Người luôn giữ lý lẽ thì không bao giờ thắng được người không biết xấu hổ.
Tôn Phúc An nhất thời không nói nên lời, liếc nhìn Tạ Nguyễn. Thấy trên mặt cậu không có chút phản kháng, ông cũng không quan tâm nữa.
Quên đi, để đàn con tự giải quyết việc của nó đi. Dù sao thì việc viết một cái báo tường cũng không mất nhiều thời gian. Cũng chỉ là sự kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi.
Nghĩ tới đây, Tôn Phúc An ho khan, nghiêm mặt nói: "Vậy mấy đứa tự coi mà làm đi, nhưng lại chú ý không thể muộn quá, tránh làm ảnh hưởng việc học ngày hôm sau."
Bạc Tấn gật đầu: "Tuân lệnh."
Tôn Phúc An lại dặn dò hắn vài câu, đứng ở cửa bắt gặp hai học sinh muốn mang đồ ăn vặt vào lớp, dạy bọn họ một tiết giáo dục tư tưởng, lúc này mới chưa đã thèm rời đi.
Sau khi ông rời đi, Tạ Nguyễn đánh rớt cái tay của Bạc Tấn trên vai mình xuống, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Cậu cảm thấy có lẽ mình... thực sự đã sai. Từ lời nói và hành động của Bạc Tấn, không thấy được bệnh trầm cảm trong hắn.
Trước đây, cậu đã bổ sung một số kiến thức về bệnh trầm cảm.
Biết rằng đặc điểm lớn nhất của bệnh trầm cảm là mơ màng và không hứng thú với bất cứ điều gì. Nhưng sau khi quan sát hắn một thời gian dài như vậy, Bạc Tấn một chút cũng không liên quan đến những cái này.
Luôn xem công thức nấu ăn thì không nói đi, còn cố gắng hết sức để thể hiện suốt cả ngày, số với cậu còn năng động hơn gấp mấy lần. Không phải vì bệnh trầm cảm thì vì cái gì mà hắn lại tự sát?
Tạ Nguyễn không thể nghĩ ra được.
Cậu ngẩng đầu nhìn Bạc Tấn.
Mũi của nam sinh cao và thằng, biểu cảm bình tĩnh. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, nhướng mày mỉm cười, sự đẹp trai không thể ngăn lại được.
Tạ Nguyễn đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, lồng ng.ực như bị một chiếc khăn ướt che lại, cảm giác ngột ngạt vô cùng.
Đáng lẽ Bạc Tấn phải có một tương lai tươi sáng, sống trong vinh quang và sự ngưỡng mộ của mọi người. Thay vì giống như những gì được viết trong cuốn sách, ngay cả thi đại học cũng không được tham gia đã phải kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Khi mới thức tỉnh ý thức của mình, cậu chỉ cảm thấy tiếc hận và tiếc nuối về cái chết của Bạc Tấn. Nhưng bây giờ, chỉ nghĩ đến cái kết đó thôi cũng khiến cậu khó thở.
Tạ Nguyễn bình tĩnh lại, quyết định mấy ngày tới sẽ tìm cơ hội thử hắn.
Dù đã chắc chắn đến 70-80% nhưng cậu cũng không dám lơ là đối với sự sống chết của Bạc Tấn.
Nghĩ đến đây, cậu ngẩng đầu hỏi Bạc Tấn: "Tối nay cậu định làm đến mấy giờ?"
Bạc Tấn không trả lời mà hỏi: "Bình thường mấy giờ cậu đi ngủ?"
Sở dĩ hắn kéo theo Tạ Nguyễn, là vì muốn ở cạnh cậu lâu hơn một chút, cũng không phải là muốn chiếm dụng thời gian ngủ của cậu.
"Vậy thì đến mười một giờ rưỡi." Bạc Tấn nói như chém đinh chặt sắt.
Sau khi trở về ký túc xá và tắm rửa các thứ, nửa tiếng là vừa đủ.
Hắn không quá đặt nặng chuyện này, viết đại mấy câu danh ngôn của những danh nhân là được. Ngược lại, Tạ Nguyễn, người lần đầu tiên tham gia xây dựng lớp học, có chút do dự: "Có đủ thời gian không? Hay là thêm một lúc nữa?"
"Thêm một lúc nữa?" Bạc Tấn mỉm cười.
Hắn nhướng mày, cười nhìn Tạ Nguyễn: "Sao vậy, cậu muốn ở bên cạnh tôi thêm một lúc nữa à?"
Tạ Nguyễn: "..."
Khả năng tán tỉnh mọi lúc mọi nơi của hắn, thật sự khiến cậu phải tự hổ thẹn vì không bằng.
Tạ Nguyễn đang định nói gì đó thì cửa trước đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Minh Kiệt từ bên ngoài xách theo một túi đồ ăn vặt lớn đi vào.
"Nguy hiểm, nguy hiểm," cậu ta lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, "Cũng may là tao phản ứng nhanh, nhanh chân trốn vào lớp 11-2, nếu không tao đã bị Lão Tôn chụp được."
Mắng thì mắng thôi, cậu ta bị mắng quen rồi. Chỉ lo lão Tôn tịch thu đồ của cậu ta thì chết, cậu ta thèm muốn phát điên lên mất!
Cậu ta đút tay vào túi, lấy ra mấy gói đồ ăn vặt rồi phân phát cho đám người Bạc Tấn, Tạ Nguyễn: "Tới, tới, tới, ai gặp thì có phần."
Bạc Tấn liếc nhìn mấy miếng que cay trên bàn Tạ Nguyễn rồi ném lại cho Hạ Minh Kiệt: "Đổi đồ ngọt đi."
Hạ Minh Kiệt sửng sốt, vừa lục lọi trong túi vừa nói: "Anh Bạc, từ khi nào mà mày thích ăn đồ ngọt vậy?"
Không thể trách cậu ta ngạc nhiên, Bạc Tấn là một đứa khó tính nhưng đối với đồ ăn thì chưa bao giờ kén chọn.
Về cơ bản, cho cái gì thì ăn cậu đó, thậm chí cả gừng trong món xào cũng không buông tha. Đây là lần đầu tiên, Hạ Minh Kiệt thấy hắn biểu hiện cái mình thích rõ ràng như vậy.
Tôn Hạo Tường và Phan Vũ cũng theo bản năng nhìn sang, hiển nhiên có cùng ý nghĩ với Hạ Minh Kiệt.
Bạc Tấn nói: "Tao không thích."
Không thích còn muốn đổi? Hạ Minh Kiệt đang thắc mắc lần này là muốn cáu gì thì lại nghe thấy hắn nói tiếp: "Tạ Nguyễn thích."
Hạ Minh Kiệt, Tôn Hạo Hương và Phan Vũ: "..."
Mẹ nó, lại một ngày phải núp ở dưới bàn.
Hạ Minh Kiệt cảm thấy nghẹn và hoảng. Mặt vô cảm đặt mấy cái bánh trứng chảy xuống bàn. Sau khi phân chia hết túi đồ ăn mới trở về chỗ ngồi của mình.
Hạ Minh Kiệt là một đứa hào phóng, nhưng mà gia đình quản lý rất nghiêm. Chi phí sinh hoạt hàng tháng mà ba mẹ Hạ đưa cho đều được tính toán chính xác. Chỉ đủ ăn đủ mặc, không có chút dư nào để phung phí.
Nhắc tới đây, Hạ Minh Kiệt mỉm cười, trên mặt tràn đầy tự hào: "Lần này tao thi tốt, mẹ cho thêm năm trăm tiền sinh hoạt."
Cậu ta hào hứng nói: "Mẹ tao nói nếu tổng điểm cuối học kỳ của tao đạt được 600, mẹ sẽ đưa tao đi phương bắc ngắm tuyết!"
"Ê cái này thì tốt," Tôn Hạo Tường cũng thích tuyết, nghe xong lập tức nói: "Vậy thi cuối kỳ này tao cũng phải cố cao thêm mấy điểm, mẹ tao mà thấy thành tích của tao tiến bộ chắc chắn sẽ đồng ý bất cứ gì tao muốn."
"Ê, mẹ mày giống mẹ tao, đều là dùng thành tích để nói chuyện. Nói thiệt nha, có lúc tao bị mẹ làm cho tao cảm thấy áp lực kinh khủng."
"Tao không có áp lực gì cả hahaha. Mẹ tao nói câu nào tao cũng kiểu vào tai này chạy ra tai kia."
Hai người bọn họ ngồi phía sau Tạ Nguyễn, dù không cố ý lắng nghe nhưng tiếng trò chuyện cũng lọt vào tai.
Nụ cười trên mặt Tạ Nguyễn dần dần nhạt đi.
Tôn Phúc An đã gửi kết quả kiểm tra vào nhóm phụ huynh nhưng mẹ cậu vẫn không hỏi thăm.
Tạ Nguyễn cụp mắt xuống, có thể là bà ấy không để ý, hoặc có thể là tắt thông báo nhóm nên không thấy, ai mà biết được.
Bạc Tấn ở một bên đã chứng kiến toàn bộ những thay đổi trong cảm xúc của cậu, sau khi nghe kỹ cuộc trò chuyện giữa Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt, hắn gần như hiểu được cảm giác của cậu khi ở nhà trong kỳ nghỉ hàng tháng.
"Tôn Hạo Tường," Bạc Tấn ngắt lời, nói: "Lão Tôn nói tuần sau sẽ trả lại điện thoại cho mày."
"Thật sao?" Tôn Hạo Tường đột nhiên đứng bật dậy, vui mừng đến muốn lộn nhào hai cái ngay tại chỗ. Lập tức vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu, hú hét với Bạc Tấn: "Cảm ơn anh Bạc, anh Bạ, của tao chính là nhất!"
Bạc Cận không để ý đến sự điên cuồng của cậu ta, xé gói bánh trứng chảy đưa cho Tạ Nguyễn: "Thử xem? Nhãn hiệu bánh trứng chảy này rất ngon, không hề béo ngậy, lòng đỏ trứng bên trong cũng rất thơm."
Tạ Nguyễn nhận lấy, cúi đầu cắn một miếng.
"Có thích mùi vị không? Nếu cậu thích, lần sau tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ chú Vương ăn. Chú Vương rất giỏi làm mấy món điểm tâm. Khi còn trẻ, chú làm đầu bếp điểm tâm trong một khách sạn, chuyên tiếp đãi khách nước ngoài."
"Chuyên tiếp đãi khách nước ngoài?" Tạ Nguyễn có chút tò mò.
"Ừ, khi cuộc cải cách và mở cửa bắt đầu..."
Sự chú ý của Tạ Nguyễn dần dần bị hắn thu hút, cậu trầm mê những năm tháng huy hoàng của ông chủ Vương, cũng không còn nhớ đến chuyện không vui trong nhà.
Buổi tối, sau kết thúc tiếu tự học thứ 2, mọi người thu dọn đồ đạc.
Người ta thì sách cặp về kí túc xá. Tạ Nguyễn và Bạc Tấn thì ngược lại, xách cặp từ phòng học nhỏ trở về lớp.
Tấm bảng phía sau đã được Phan Vũ lau sạch sẽ, phấn màu dùng để vẽ đa được xếp gọn gàng trên bàn, có thể nói là cực kỳ chu đáo.
Tạ Nguyễn đặt cặp lên ghế, xắn tay áo lên nhìn Bạc Tấn: "Chúng ta chia việc đi, tôi làm gì đây?"
Bạc Tấn cảm thấy buồn cười khi thấy cậu háo hức thử chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn nên trả vẻ trầm ngâm nói: "Cậu sao, để tôi suy nghĩ đã…"
Sau khi kí.ch th.ích khẩu vị của Tạ Nguyễn, hắn lấy ra bài tiếng Anh mới phát ngày hôm nay, chậm rãi nói: "Trước hết là làm xong đọc hiểu và điền chỗ trống đi."
Tạ Nguyễn: "???"
Tạ Nguyễn có chút không thể tin được: "Tôi làm cái này?"
Cậu không hiểu: "Đã không cần tôi làm vậy kéo tôi vào làm gì?"
Bạc Tấn không nhịn được cười: "Ở cùng tôi?"
Tạ Nguyễn: "..."
Bạc Tấn ho nhẹ một tiếng, sợ lắm người ta giận, nên giải thích: "Bây giờ chưa phải lúc tô màu, cậu làm bài trước đi, khi nào cần tôi sẽ gọi cậu."
Được rồi, cứ coi như hắn nói được câu tiếng người. Tạ Nguyễn vuốt đề tiếng Anh, ngồi xuống và bắt đầu làm bài.
Bạc Tấn cầm phấn màu đi ra phía sau.
Hắn đã nghĩ cách sắp xếp nó từ trước, hơn nữa Tôn Phúc An không yêu cầu hoa mỹ mà chỉ yêu cầu cảm hứng nên, thế nên hắn nhanh chóng phân chia các khu vực.
Hai người tập trung vào việc mình đang làm trong giây lát lớp học im lặng, âm thanh duy nhất họ có thể nghe thấy là tiếng phấn chạm vào bảng đen.
Không biết qua bao lâu, Tạ Nguyễn đã hoàn thành phần điền chỗ trống và đọc hiểu, đang chuẩn bị hoàn thành các câu hỏi trắc nghiệm phía trước, thì giọng nói của Bạc Tấn chợt truyền đến từ phía sau: "Tạ Nguyễn, tới đóng dấu đi."
"Tạ Nguyễn, tới đóng dấu đi."
"Đóng dấu gì?"
Tạ Nguyễn không rõ mà đi tới, ngẩng đầu nhìn báo tường đã viết xong trên bảng đen. Cậu phải thừa nhận rằng có một số người thực sự được ông trời chạy theo đút cơm cho.
Vốn dĩ cậu nghĩ chữ viết bằng bút cứng của Bạc Tấn đã đủ đẹp rồi, nhưng không ngờ rằng chữ viết trên bảng đen còn đẹp hơn nữa.
Chẳng trách Tôn Phúc An lại bảo hắn viết báo tường, cho dù không có hình ảnh đẹp mắt thì những con chữ này cũng phải khiến ta nhìn thêm vài lần.
Chẳng qua--
Cậu chỉ vào hai ký tự cực lớn ở góc dưới bên phải của bảng đen, nghi ngờ hỏi: "Sao cậu lại viết tên của hai đứa lên đó?"
Nhìn kỹ hơn, cậu dường như đã phát hiện ra điểm yếu của Bạc Tấn, đắc ý nói: "Này, sao cậu lại cẩu thả như vậy? Họ của mình còn viết sai nữa, còn thiếu một dấu ở trên."
Bạc Tấn nhét một cây phấn màu vào tay cậu rồi nói: "Không sai."
Rõ ràng là sai nhưng hắn vẫn không chịu thừa nhận. Tạ Nguyễn tặc lưỡi, đang định kéo hắn lại gần nhìn, lại phát hiện không hiểu vì sao Bạc Tấn lại đứng ở phía sau mình.
Hai người cách nhau gần đến mức Tạ Nguyễn thậm chí còn có ảo giác mình đang được hắn ôm vào lòng.
Cậu còn chưa kịp lùi thì Bạc Tấn đã nắm lấy tay cậu cầm viên phấn và dẫn cậu thêm nét cuối cùng của chữ "Bạc".
Ngay sau đó, giọng nói tươi cười của hắn vang đến bên tai: "Chúng ta cùng nhau đóng dấu, chính là người một nhà."
Tạ Nguyễn chậm rãi quay người lại, hắn... hắn có ý gì?
Nghĩ tới chuyện trước đó, Bạc Tấn cười nói: "Hiện tại cậu đã có tư cách đọc được tư liệu trong nhóm đó rồi?"
Tạ Nguyễn không ngờ hắn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, tuy đã lâu như vậy nhưng cậu vẫn xấu hổ đến chết lặng.
Nghĩ rằng Bạc Tấn không có việc gì làm nên sinh ra buồn chán muốn dùng cậu làm trò vui, tức giận nói:"Làm sao?"
Bạc Tấn mỉm cười: "Vậy là đã nhìn thấy, vậy chắc là cậu biết tôi lớn lên ở trại trẻ mồ côi."
Tạ Nguyễn ngẩn ra, sau đó nhìn biểu cảm của hắn, gật đầu.
"Không sao." Bạc Tấn nhìn bộ dạng thận trọng của cậu, sợ làm hắn tổn thương, vừa buồn cười vừa lo lắng, "Tôi không để ý đâu, một mình cũng khá tốt. Có một số người trời sinh không có duyên với ba mẹ, cái này thì có cách nào nữa."
Hắn cụp mắt xuống, nhìn vào mắt Tạ Nguyễn, nghiêm mặt nói: "Cho nên không nên vì một chuyện không thể thay đổi mà buồn phiền. Bọn họ đối xử tốt với cậu thì cậu sẽ dùng tâm để báo đáp, nếu không tốt thì mình cũng không cần ép mình phải tốt với họ."
Dừng một chút, hắn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của cậu: "Nếu cậu buồn hoặc muốn được khen, không còn có tôi người nhà của cậu sao?
Lúc này, Tạ Nguyễn rốt cục cũng có phản ứng.
Bạc Tấn có lẽ đã nhìn ra nguyên nhân khiến cảm xúc của cậu không ổn, chi nên dùng cách này để an ủi cậu bằng chính trải nghiệm cuộc sống của hắn.
Cậu luôn nói rằng mình muốn cứu Bạc Tấn, nhưng từ lúc nhận thức được đến bây giờ, rõ ràng là Bạc Tấn vẫn luôn giúp cậu.
Lồng ng.ực Tạ Nguyễn nóng lên, hầu kết cuộn tròn. Cậu muốn nói gì đó nhưng lại không nói được một lời.
Cậu đặc biệt ghét cái dáng vẻ hèn nhát này của mình, quay mặt sang chỗ khác rầu rĩ "ừm" một tiếng.
Bạc Tấn tốt với cậu như thế nào cậu đều nhớ rõ, dù cho có liều cái mạng này cậu cũng không để hắn đi vào kết cục như trong sách.
Ngày hôm sau, Tôn Phúc đến lớp sớm.
Khi nhìn thấy báo tường đã viết xong một nửa, đang định khen ngợi Bạc Tấn trong lòng một tiếng thì nhìn thấy hai chữ ở góc dưới bên phải.
Tôn Phúc An: "..."
Quả nhiên là cách làm việc của lớp trưởng lớp ông, ông không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Tôn Phúc An đi tới trước mặt Bạc Tấn, nhướng mi liếc hắn một cái, ghét bỏ nói: "Còn phải ký tên, sao vậy, sợ người khác không biết người làm là em sao?"
Bạc Tấn không nói gì, chỉ lười biếng tựa lưng vào ghế nhìn Tạ Nguyễn rồi mỉm cười.
Tạ Nguyễn bị hắn cười đến mức tai nóng lên, ngước mắt lên trừng mắt nhìn hắn, bảo hắn kiềm chế một chút. Cuối cùng, không biết tại sao, cậu cũng bật cười.
Nhờ những chiêu trò vô tận của Bạc Tấn, Tôn Phúc An hoàn toàn không chú ý đến chuyện nhỏ này và những học sinh khác đương nhiên không xen vào việc riêng của người khác.
Vì vậy, hai chữ đó đã được giữ lại.
Mỗi khi bước ra bước vào cửa, mỗi lần quay đầu là Tạ Nguyễn có thể vô tình nhìn thấy nó.
Giống như Bạc Tấn đã nói đi nói lại với cậu ằng dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn luôn ở đó.
Loại khát vọng trong lòng cậu là được người thân thừa nhận bỗng chốc biến mất, bởi niềm hạnh phúc mà cậu thiếu vắng đã dần được một người khác bù đắp.