Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 59



Sau khi nộp đơn tình nguyện cho trại trẻ mồ côi Ánh Dương, Tạ Nguyễn đã hình thành thói quen thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại di động vì sợ bỏ sót những tin nhắn gửi đến.

Trong mắt Hạ Kim Khánh, cái này là nghiện internet không thể thoát ra được.

"Bà nhìn con trai bà đi." Hạ Kim Khánh dùng cùi chỏ chạm vào Trần Vi, cười nhạo nói: "Ngày nào nó cũng chơi điện thoại như thế này, về già làm sao trông cậy vào nó được?"

Trần Vi nhìn theo ánh mắt của ông ta, mím môi khi thấy Tạ Nguyễn đang nhìn xuống màn hình điện thoại mà không hề nhìn bà.

"Cho nên tôi nói bà nên đối xử tốt với Thần Thần đi," Hạ Kim Khánh cầm tách trà lên, đắc ý nhấp một ngụm, bắt đầu công cuộc hàng ngày đó là tẩy não Trần Vi, "Tối nay bà làm món củ sen chua ngọt nó thích ăn, bà coi nó chút tình cảm nào với bà không?"

Sợ Tạ Nguyễn nghe thấy, ông ta vặn to âm lượng TV, tiếp tục nói: "Nghỉ ở nhà cũng không giúp bà làm chút việc, ban ngày thì không thấy bóng dáng, tối về cũng không báo bà một tiếng, cũng không quan tâm đến bà, chậc chậc chậc."

Trần Vi vẫn không nói gì, nhưng nét mặt lại có chút thay đổi.

Trong lòng bà là cảm giác thất vọng và bất lực.

Mấy năm qua, bà luôn cố gắng cân bằng mối quan hệ giữa Tạ Nguyễn và người chồng tái hôn của mình. Cả tinh thần và thể xác bà đều cảm thấy mệt mỏi, khổ không nói nổi, sao đứa nhỏ này lại không biết thông cảm cho bà?

Biết rõ việc xây dựng một gia đình mới không hề dễ dàng, lại không hiểu chuyện. Học tập không tốt, việc nhà cũng không làm, không đếm được chút điểm nào, thật là...

Trần Vi thở dài: "Thằng bé còn nhỏ."

Có lẽ khi lớn lên một chút, sẽ hiểu chuyện hơn.

"Còn nhỏ?" Hạ Kim Khánh như nghe một câu chuyện cười, "Cũng đã sắp 18 rồi mà còn nhỏ? Tôi 18 tuổi đã biết kiếm tiền nuôi gia đình."

"Vậy…" Trần Vi liếc nhìn sắc mặt Hạ Kim Khánh  nói: "Vậy học kỳ sau bớt một trăm tệ tiền phí sinh hoạt mỗi tháng?"

Bà cũng không muốn trách mắng Tạ Nguyễn nặng lời, mà là muốn thông qua cách này để cậu nhận ra sai lầm của mình.

Nghĩ tới đây, một chút áy náy trong lòng Trần Vi lập tức biến mất.

Hạ Kim Khánh không nói được hay không, nhưng từ khóe môi nhếch lên có thể thấy được tâm trạng đang rất tốt.

Ít chi tiền cho con ngựa hoang kia một ít thì con trai ông ta lại được nhiều hơn. Không gì tốt hơn cái này.

Toàn bộ khu chung cư cũ này đều có thể nghe thấy những tính toán trong lòng của Hạ Kim Khánh. Ông ta không thấy Hạ Thần ở bên cạnh đang xem TV, lông mày nhỏ dần nhăn lại.

"Tôi không quan tâm, tùy bà." Sắc mặt Hạ Kim Khánh vẫn nghiêm túc như thường lệ, ra vẻ tử tế tuôn ra những lời hay, "Tôi không nhúng tay vào chuyện học hành của nó, để tránh sau này xảy ra chuyện lại trách người cha dượng này."

Trần Vi đưa tay vén một lọn tóc ra sau tai, ôn nhu mỉm cười: "Tôi biết mà, ông làm rất tốt."

Toàn thân Hạ Kim Khánh cảm thấy thoải mái.
Điều ông tự hào nhất trong cuộc đời mình là cưới được Trần Vi. Tuy người phụ nữ này đã từng có gia đình và có một cục nợ, nhưng rất dễ lừa gạt. Dỗ dành một chút là móc tiền ra, hơn nữa cũng rất đẹp.

"Không phải nói chứ, đứa nhỏ Tạ Nguyễn này, bà phải quản cho kỹ, không biết nó giống ai nữa, đánh lộn, nói dối không có gì là không dám làm, nếu cứ tiếp tục như vậy không chừng là ngục giam chờ đợi, đừng có làm liên lụy đến Thần Thần của chúng ta, sau này còn tham gia kỳ thi công chức——"

TV đang sôi động đột nhiên im bặt.

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có giọng nói lớn của Hạ Kim Khánh vẫn vang vọng bên tai.

Tạ Nguyễn đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên tuy không nói lời nào nhưng Hạ Kim Khánh lại nhìn thấy sự châm biếm và trào phúng trong đôi mắt đó.

Hạ Kim Khánh xấu hổ đỏ cả mặt, mỡ trên mặt run lên, vặn vẹo.

"Mẹ nó cái TV vớ vẩn gì thế này?!" Hạ Kim Khánh tức giận đứng dậy, "Của tiệm nào vậy, Gọi bộ phận chăm sóc khách hàng coi sao lại thế này! Tôi -"

Cơn thịnh nộ của Hạ Kim Khánh mới đi được nửa đường, nhưng đột ngột dừng lại khi nhìn thấy điều khiển từ xa trong tay Hạ Thần.
Trăm triệu lần Hạ Kim Khánh không bao giờ ngờ rằng chính con trai mình đã làm chuyện tốt này trong lúc nhất thời tức máu dồn lên não gần như ngất đi. Không khống chế được tái một cái chát vào lưng Hạ Thần:"Tao đánh chết mày con sói mắt trắng!"

Hạ Kim Khánh thực sự không hiểu tại sao thằng nhóc này lại thích cái thằng anh trai này đến vậy. Từ nhỏ đã y như vậy, lúc nào cũng lẽo đẽo theo phía sau, không cho phép người khác nói xấu anh trai dù chỉ một câu quan trọng nhất là người ta còn không để ý đến nó!

"Được rồi." Nhìn thấy con trai út rưng rưng nước mắt, Trần Vi cảm thấy vô cùng đau lòng, kéo Hạ Kim Khánh vào phòng ngủ chính, "Sao ông đánh con, chỉ là trùng hợp thôi."

Khi đi ngang qua Tạ Nguyễn, bắt gặp ánh mắt trong trẻo của con trai cả, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng lên, bước nhanh hơn một chút.

Khi hai người vừa rời đi, không khí trong phòng khách trở nên trong lành hơn rất nhiều.

Điện thoại di động của Tạ Nguyễn bỗng nhiên rung lên.

Cậu cúi đầu xuống và nhìn thấy một dãy số xa lạ.

Tạ Nguyễn suy nghĩ một chút, đi ra ban công nghe điện thoại: "Alo?"

Bên kia truyền đến một giọng nam trẻ tuổi: "Xin hỏi là Tạ Nguyễn phải không?"

"Là tôi, xin hỏi bên kia là ai?"

"Là như thế này," Thấy không gọi nhầm, người đàn ông nhẹ giọng hơn nhiều, "Tôi đến từ Hiệp hội tình nguyện. Cậu đã nộp đơn tình nguyện đến Trại trẻ mồ côi Ánh Dương phải không?"

Hai mắt Tạ Nguyễn sáng lên: "Đúng vậy."

Không ngờ hiệu suất làm việc của bên kia lại nhanh như vậy. Mới nộp đơn hôm qua hôm nay đã nhận được phản hồi.

Tạ Nguyễn không biết rằng đã sắp đến Tết, mọi người đều bận rộn. Hoặc là hẹn bạn bè tụ tập, hoặc là ở nhà phụ dọn dẹp mua sắm tết. Song song đó sẽ rất ít tình nguyện viên, vất vả lắm mới có được một người, nên phải nhanh tay.

"Chúng tôi đã thu xếp xong, sáng mai lúc 9 giờ 30 cậu tới trại trẻ mồ côi Ánh Nắng, chúng ta gặp nhau ở cửa. Cậu có thắc mắc gì nữa không?"

"Không còn gì nữa."

Tạ Nguyễn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tôi có cần mang theo gì không?"

Nghe nghe là biết không có kinh nghiệm, đối phương cười nói: "Không cần, cứ qua đi. Cũng không có gì to tát,  chỉ qua giúp vệ sinh các thứ thôi, rất nhẹ nhàng."

"Được rồi."

Sau bao lâu chờ đợi, cuối cùng cũng đã đợi được ngày này.

Cúp điện thoại xong, Tạ Nguyễn đang chuẩn bị trở về phòng suy nghĩ cụ thể sắp xếp ngày mai như thế nào, chợt nhìn thấy bóng dáng cô độc trên ghế sô pha.

Hạ Kim Khánh dưới cơn tức giận đánh rất mạnh. Đôi mắt đứa trẻ đỏ hoe vì đau, nhưng vẫn ngoan cố không rơi nước mắt, cũng không biết là giống ai nữa.

Tạ Nguyễn mềm lòng đi tới xoa xoa tóc nó: "Có muốn vào phòng anh chơi game không?"

Bất ngờ từ trên trời rơi xuống suýt nữa khiến Hạ Thần bất tỉnh, đôi mắt to sáng ngời: "Em, em có thể hả?"

Đây là khoảnh khắc khó có mà anh trai để ý đến nó, quả nhiên, đứng về phía anh trai là đúng!
Hạ Thần siết chặt nắm đấm nhỏ trong lòng. Mặc dù bị ba đánh nhưng...

Lần sau nó cũng sẽ dám!

"Ừ, sao lại không." Tạ Nguyễn mở cửa phòng ngủ, quay người vẫy tay với nó: "Mau lên, đừng để lại dấu vết."

Hạ Thần lao vào như một viên đạn đại bác, nhẹ nhàng đóng cửa lại như sợ cậu sẽ đổi ý.

Tạ Nguyễn bật cười, lấy điện thoại di động ra, mở giao diện trò chơi ném cho Hạ Thần, còn mình ngồi ở bàn học lập kế hoạch.

Mặc dù tạm thời xác định rằng việc Bạc Tấn tự sát trong tương lai có thể là một tai nạn ngoài ý muốn nhưng chuyến đi đến trại trẻ mồ côi này vẫn cần thiết.

Cậu luôn cảm thấy thật kỳ lạ khi một đứa trẻ thông minh và khỏe mạnh như Bạc Tấn lại không được nhận nuôi. Cậu cần phải biết nhiều hơn thì mới có thể chuẩn bị trước cho những chuyện ngoài ý muốn.

Hỏi bọn trẻ ở trại trẻ mồ côi cũng vô ích thôi, Bạc Tấn ở trại trẻ mồ côi cũng là chuyện nhiều năm trước rồi, bọn trẻ chắc chắn không nhận ra hắn. Viện trưởng cũng không được, đừng nói là mình có thể tiếp cận được hay không, người như vậy chắc chắn cảnh giác cao độ. Lỡ như đến lúc đó không moi được thông tin mà ngược lại còn bị người ta moi tin tức thì đúng là chuyện cười lớn rồi.

Vậy chỉ có thể là từ nhân viên trại trẻ mồ côi.

Trước đó Tạ Nguyễn đã xem rất nhiều thông tin, biết trong trại trẻ mồ côi có rất ít trẻ khỏe mạnh. Vì vậy, những đứa nhỏ như Bạc Tấn đặc biệt nổi bật và để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng người ta, dù đã mười mấy năm trôi qua cũng khó quên.

Sau khi xác định được mục tiêu, Tạ Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm. Việc dọn dẹp rất dễ dàng, nếu có nhiều tình nguyện thì có thể sẽ hoàn thành trong một buổi sáng, nếu chậm lắm thì cũng chỉ một ngày.

Cho nên cậu phải nhanh chóng hành động vào ngày mai.

Đang suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tạ Nguyễn quay đầu lại chưa kịp hỏi là ai thì Hạ Thần đã theo phản xạ trả lời video.

Giọng nói lười biếng của Bạc Tấn vang lên từ ống nghe: "Nhóc con, anh trai nhóc đâu rồi?"

Hạ Thần chạy đến bên cạnh Tạ Nguyễn, ngoan ngoãn giơ điện thoại di động vào mặt Tạ Nguyễn.

Bạc Tấn rất ngạc nhiên, hắn luôn cho rằng những đứa nhỏ như Hạ Thần là kiểu chó còn ngại. Lại không ngờ lại gặp được một đứa bé ngoan, không khỏi muốn trêu chọc nhóc: "Sao không nói gì hết? Không biết anh là ai sao? Này, anh nói cho em biết, chúng ta bây giờ là quan hệ thân thích, anh và anh của em..."

Tạ Nguyễn nhịn không được, giật lấy điện thoại, ngắt lời hắn: "Nín!"

Ở trước mặt con nít nói hưu nói vượn, lỡ dạy hư thì làm sao đây.

"Hung dữ vậy," Bạc Tấn bị mắng cũng không tức giận, cũng không muốn nói thêm gì nữa nên nghe theo ý của Tạ Nguyễn, đổi chủ đề: "Sao hôm nay không phát sóng trực tiếp?"

Tạ Nguyễn theo bản năng liếc nhìn thời gian, phát hiện đã quá giờ phát sóng trực tiếp buổi tối, xấu hổ sờ sờ gáy nói: "Tôi quên mất."

Cuộc gọi từ Hội tình nguyện khiến cậu phấn khởi đến bây giờ, làm trong một khoảng thời gian cậu không nhớ đến việc học tập.

"Vậy là không được rồi, Tiểu Tạ." Bạc Tấn gõ gõ đầu ngón tay lên bàn, "Bao lớn rồi còn chơi với con nít đến mức quên mất thời gian, cậu là trẻ con à?"

"Trẻ con" rõ ràng là một từ rất bình thường, nhưng khi nói ra từ miệng Bạc Tấn lại là một câu nói đùa khó hiểu, má Tạ Nguyễn hơi nóng lên, phòng ngự: "Bớt xàm đi, tôi không có."

"Thật sao?" Bạc Tấn nhìn Hạ Thần đang nghe lén. "Em trai nói đi, anh trai em có nói dối không?"

Hạ Thần là một đứa nhóc bảo vệ anh trai khư khư, lập tức lớn tiếng nói: "Không có!"

Tạ Nguyễn lập tức hếch cằm nhìn Bạc Tấn như thể vừa lấy được thanh Thượng Phương bảo kiếm nào đó.

Bạc Tấn nhìn một lớn một nhỏ không khỏi muốn bật cười.

Thật ra Hạ Thần lớn lên không giống Tạ Nguyễn lắm, tướng mạo của Tạ Nguyễn rất ít người giống. Hơn nữa Hạ Thần giống ba hơn, chỉ gọi là được. Nhưng biểu cảm thần thái của hai người có phần giống nhau, như là anh em.

Bạc Tấn bỗng nhiên có hứng thú, nói với Tạ Nguyễn: "Lần sau ra ngoài chơi, nhớ dẫn em trai đi cùng."

Bạc Tấn hiểu Tạ Nguyễn, nếu quan hệ không tốt cậu sẽ không để Hạ Thần vào phòng mình chứ đừng nói đến việc sử dụng điện thoại di động. Nếu đã trễ thế này mà hai người còn ở chung thì chứng tỏ mối quan hệ của hai người không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ của ba mẹ.

Đứa trẻ này hẳn là người duy nhất Tạ Nguyễn có thể nói chuyện ở nhà.

Tạ Nguyễn còn chưa nói chuyện, Hạ Thần đã hưng phấn, sự vui vẻ trong mắt không ép xuống được:"Thật sao?" Nhóc quay đầu nhìn Tạ Nguyễn, đầy mong đợi nói: "Được không, anh ơi?"

Đầu Tạ Nguyễn muốn phình to, cậu không ghét Hạ Thần, nhưng lại không biết làm sao hòa hợp với nhóc, huống chi là dẫn nhóc đi chơi, lỡ như có chuyện gì thì sao? Tự nhiên Bạc Tấn lại ném cái rắc rối này ra cho cậu?

Nhưng ở trước mặt Hạ Thần khó có thể nói rõ ràng, để tránh làm tổn thương trái tim trẻ con, chỉ nói một cách mơ hồ: "Chuyện này để sau rồi tính."

Hạ Thần rất thông minh, biết điều này mang ý nghĩa cự tuyệt, ngọn lửa nhỏ trong mắt nhóc trong nháy mắt bị dập tắt, thậm chí đầu cũng cúi xuống.

"Đừng," Bạc Tấn đã nhìn ra, cười nói: "Tôn Hạo Tường cũng có một thằng em trai, lớn chắc cũng cỡ em cậu, lúc ra ngoài hai đứa nó có thể chơi chung."

Bạc Tấn không thích con nít, đối với loại sinh vật này hắn sẽ tránh xa. Nhưng hắn không muốn Tạ Nguyễn lẻ loi trong căn nhà đó không có ai để nói chuyện, vậy nên đến gần đứa nhỏ này cũng tốt.

Đây là lần đầu tiên Tạ Nguyễn nghe nói Tôn Hạo Tường có em trai, trong lòng có chút tò mò, lại có chút mới mẻ: "Cậu ta có em trai? Vậy cũng được, lúc nãy đã nói rồi ai đề nghị thì người đó làm."

"Chuyện nhỏ."

"Đúng rồi." Tạ Nguyễn đột nhiên nhớ tới cái gì, "Ngày mốt tôi có việc phải làm, có lẽ sẽ mất một ngày, cậu đừng đợi tôi."

"Có chuyện gì hả?"

"Đến nhà họ hàng." Tạ Nguyễn nói dối.

Cậu không thể nói sự thật với Bạc Tấn nên chỉ có thể lừa hắn.

Bạc Tấn nhướng mày: "Nhà cậu đi thăm họ hàng trước Tết à?" Hắn gật đầu mà không hỏi thêm, "Được rồi, khi nào về thì gọi cho tôi."

"Làm gì?" Trong nháy mắt Tạ Nguyễn cho rằng hắn đã phát hiện gì đó, nếu không thì lại muốn theo sát như vậy.

Thấy cậu cảnh giác như vậy, Bạc Tấn cười nói: "Còn làm gì nữa, lúc về thì phát sóng trực tiếp làm bài tập."

Tạ Nguyễn: "..."

Tạ Nguyễn nghẹn họng: "Cậu..."

Đơn giản là cậu không tìm được từ nào để miêu tả Bạc Tấn. Người này bị điên rồi hả? Hay là bị giáo viên chủ nhiệm nhập vào người, Tôn Phúc An nhìn cậu cũng không có quản chặt như vậy!

"Tôi như thế nào?" Bạc Tấn một tay chống cằm, có hứng thú nhìn Tạ Nguyễn: "Nhìn rõ bản chất của tôi rồi sao?"

Tạ Nguyễn mãnh liệt gật đầu, đúng vậy, sao trước đó cậu không biết hắn có tiềm năng làm Chu Bái Bì.

*Chu Bái Bì: Là một tên địa chủ ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bá trong truyện Nửa Đêm Gà Gáy.

Bạc Tấn liếc nhìn Hạ Thần, dựa vào việc đứa nhỏ không hiểu được ẩn ý, ra sức nói năng lung tung: "Không còn cách nào khác, tại ông chồng này bất nhân quá mà."

Ban đầu Tạ Nguyễn không có phản ứng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tươi cười của Bạc Tấn, mặt cậu lập tức đỏ bừng.

Giọng nói nghi hoặc của Hạ Thần vang lên từ ống nghe: "Anh ơi, sao mặt anh đỏ thế?"

Sau khi tạm dừng: "Máy sưởi đã bật chưa?"

Tiếp theo đó là Tạ Nguyễn nghiến răng nghiến lợi: "Anh không có, câm miệng!"

"Rõ ràng là có mà, không tin anh nhìn xem..."

Video dừng đột ngột, trực tiếp tắt máy.

Bạc Tấn nhìn giao diện trò chuyện, tưởng tượng đến Tạ Nguyễn mặt đỏ bừng, vội vàng nhấn tắt máy, cười điên cuồng.

Bạn học Tiểu Tạ thật sự quá dễ trêu chọc.