Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 55



Buổi họp phụ huynh kéo dài mãi, mà học sinh thì không được vào lớp, đứng ngoài trời lạnh giá quá kinh khủng. Các học sinh thực sự không thể chờ đợi được nữa nên đã tập hợp bạn bè lại và chuẩn bị chuồn đi.

Dù sao cũng đã là ngày nghỉ nên giáo viên có muốn dạy cho họ một bài học cũng không thể làm gì được. Chờ đến khi khai giảng học kỳ sau, ai còn nhớ chuyện này?

Tạ Nguyễn và Bạc Tấn trở về từ khu vườn nhỏ và tình cờ gặp Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt đang kéo Phan Vũ đến cổng trường.

"Ê," Tôn Hạo Tường nhìn thấy hai người thì dừng lại, trêu chọc một câu : "Hai đứa bây ở sau lưng tụi tao đến thế giới của hai người à?"

Người nói vô tình người nghe có tâm, mà Bạc Tấn thì mặt dày không cảm thấy có gì hết, chỉ có Tạ Nguyễn hai tai đỏ bừng.

Da của cậu trắng nên khi đỏ lên đặc biệt rõ ràng.

Tôn Hạo Tường nhìn cậu hai lần, giống như đang xem kịch, tò mò nói: "Không phải chứ, Tiểu Tạ, mặt cậu đỏ lên làm gì, chẳng lẽ thật sự có gì đó với anh Bạc..."

Còn chưa kịp nói hết câu, Tạ Nguyễn đã đá vào bắp chân cậu ta một cái, cậu ta đau đến hít một hơi nói: "Địu má! Nhẹ thôi cha! Muốn gãy ngang luôn rồi!"

Hạ Minh Kiệt ở bên cạnh hả hê: "Vừa lắm, cho bớt nói xàm."

Trong đám động vật này cuối cùng cũng có một con người, Tạ Nguyễn đang định gật đầu đồng ý thì nghe Hạ Minh Kiệt nói: "Cái gì mà thế giới hai người,  mày quê mùa vãi, cái đó người ta gọi hẹn hò, hẹn hò đó!"

Tạ Nguyễn: "..."

Tạ Nguyễn nhắm mắt lại, nhấc chân lên, quay về một hướng trong không trung, trực tiếp đạp thẳng về phía Hạ Minh Kiệt.

Hạ Minh Kiệt thông minh hơn Tôn Hạo Tường, nhảy lùi lại và tránh được đòn tấn công trong gang tấc. Cười hèn với Tạ Nguyễn, Tạ Nguyễn tức đến mức đuổi theo đạp cho được.

Bạc Tấn đứng đó, một tay đút túi, nhìn bóng lưng giận dữ của cậu, khóe môi không tự chủ nhếch lên.

"Hai người đã xác định rồi?" Phan Vũ một bên sửa sang lại quần áo, một bên hỏi Bạc Tấn.

Bạc Tấn nhướng mày, không nói gì.

Phan Vũ lập tức hiểu ra: "Hiểu rồi, vậy là mày chưa bắt được người đến tay."

"Gấp cái gì?" Bạc Tấn lấy từ trong túi ra hai viên kẹo, đưa một viên cho Phan Vũ, viên còn lại nhét vào miệng mình, cười đắc ý: "Sớm muộn gì cũng là người nhà tao."

Nhìn quanh không thấy thùng rác, quay người lại, tự nhiên nhét gói kẹo vào tay Phan Vũ.

Phan Vũ: "???"

Phan Vũ dùng hai ngón tay cầm giấy gói kẹo, vẻ mặt đờ đẫn nhìn hắn: "Giải thích đi?"

"Giải thích cái gì." Bạc Tấn lười biếng nói.

Hắn dùng đầu lưỡi mân mê viên kẹo trong miệng, ánh mắt vẫn dán chặt vào Tạ Nguyễn trước mặt, "Tao cho mày kẹo thì mày ném rác dùm tao không phải chuyện đương nhiên à?"

Nói xong, thong thả đi ngang qua cậu ta, nắm lấy cổ áo Tạ Nguyễn: "Đi thôi, cái thời tiết chết tiệt lạnh quá, tìm chỗ nào tránh  gió."

Phan Vũ: "..."

Phan Vũ nhìn Bạc Tấn, giọng nói đã dịu dàng hơn, sau đó nhìn vỏ kẹo trong tay, cười khẩy, quay đầu lại không chút biểu cảm.

Thằng chó, chúc mày đến khi tốt nghiệp cấp ba cũng không theo đuổi được người ta!

"Hai bây còn định về à?" Tôn Hạo Tường người to lớn, hoạt động một lúc mặt đã hơi đổ mồ hôi, cậu ta đưa tay lau trán, nói với Bạc Tấn: "Đi cùng tụi tao đi, ở đây cũng không có người nhà, giả vờ học sinh ngoan làm gì."

"Sao lại không có?" Bạc Tấn nhướn mày, vòng tay qua vai Tạ Nguyễn kéo vào lòng, "Đây chẳng phải là người nhà sao?"

Tôn Hạo Tường, Hạ Minh Kiệt, Phan Vũ:"..."

Cái này cũng có thể nói lạy, lão lưu manh quả nhiên là danh bất hư truyền!

Mấy người này cũng lười phản ứng lại hắn, bọn họ cũng không muốn nhìn hai người tán tỉnh nhau, lôi kéo nhau bỏ đi.

"Cậu có thể bớt nói xàm đi được không?" Tạ Nguyễn thoát khỏi tay Bạc Tấn, phục hắn thật sự luôn.

Người khác yêu sớm thì hận không thể che giấu kín mít, sợ giáo viên nghe thấy. Còn hắn thì ngược lại hận không thể tuyên truyền khắp trường.

"Tôi nói xàm chỗ nào" Bạc Tấn bóc một viên kẹo nhét vào miệng Tạ Nguyễn, vò nát vỏ kẹo bỏ vào túi: "Người nhà dự bị thì không phải người nhà à?"

Đầu ngón tay của Bạc Tấn có chút lạnh, nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của cậu tựa như vô tình, Tạ Nguyễn giật mình, phải mất một lúc mới thoát khỏi cảm giác rùng mình và hiểu được ý của Bạc Tấn.

Hắn dựa vào cái gì mà chắc chắn mình sẽ đáp ứng hắn, Tạ Nguyễn cảm thấy có chút xấu hổ, nghiêng đầu nói: "Cái đó cũng không nhất định, tôi cũng không có gật đầu."

Bạc Tấn đẩy cửa kính của tòa nhà giảng dạy, để cậu bước vào, cười khẽ nói: "Khó theo đuổi vậy sao?"

Tạ Nguyễn cảm thấy mình đã hoà một ván, nhếch môi: "Biết được thì tốt."

Bạc Tấn nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu, nhịn rồi lại nhịn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, dùng sức xoa đầu cậu, trước khi cậu tức giận thì cười nói: "Không sao, vậy tôi sẽ theo đuổi thêm một lúc nữa, nhưng cậu phải cho chút ngọt ngào nếm thử trước đã."

Tạ Nguyễn đang chuẩn bị hỏi ngon ngọt gì, thì tay cậu đã bị Bạc Tấn nắm lấy và siết chặt.

"Cậu!" Phản ứng đầu tiên của Tạ Nguyễn là đây là tòa nhà giảng dạy, có vô số phụ huynh và giáo viên đến và đi, nhỡ có người đụng phải thì sao?Vội muốn tránh thoát, "Buông ra!"

Bạc Tấn không hề dao động, nắm tay dẫn cậu lên lầu, thản nhiên nói: "Được rồi, bạn cùng lớp, bắt con lừa làm việc cũng phải treo củ cà rốt trước mặt nó chứ."

Bạc Tấn dừng lại, nhìn từ trên xuống dưới Tạ Nguyễn một lúc rồi đột nhiên mỉm cười: "Cậu đang nói đến bộ phận nào?"

Tạ Nguyễn ngẩn ra, sau đó từ mặt đến cổ đều đỏ bừng.

Địu má, cái thằng này thật là...

"Cái da mặt này." Bạc Tấn tặc lưỡi, chỉ trêu chọc một câu mà đã ngượng ngùng đến mức này, sau này lúc thật sự "đao thật súng thật" thì phải làm sao đây.

Có vẻ như sau này hắn sẽ phải vất vả hơn, giúp cậu chăm tập thể dục hơn một chút.

Bạc Tấn lấy chìa khóa mở cửa phòng học nhỏ rồi đẩy Tạ Nguyễn vào. Biết hôm nay đã quá đủ rồi, nếu tiếp tục trêu chọc, nói không chừng sẽ thực sự tức giận, nên bắt đầu nói chuyện nghiêm túc: "Những thứ cậu muốn lấy về thu dọn cho xong đi, chờ sau buổi họp phụ huynh tôi lấy giúp cậu?"

Tạ Nguyễn "Ừm", cầm ly giấy lấy một ly nước nóng để sưởi ấm tay. Dừng một chút, cũng rót cho Bạc Tấn một ly.

Bạc Tấn cầm ly giấy trong lòng bàn tay, một cảm giác ấm áp lan rộng từ đầu ngón tay. Hắn hạ mắt xuống, khoé mắt đuôi mày đều là sự vui vẻ.

Buổi họp phụ huynh kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ và kết thúc trước buổi trưa. Các phụ huynh lần lượt bước ra khỏi lớp với những biểu cảm trái chiều, hoàn toàn có thể từ đó đoán được thành tích của con người đó.

Tạ Nguyễn lấy cặp, chào hỏi Bạc Tấn rồi bắt tàu điện ngầm về nhà.

Đã đến giờ ăn trưa, Trần Vi đang ở trong bếp nấu nướng, mùi thức ăn thơm lừng bay khắp nhà. Hạ Kim Khánh nằm lười biếng trên sopha hút thuốc, mạt tàn thuốc rơi đầy trên bàn trà.

Hà Thần ở bên cạnh đang cầm điện thoại chơi game, nghe thấy động tĩnh, nó ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Tạ Nguyễn, mắt nó lập tức sáng lên, vừa cất điện thoại xong định chạy tới.

Không biết trong lòng nghĩ đến cái gì, dừng lại, ép cái vẻ mặt vui mừng lại giữ vẻ mặt nghiêm nghị, chắp tay sau lưng như một người lớn nhỏ bước tới: "Anh, anh về rồi."

Tạ Nguyễn đặt cặp  lên tủ giày, cúi xuống thay giày, "Ừm" không chút cảm xúc.

Tạ Nguyễn đối với nó luôn có thái độ như vậy, không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình, Hạ Thần đã quen rồi, hoàn toàn không cảm thấy có gì, dù sao chỉ cần nhìn thấy anh trai là nó đã vui vẻ. Nhìn lúc Tạ Nguyễn cởi giày, nó nhanh tay giành lấy cặp sách của cậu.

Dù không lớn nhưng bởi vì có học taekwondo và đấu kiếm nên sức lực cũng không nhỏ. Mặc dù cặp của Tạ Nguyễn đầy đồ nhưng nó vẫn có thể cầm rất dễ dàng.

Hạ Kim Khánh thấy con trai mình như chó con vẫy đuôi chạy quanh Tạ Nguyễn lập tức trở nên tức giận, cái thằng con này đúng là không biết phải nói sao, mặc kệ ông ta lén lút dạy bao nhiêu lần, vẫn cứ thích dính lấy Tạ Nguyễn.

Hạ Kim Khánh vùi tàn thuốc, ho khan nói: "Trần Thần, lại đây, để anh trai tự mình cầm đi."

Dựa vào cái gì mà con trai ông ta phải giúp cái đứa con riêng đó làm việc!

Hạ Thần làm ngơ trước lời nói của ông ta, cầm cặp trên tay loạng choạng tiến về phía trước.

Hạ Kim Khánh tức giận đến mức gần như mắng thẳng. Nhưng ông ta hơn ba mươi tuổi mới có được một đứa con trai, sau mà nỡ mắng. Nên lúc này lại càng không vừa mắt Tạ Nguyễn.

Ông liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều bụi, lập tức nảy ra ý tưởng, đứng dậy chào đón Tạ Nguyễn: "Tiểu Tạ à mẹ con đang nấu cơm không có rảnh vừa lúc con rảnh thì mau lau nhà đi."

Lau nhà cũng không phải việc nặng gì, nếu là trước đây, Tạ Nguyễn nhất định không nói hai lời lập tức đi lau nhà.

Việc xây dựng lại một gia đình mới không hề dễ dàng, hơn nữa cậu cũng không muốn Trần Vi rơi vào tình thế khó xử.

Nhưng bây giờ... Tạ Nguyễn cụp mắt xuống, cười lạnh, ai thích làm thì đi mà làm.

Cậu nhận lấy cặp từ tay Hạ Thần, đi thẳng về phòng: "Tôi phải làm bài tập, không có thời gian."

Hạ Kim Khánh bị dáng vẻ không mặn không nhạt của cậu làm cho nghẹn họng, tức giận đi tới: "Đứng lại! Thái độ của mày là như thế nào? Cho mày ăn cho mày uống cuối cùng là nhận lại cái thái độ thù hằn?!"

Trần Vi vừa nấu ăn xong, tắt máy hút mùi, nghe thấy tiếng động trong phòng khách, cầm xẻng chạy tới: "Sao vậy?"

"Nhìn con trai tốt của bà đi!" Sự tức giận của Hạ Kim Khánh nhắm vào Trần Vi, "Kêu nó làm mấy việc trong khả năng của nó là sai hả? Ông đây nuôi nó nhiều năm như vậy, ngay cả con chó nó còn biết vẫy đuôi với chủ!"

Trần Vi hôm nay thất hứa với Tạ Nguyễn, trong lòng cảm thấy mình có lỗi với con trai lớn, sau khi nghe vậy, bà vội vàng nói: "Thằng bé vừa mới về, để nó nghỉ ngơi một lát, lát nữa tôi sẽ lau mà."

"Là do bà chiều hư!" Trần Vi càng bênh vực Tạ Nguyễn, Hạ Kim Khánh càng mắng tàn nhẫn hơn, "Học hành cũng không xong, làm việc cũng không làm được, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì lo đi làm đi đừng có ở cái nhà này ăn uống miễn phí."

Trần Vi nhìn người chồng đang tức giận, sau đó nhìn đứa con trai lớn mặt lạnh, nằm ở thế khó xử, cuối cùng do dự nói: "Tinh Tinh, hay là con lau..."

Bà còn chưa nói xong đã bị Tạ Nguyễn cắt ngang: "Tôi ăn uống miễn phí ở nhà ông à?"

Tạ Nguyễn nhìn chiếc vòng ngọc bích màu xanh đậm trên tay Trần Vi, giọng nói không nhẹ cũng không nặng nhưng lại giống như sự yên tĩnh trước cơn bão táp đến mức khiến người ta cảm thấy một loại áp lực vô hình: "Mẹ, con nhớ rõ đó là do ba mua cho, nó bao nhiêu tiền?"

Ánh mắt cậu di chuyển lên trên, dừng lại ở đôi bông tai đá quý được chế tác tinh xảo của Trần Vi: "Còn có những trang sức khác, có cần tính giá luôn không?"

Tạ Nguyễn không coi trọng tiền bạc và không bao giờ quan tâm đến nó. Những món trang sức đó là do ba tặng cho mẹ, cậu cũng không có ý định phân chia chúng nhưng với tiền đề là bọn họ không quá mức.

Thân thể Trần Vi cứng đờ, Hạ Kim Khánh giống như con vịt bị bóp cổ, không phát ra được âm thanh nào.

Tạ Nguyễn mỉm cười: "Năm đó tôi còn nhỏ, nhưng không có nghĩa là không nhớ gì."

Nói xong giơ tay ném cặp về phía trước. Chiếc cặp nặng nề lướt qua Hạ Kim Khánh rơi xuống bàn trà. Cậu lạnh lùng nhìn Hạ Kim Khánh: "Đừng có kiếm chuyện với tôi." Rồi đi vào phòng mà không quay đầu lại.

Hạ Kim Khánh bị cậu làm cho sợ hãi, gần như cho rằng Tạ Nguyễn muốn xông tới cho ông ta một đấm.

Ông ta là kiểu người tiểu thị dân* điển hình, quen thói "anh hùng rơm" trong nhà, bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Bình thường thì mồm miệng rất hung hăng, nhưng lúc thật sự động tay động chân thì nhát gan hơn ai hết.

*"tiểu thị dân", chỉ những người dân thường sống ở thành phố, thường có những tính cách đặc trưng như tính toán chi li, hay so đo, và đôi khi có những hành vi không được văn minh.

Phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Một lúc sau, Hạ Kim Khánh đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, hét lên: "Mẹ nó thằng chó! Sớm biết sẽ như vậy thà vứt mẹ nó cho rồi!"

Sau khi bị con trai vạch mặt sắc mặt Trần Vi vừa đỏ vừa trắng, nhưng cũng không ngăn cản Hạ Kim Khánh.

Trong chốc lát, căn phòng tràn ngập những lời mắng chửi lăng mạ của ông ta.

"Đừng có mắng anh trai con!" Giọng nói sắc bén của đứa trẻ cắt đứt giọng nói của Hạ Kim Khánh, Hạ Thần quật cường nhìn Hạ Kim Khánh, nghẹn ngào lặp lại: "Đừng có mắng anh trai con!"

"Con!" Hạ Kim Khánh mắng con trai người khác ác độc như vậy, nhưng đến lượt con trai mình, lại không thốt ra được một lời.

Hai mắt Hạ Thần đỏ hoe đi tới, cầm cặp của Tạ Nguyễn chạy đi, để lại Hạ Kim Khánh và Trần Vi nhìn nhau chằm chằm.

Dù nhà có cách âm đến mấy thì vẫn có thể nghe thấy những lời chửi rủa ầm ĩ như vậy. Tạ Nguyễn lười chửi lộn với Hạ Kim Khánh, rẻ tiền. Cậu vừa định ghi âm một đoạn gửi cho Bạc Tấn nghe chuyện cười thì nghe thấy lời bảo vệ của Hạ Thần.

Tạ Nguyễn hơi giật mình, cậu biết Hạ Thần thích mình, nhưng không ngờ lúc này đứa nhỏ này lại đứng ra bảo vệ mình.

Bên tai truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói nghèn nghẹn của Hạ Thần: "Là em."

Tạ Nguyễn tháo tai nghe ra khỏi tai: "Vào đi."

Hạ Thần cúi đầu đi vào, đặt cặp lên giường rồi rời đi mà không nói lời nào.

Khi quay người lại, Tạ Nguyễn dùng ánh mắt sắc bén nhìn thấy hốc mắt của nó đỏ hoe.

Tạ Nguyễn đột nhiên có chút mềm lòng với đứa nhỏ này, liền gọi Hạ Thần: "Chờ một chút."

Hạ Thần lập tức dừng lại, nhưng cũng không nói gì.

Tạ Nguyễn bật cười, lục túi lấy ra mấy miếng kẹo dẻo đậu phộng hạnh nhân.

Đó là thứ Bạc Tấn đã đưa cho trước đó, cậu vẫn chưa ăn hết.

Tạ Nguyễn ho khan, không được tự nhiên ném kẹo cho Hạ Thần: "Cầm lấy ăn đi."

Anh trai của nó mua kẹo cho nó!

Sự bất bình và khó chịu không thể giải thích được trong lòng trong phút chốc đã bị cuốn đi, Hạ Thần nắm chặt kẹo trong tay,  trên mặt lộ ra vẻ lúng túng giống hệt Tạ Nguyễn: "Cảm…… cảm ơn anh."

"Ừm."

Cuộc phản công bất ngờ của Tạ Nguyễn đã có tác dụng, kể từ hôm đó Hạ Kim Khánh cũng không sai cậu làm việc nữa, mà Trần Vi cũng không chạy tới nói với cậu mấy câu kiểu "Mẹ làm vậy là vì tốt cho con." nữa.

Chỉ là không khí ở nhà chưa bao giờ tốt đẹp, nhất là khi ngồi ăn chung, sự lúng túng không cần nói cũng thấy.

Quen biết Bạc Tấn lâu như vậy, Tạ Nguyễn cũng học được chút công phu da mặt dày, trừ ăn cơm cậu đều ở trong phòng chơi game.

Sau khi căng da đầu học tập chăm chỉ trong một học kỳ, đột nhiên lại được nghỉ dài hạn, cậu lập tức buông thả. Chơi game với Tống Tinh Hà liên tục ba ngày, vui vẻ đến mức không nghĩ đến một cái gì khác.

Sáng nay, Tạ Nguyễn đang ngủ ngon lành thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Đến khoảng ba giờ tối qua cậu mới đi ngủ, lúc này còn đang buồn ngủ, không mở mắt ra, bàn tay từ trong mền thò ra tắt điện thoại.

Mà bên kia thì lại rất kiên trì, cậu tắt một lần bên kia gọi lại một lần, giống như nếu cậu không bắt máy thì sẽ không bỏ cuộc.

Tạ Nguyễn không còn cách nào khác đành phải cưỡng chế mở mắt ra, giật lấy điện thoại, tức giận nói "Alo."

Bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp quen thuộc, là Bạc Tấn.

"Chín giờ rồi mà còn ngủ."

Tạ Nguyễn mơ mơ màng màng, không muốn nói chuyện, chỉ đáp "Ừm" một tiếng.

"Chơi game đến nghiện rồi à?" Giọng Bạc Tấn nhàn nhạt, nhưng lại khiến Tạ Nguyễn giật mình, lập tức tỉnh táo.

"Được đấy Tạ Nguyễn, nghỉ ba ngày, không gọi điện cũng không trả lời tin nhắn của tôi."  Bạc Tấn cười nói, "Muốn tôi lôi cậu ra khỏi chăn phải không?"

"Tôi..." Tạ Nguyễn cổ họng khô khốc, chột dạ nói, "Tôi có trả lời rồi mà."

Bạc Tấn châm điếu thuốc hút một hơi, sau đó cười nói: " Tự cậu nhìn xem có trả lời không."

Tạ Nguyễn vội vàng đứng dậy, đi xem lịch sử trò chuyện. Nhìn thấy thì đầu óc choáng váng, cậu thật sự chưa trả lời!

Sao lại như vậy! Rõ ràng cậu nhớ là mình đã trả lời rồi mà.

"Thì...thì," Tạ Nguyễn hắng giọng, cố gắng biện minh, "Tôi đã trả lời bằng ý niệm rồi."

"Ồ, vậy cậu cũng dùng ý niệm để đồng ý lời tỏ tình của tôi rồi." Bạc Tấn kéo gạt tàn thuốc lại, nhả ra một làn khói, giọng điệu lưu manh: "Mau, gọi một tiếng 'chồng' nghe thử xem."

Tạ Nguyễn: "..."

"Cậu!"

Bạc Tấn cười nửa miệng: "Tôi làm sao?"

"Tôi sai rồi." Tạ Nguyễn thật sự không chống đỡ được dáng vẻ này của hắn, chuyện này đúng thật là cậu không đúng, hơn nữa mấy ngày nay cậu chỉ lo chơi game nên quên mất, lần đầu tiên nhận sai nhanh như vậy.

"Muộn rồi," Bạc Tấn dựa vào ghế sofa, lười biếng duỗi đôi chân dài, "Ai mà không biết nói lời tốt đẹp? Dùng hành động thực tế đi."

Trực giác của Tạ Nguyễn cảm thấy sẽ không có chuyện gì tốt xảy ra nhưng mình là người có lỗi trước, chỉ có thể cắn răng nói tiếp: "Làm sao?"

Bạc Tấn: "Cứ hễ nghỉ lễ là cậu lại như con cừu thả rông, chẳng thấy bóng dáng đâu." Dừng một chút, hắn trực tiếp nâng cao vấn đề, "Chuyện này nói nhỏ thì là cậu không đặt tâm trí vào việc học, nói lớn thì là cậu đã từ bỏ tương lai của mình rồi!"

Tạ Nguyễn: "..."

Cậu từ bỏ tương lai của mình chỗ nào vậy?!

Tạ Nguyễn: "Tôi không có, tôi không phải! Hôm nay tôi lập tức bắt đầu học."

"Lời nói của đàn ông trên giường là thứ không đáng tin nhất."

Tạ Nguyễn: "???"

Cậu vuốt mái tóc rối bù của mình khi vừa thức dậy, vô thức làm theo chủ đề của Bạc Tấn: "Vậy làm sao cậu mới tin được?"

"Nghe là giả nhưng mắt thấy là thật." Bạc Tấn cắn điếu thuốc, ngả người ra sau, khẽ cười nói: "Đến nhà tôi, để tôi xem cậu có nói dối không."!