu nước gì vậy?”

Sợ độ cao gì gì đó rất là không ra dáng đàn ông, nhất định không thể để người khác biết được.

Tống Tinh Hà: ???

Không phải chứ, sao ăn cơm Hàn Quốc lại thành không yêu nước rồi? Bọn họ ăn đồ Hàn ở Trung Quốc mà, có bay sang Hàn Quốc ăn đâu, liên quan gì đến yêu nước chứ?

Cậu ta cảm thấy bắt đầu từ ngày hôm qua Tạ Nguyễn càng ngày càng khó hiểu.

“Cậu…”

“Đi ăn súp cay đi, hôm trước cậu vừa bảo muốn ăn còn gì?” Tạ Nguyễn ngắt lời cậu ta.

Tống Tinh Hà thấy cũng được, gần đây trời nóng, rất thích hợp để ăn đồ chay, cơm trộn Hàn Quốc để lần sau ăn vậy.

Giờ ăn trưa, quán súp cay đông nghịt người, không chỉ có học sinh trường bọn họ mà có cả học sinh của trường chuyên của tỉnh nữa. Tạ Nguyễn và Tống Ngân Hà đợi một lúc lâu mới chen được vào, tìm một chỗ ngồi xuống.

Sau khi hai người ăn xong, trở về trường thì đã đến giờ nghỉ trưa.

Phần lớn học sinh lớp một đều đang ngồi ở vị trí của mình, không phải làm đề thì là đọc sách, bầu không khí học tập vô cùng nghiêm túc. Ngay cả người bạn cùng bàn không giống người của cậu cũng đang cầm sách lên đọc.

Tạ Nguyễn lơ đãng nhìn qua, phát hiện sách của hắn được in màu.

Bây giờ sách tham khảo xịn thế cơ à? Cậu tò mò muốn nhìn cho kỹ thì Bạc Tấn đột nhiên gấp sách lại.

Ban đầu Tạ Nguyễn chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Bạc Tấn nhất thời trở nên sâu xa lạ thường, hừ, sách tham khảo thì có gì phải sợ người khác nhìn thấy chứ? Chắc chắn là đang xem sách cấm rồi!

Không ngờ luôn đấy, Bạc Tấn mặt người dạ thú này thế mà dám quang minh chính đại làm chuyện này trong phòng học.

“Đừng giấu nữa.” Tạ Nguyễn giống như vừa bắt được một điểm yếu chí mạng của hắn, tiến đến gần nói: “Tôi nhìn thấy hết rồi.”

Cậu bày ra vẻ mặt nguy hiểm, như con cáo vừa bắt được gà con, nhưng lại không tự ý thức được trông mình bây giờ đáng yêu đến mức nào. Ánh mắt của Bạc Tấn dán chặt lên mặt cậu, cong môi nói: “Thấy cái gì?”

Bị phát hiện còn giả vờ! Nhất định phải lấy được chứng cứ! Tạ Nguyễn hừ một tiếng, nhân lúc hắn chưa kịp chuẩn bị nhanh chóng thò tay vào ngăn bàn của Bạc Tấn: :Gì đây lớp trưởng, không phải là sách cấm đấy chứ, có cái gì mà không dám thừa nhận vậy, dũng cảm lên đi nào.”

Động tác của cậu rất nhanh nhưng Bạc Tấn còn nhanh hơn. Hắn bắt lấy tay cậu nắm trong lòng bàn tay, nhướn mày nói: “Sao cậu biết là sách cấm?” Hắn vẫn thong dong nhìn Tạ Nguyễn: “Xem ra kinh nghiệm của cậu cũng phong phú ha.’

Thế mà cũng vặn lại được! Tạ Nguyễn vốn chỉ thuận miệng nói thế thôi, đòn này chí mạng quá rồi, cậu khiêu khích nói tiếp: “Không phải thì cậu sợ cái gì, có bản lĩnh thì lấy ra cho tôi xem nào.”

Bàn tay nắm lấy tay cậu của Bạc Tấn vẫn không buông ra, hắn nghe thấy thế chỉ nói ngắn gọn: “Cậu không xem được đâu.”

Tạ Nguyễn híp mắt: “Sao lại không được?”

Bạc Tấn nhướn mày: “Cậu thật sự muốn xem à?”

Đã là nam sinh mười bảy mười tám tuổi rồi, sao hắn xem được mà cậu là không xem được? Tạ Nguyễn không phục: “Nói!”

Bạc Tấn nhìn cậu, thản nhiên nói: “Bài sáng nay thầy giảng đã hiểu chưa? Bài tập làm được bao nhiêu rồi? Bài mới của ngày mai đã chuẩn bị chưa?”

Tạ Nguyễn: …

“Chưa làm xong mà còn đòi xem, cậu rảnh quá nhỉ.”

Tạ Nguyễn: …

Cậu giỏi lắm!

Tạ Nguyễn ỉu xìu quay đi, rút từ trên giá sách ra một quyển sách.

Tôn Hạo Tường ngồi đằng sau vẫn đang âm thầm hóng hớt, thấy thế thì lấy bút chọc chọc vào lưng Bạc tấn: “Anh Bạc, kiềm chế chút đi, đừng chọc Tiểu Tạ giận.”

“Giận cái gì đâu?” Bạc Tấn đăng nhập vào diễn đàn trường, nhấn vào mục chủ đề nóng, tự tin nói: “Quan hệ của tụi tao tốt lắm đó.”

“…” Tôn Hạo Tường cạn lời: “Hai đứa mày… quan hệ tốt á?” Cậu ta nhìn vẻ mặt khó chịu của Tạ Nguyễn, nói: “Tốt chỗ nào cơ?”

Bạc Tấn bỏ điện thoại xuống, quyết định phải nói rõ ràng với Tôn Hạo Tường, bắn chỉ vào Tạ Nguyễn: “Cậu ấy chủ động yêu cầu ngồi cùng bàn với tao. Còn tao, không ngại khó khăn vất vả kèm cậu ấy học tập.”

Tôn Hạo Tường: “Thì?”

Bạc Tấn cười khẽ: “Thì là đôi bạn cùng tiến vô cùng thân thiết đó.”

Tôn Hạo Tường: …

Tạ Nguyễn siết chặt nắm đấm, suýt nữa bẻ gãy cái bút trong tay.

Đôi bạn cùng tiến cái con khỉ, con dao mười lăm mét của cậu đâu rồi?