Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 70



Tạ Nguyễn giật mình, quay đầu lại.

Ánh đèn cảm ứng trong hành lang bật sáng, chiếu rọi rõ nét cậu em trai đang đứng trên bậc thang, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào hai người. Cậu em trai há hốc mồm, biểu cảm ngạc nhiên đến mức có thể đếm được từng chiếc răng.

Hai anh em nhìn nhau, không ai nói lời nào.

Trong không khí tĩnh lặng, cuối cùng Tạ Nguyễn cũng lấy lại bình tĩnh, cố gắng tỏ ra vẻ uy nghiêm của một người anh trai: "Đã trễ như vậy em xuống đây làm gì?"

Hạ Thần vẫn còn đang trong trạng thái sốc.

Ở cái tuổi này, nói lớn thì không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ. Bây giờ truyền thông mạng xã hội phát triển mạnh mẽ như vậy, người lớn tự cho rằng có thể che giấu một số chuyện với trẻ con, nhưng thực tế thì những gì cần biết chúng đều đã biết cả rồi.

Chưa nói đến chuyện xa xôi, chỉ riêng lớp của Hạ Thần thôi, đã có không ít người dính tin đồn hẹn hò rồi.

Nhưng...

Hạ Thần nuốt một ngụm nước bọt.

Đó đều là chuyện giữa con trai và con gái, chứ chưa bao giờ nghe nói chuyện giữa hai cậu con trai lại có thể thân mật như vậy.

Cảnh tượng vừa rồi thật sự đã khiến cậu bé choáng ngợp. Anh trai của cậu nhóc, người mà cậu nhóc luôn ngưỡng mộ, lại dám mạnh dạn kéo cổ áo một người khác và hôn!

Anh mình, đúng là người mạnh mẽ!

Trong khoảnh khắc đó, hình tượng anh trai trong lòng Hạ Thần trở nên vô cùng cao lớn.

Thấy em trai vẫn đứng ngây người, Tạ Nguyễn cảm thấy có chút hối hận. Mình không nên nghe theo lời Bạc Tấn mà làm chuyện này ở nơi công cộng.

Cậu tự nhủ, chắc chắn lúc nãy không còn ai khác đi qua.

Nhưng cậu em trai này đúng là như con mèo, đi lại mà không hề gây ra tiếng động.

"Hạ Thần, nói chuyện."

Hạ Thần chỉ biết rằng hôn là hành động của những người yêu nhau, còn những ý nghĩa sâu xa hơn thì cậu bé chưa hiểu rõ. Khái niệm đồng tính luyến ái đối với cậu bé chỉ là một điều mới lạ, chứ không hề có sự kỳ thị hay ác cảm như một số người lớn khác.

Bạc Tấn không chen vào, một tay đút túi, dựa vào tường, hứng thú quan sát hai anh em tương tác.

Bị anh trai nhắc nhở, Hạ Thần mới hoàn hồn, nhớ ra lý do mình xuống dưới: "Mẹ bảo em xuống xem anh về chưa."

Nghe vậy, Tạ Nguyễn biết ngay em trai đang nói dối.

Mẹ của Hà Thần rất yêu thương cậu bé, an toàn của khu vực này cũng không tốt lắm, giờ đã hơn mười giờ rồi mà lại bảo cậu bé xuống một mình thì không hợp lý. Chắc hẳn là Hạ Thần muốn xuống dưới xem anh trai mình đang làm gì nên mới tự mình tìm cớ.

Nhìn thấy gương mặt bối rối của Hạ Thần, Tạ Nguyễn không nhịn được cười. Đứa em trai này từ nhỏ đã cứng đầu, đến giờ vẫn vậy.

Cậu quay người nhận lấy cặp từ tay Bạc Tấn, nói: "Vậy tôi lên trước đây, cậu về đi."

Bạc Tấn nhướng mày: "Chỉ thế thôi à?"

Không thì?

Tạ Nguyễn nhìn Bạc Tấn bằng ánh mắt như nhìn một kẻ mặt người dạ thú, chẳng lẽ muốn cậu  làm chuyện trước đó trước mặt đứa em trai?

Mọi ý nghĩ của Tạ Nguyễn đều được viết thẳng trên mặt, Bạc Tấn khẽ cốc vào đầu cậu, cười khẽ: "Cậu nghĩ gì vậy?" Dù gì hắn cũng không đến nỗi không biết xấu hổ như vậy.

"Ý tôi là..." Bạc Tấn cúi người lại gần tai Tạ Nguyễn, thì thầm cười nhẹ: "Đã gặp em vợ rồi mà không giới thiệu sao?"

Biến em vợ cái khỉ gì chứ!

Tạ Nguyễn hận không thể đấm chết cái người ăn nói không biết kiêng nể này, làm một động tác "còn không ngoan ngoãn là tôi giết cậu đấy", không tình nguyện vẫy tay với Hạ Thần: "Đây là Bạc Tấn, em gọi là anh Bạc đi, xuống chào hỏi một tiếng."

Hạ Thần từ nãy đến giờ đã rất tò mò về người này, nghe Tạ Nguyễn giới thiệu liền chạy xuống, gọi một tiếng "Anh Bạc."

Bạc Tấn xoa đầu cậu bé, lấy kẹo bạc hà trong túi ra đưa cho cậu bé: "Lần này không mang quà cho em, lần sau dẫn em đi chơi sẽ đưa bù."

Mắt Hạ Thần sáng rỡ lên, thanh giá trị thích của cậu bé với Bạc Tấn kéo lên cao.

Quà gì đó không quan trọng, cái quan trọng là dẫn ra ngoài chơi!

Hạ Thần từ lâu đã mong được đi chơi cùng anh trai. Anh của nhóc vừa cao lại còn đẹp trai, đi chung đặc biệt ngầu, đáng tiếc là Tạ Nguyễn không có chút gì với cậu nhóc.

Trăm ngàn lần không nghĩ tới anh trai yêu sớm lại có lợi như vậy!

Hà Thần lén lút nhìn Tạ Nguyễn, xác nhận lại: "Thật không anh?"

Chỉ biết gây chuyện cho cậu, nghĩ trẻ con dễ chăm sóc lắm hả.

Nào là đói, khát, mệt, phiền phức chết đi được.

Tạ Nhàn liếc mắt nhìn Bạc Tấn, vẻ mặt không mấy tình nguyện: "Được rồi, ai hứa thì người đó lo."

"Dạ!" Hạ Thần vui vẻ nhảy lên.

"Ừ." Bạc Tấn chỉnh lại cổ áo, nhìn Tạ Nhàn đầy ẩn ý: "Một đứa nhỏ cũng vậy, mà hai đứa nhỏ cũng vậy."

Tạ Nguyễn sững sờ, mặt đỏ bừng.

Bạc Tấn cười: "Vừa hay Chủ nhật có một buổi tiệc nhỏ, cậu dẫn em trai đến đi."

Tạ Nguyễn có chút do dự, bởi vì thái độ của Hạ Kim Khánh nên cậu đối với Hạ Thần là kiểu có thể không liên quan đến thì sẽ không quan tâm. Để tránh cho cái chứng ảo tưởng bị hại của Hạ Kim Khánh phát tác, nghĩ cậu muốn hại con ông ta.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Hạ Thần, Tạ Nguyễn đành thở dài đồng ý: "Được rồi, chỉ một lần này thôi." Nếu Hạ Kim Khánh kiếm chuyện thì không có lần sau.

Hạ Thần lập tức vui vẻ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.

"Tôi đi đây," Sau khi làm quen với em vợ, Bạc Tấn cũng cảm thấy hài lòng, lén lút móc ngón tay với Tạ Nguyễn khi Hạ Thần không nhìn thấy, "Cậu lên trước đi."

Hạ Thần còn ở bên cạnh, lại bị kí.ch th.ích như vậy, Tạ Nguyễn cảm thấy miệng khô lưỡi khô tim đập thình thịch. Cậu khẽ chạm vào ngón tay của Bạc Tấn: "Về nhà nhớ nhắn tin cho tôi."

"Được."

Nhìn bóng dáng Bạc Tấn khuất dần trong màn đêm, Tạ Nguyễn dẫn Hạ Thần lên lầu, vừa đi vừa suy nghĩ xem nên giải thích với em trai về chuyện vừa xảy ra như thế nào.

Cậu không sợ Hạ Thần đi nói bậy, Tạ Nguyễn cũng không sợ người ta biết, nếu làm mà sợ người khác biết thì đã không làm.

Nhưng cậu cũng không muốn oang oang ra cho người ngoài biết, có khi lại trở thành tin nóng cho người ta bàn tán.

Trước khi Tạ Nhàn kịp nghĩ ra cách giải thích, Hạ Thần đã lên tiếng trước: "Anh, em sẽ không nói cho ba mẹ đâu."

Cậu bé đã xem nhiều tin tức trên mạng, biết học sinh cấp ba yêu sớm sẽ bị người lớn cấm cản.

Cậu bé đã xem không ít tin tức, học sinh cấp ba yêu sớm bị phát hiện sẽ rất thảm. Huống chi không nói tương đương với việc có thể chơi với anh trai, phải giữ bí mật! Nhất định phải giữ bí mật!"

Tạ Nguyễn không ngờ thằng nhóc lại nói như vậy, không kịp lấy tâm lý trước:"Hả?"

Hạ Thần lại cho rằng Tạ Nguyễn không tin mình, nắm chặt tay nói lớn: "Thật đó, anh cứ yên tâm. Nếu ba mẹ hỏi em cũng sẽ không nói."

"Biết rồi," Tạ Nguyễn xoa đầu cậu bé, "Đừng có nói to như vậy."

Hạ Thần lẩm bẩm: "Em chỉ sợ anh không tin thôi."

"Tin, anh tin được chưa."

Thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã đến cuối tuần.

Tạ Nguyễn bảo Bạc Tấn tới nhà hàng với mọi người, còn mình thì về nhà đón Hạ Thần.

"Tinh Tinh, con nhớ trông chừng Hạ Thần kỹ nhé." Trần Vi nhắc nhở con trai lớn, bà là người dù đã dặn nhưng không yên tâm. Lại dăb thêm mấy lần, Tạ Nguyễn nghe riết cũng thấy khó chịu.

Hạ Thần thấy anh trai nhăn mày là biết không tốt rồi, sợ anh trai đổi ý nên vội vàng nói:"Mẹ, mẹ có thể đừng nói nữa được không?"

Tình mẫu tử của Trần Vi bị nghẹn lại trong cổ họng, mặt bà tái mét.

Hạ Thần không quan tâm vẻ mặt của mẹ mình như thế nào, trực tiếp kéo Tạ Nguyễn đi vào thang máy. Mệt đến đỏ mặt cũng không chịu dừng lại, như thể ở phía sau lưng có thú dữ:"Anh ơi, đi nhanh đi, đi nhanh đi."

Trần Vi ở phía sau mặt càng tối hơn.

Khi Tạ Nguyễn dẫn Hạ Thần đến nhà hàng, thì mọi người cùng đã đến nơi. Một số bạn học cảm thấy buồn chán thì lấy điện thoại ra chơi game.

Trong phòng tràn ngập hiệu ứng âm thanh của trò chơi, Tạ Nguyễn còn tưởng rằng mình bước vào quán cà phê internet.

"Đây nè." Tôn Hạo Tường để điện thoại xuống, đẩy đứa nhỏ bên cạnh về phía trước: "Đây là em trai tôi, Tôn Hạo Diểu. Anh Bạc sợ thằng nhóc em cậu chán nên bảo tôi dẫn nó đến đây."

"Xin chào Hạo Diểu, anh là Tạ Nguyễn."

Cậu bé Tôn Hạo Diểu không chỉ có ngoại hình giống anh trai mình, là một cậu nhóc mập mạp chắc nịch, mà tính cách cũng giống. Cậu bé cất giọng nói to rõ: "Anh Tạ Nguyễn!" rồi vui vẻ chạy đến tìm Hạ Thần chơi.

Tạ Nguyễn quan sát một lúc, thấy hai đứa nhỏ chơi rất vui vẻ nên không để ý nữa, để bọn nhỏ tự chơi với nhau.

Tạ Nguyễn tìm chỗ ngồi cạnh Bạc Tấn: "Đã gọi món chưa?"

"Ừ," Bạc Tấn nhìn đồng hồ, có lẽ một lúc nữa mới mang lên, "Yên tâm, không cay đâu."

Hai đứa nhỏ chơi đùa rất vui vẻ, Tạ Nguyễn và Bạc Tấn yên tâm trò chuyện.

Tạ Nguyễn gật đầu, đang định nói thêm gì đó, thì giọng nói trêu trọc của Tôn Hạo Tường vang lên: "Hai người thì thầm cái gì đó, nói to lên cho tụi tao nghe với."

Tống Tinh Hà cũng gật đầu đồng ý, dùng đũa gõ vào chén,"Đúng rồi, nói tụi tao nghe đi."

Hai người bọn họ từ khi biết nhau đã nói chuyện rất hợp chơi đến bây giờ.

Tạ Nguyễn theo phản xạ liếc nhìn Hạ Thần và Tôn Hạo Diểu đang ngồi xì xào ở góc phòng, thấy hai đứa nhỏ không để ý đến mình thì mới yên tâm.

Cậu nhướng mắt nhìn sang, hừ một tiếng: "Có chút tinh tế nào không vậy, chuyện này là thứ mấy người có thể nghe sao."

Trừ Bạc Tấn ra, cậu không sợ ai trêu chọc cả.

Ngay lập tức, cả căn phòng càng ồn ào hơn.

"Ôi chao, Tạ Nguyễn quả nhiên khác trước rồi!"

"Cặp đôi huyền thoại phải cỡ này."

Tôn Hạo Tường, Hạ Minh Kiệt và Phan Vũ đều rất tò mò không biết Bạc Tấn đã tán đổ Tạ Nguyễn bằng cách nào. Trong học kỳ vừa rồi không có một chút dấu hiệu nào về việc Tạ Nguyễn đồng ý vậy mà sau một kỳ nghỉ đã thay đổi hoàn toàn. Nên bọn kéo Tạ Nguyễn hỏi han.

Bạc Tấn vốn dĩ muốn khoe khoang một chút, giờ lại càng có cơ hội, liền bắt đầu kể lại câu chuyện tình yêu của mình.

Tống Tinh Hà kéo tay Tạ Nguyễn :"Hay lắm bạn ơi, ngay cả Bạc Thần cũng hốt về tay đượ, đúng là cậu mà!"

Cậu ta giơ ngón tay cái với Tạ Nguyễn: "Nói đi, hai người đã tiến triển đến mức nào rồi? Hôn nhau chưa? Học thần hôn có giỏi không?"

Tạ Nguyễn mặt không biểu cảm nhìn cậu ta: "Cậu tò mò lắm à?"

"Tất nhiên rồi!" Tống Tinh Hà lén nhìn Bạc Tấn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, "Đó là Bạc Thần đấy!"

Tạ Nguyễn nhấp một ngụm trà, mỉm cười: "Vậy thì cậu đi hỏi cậu ta đi."

Tống Tinh Hà ngây người: "Cậu nghĩ tôi dám hả?"

Tạ Nguyễn: "Tôi cũng không có tò mò chuyện đó."

Tống Tinh Hà: "..."

Tống Tinh Hà cười nhạt: "Đúng là không ngờ nha, không ngờ cậu lại giỏi ăn nói như vậy, chắc là đã luyện tập riêng với Bạc Thần nhiều lắm đúng không."

"Ặc..." Tạ Nguyễn bị sặc trà, ho sặc sụa.

Thật ra... những gì Tống Tinh Hà nói cũng không sai, gần đây hai người họ luyện tập rất nhiều...

"Cậu --"

"Anh trai tớ dám dùng điện thoại trong giờ học!"

Giọng nói của Tôn Hạo Diểu ngắt lời cậu.

Tạ Nguyễn: "???"

Tạ Nguyễn và Tống Tinh Hà nhìn nhau, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?

"Không sao đâu," Bạc Tấn có chút khát, cũng lười lấy ly, trực tiếp lấy cái ly của Tạ Nguyễn uống một ngụm trà, rồi lười biếng nói: "Trẻ con cãi nhau thôi, lát nữa là hết."

"Ò." Tạ Nguyễn tin lời Bạc Tấn, lòng cũng yên tâm hơn.

Nhưng cậu đã đánh giá thấp sự cạnh tranh giữa hai đứa trẻ này.

Một đứa cuồng anh trai như Hạ Thần sao có thể để anh trai mình thua anh trai của người khác.

Cậu bé lập tức phản bác: "Anh trai tớ có thể đánh ba người một lúc!"

Tôn Hạo Diểu cũng không chịu thua, vắt óc suy nghĩ những thành tích to lớn của anh trai mình,: "Anh tớ đã từng trộm rượu của ba!"

Tôn Hạo Tường cũng không hề tức giận khi bị em trai tố cáo, cậu ta cười ha ha uống coca: "Ba tao có nguyên một hầm rượu, trộm một hai chai thì ba cũng không biết."

Hạ Thần không chịu thua: "Anh tớ đã từng nhảy bungee!"

Tôn Hạo Diểu tiếp tục: "Anh trai tớ dám bắt rắn đó!"

Hà Thần suy nghĩ một lúc, cảm thấy đối thủ của mình khá mạnh, chuyện bình thường không thể áp đảo được.

Dù sao ở đây cũng không có ba mẹ, cái đầu nhỏ thông minh của Hạ Thần hoạt động, sau đó ——

"Anh tớ đã từng hôn anh Bạc !"

Điện thoại của Tống Tinh Hà rơi bộp xuống đất.

Kính của Phan Vũ được đẩy lên trán.

Hạ Minh Kiệt thì đập đầu vào bàn.

Sợ nhất là bầu không khí đột ngột trở nên im lặng.

Sợ nhất là những lời nó bất chợt của trẻ con.

Trong không khí im lặng một cách không thể diễn tả được, đứa nhỏ Tôn Hạo Diểu nắm chặt tay, hét lên: "Anh tớ cũng dám!"

"Phụt!" Tôn Hạo Tường phun hết coca-cola ra ngoài, suýt nữa bị sặc chết.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt giết người của Bạc Tấn, sợ hãi đến mức run rẩy: "Tao... tao không dám!"