Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 35



Mặt Tôn Hạo Tường nhăn như là bị đau răng buông khoai lang sấy dẻo xuống, cậu ta thực sự không hiểu sự tự tin của thằng này đến từ đâu.

"Không phải, sao mày chắc chắn rằng Tiểu Tạ coi trọng mày?"

Tuy nói thành tích của thằng này tốt, lớn lên cũng không tồi, lại là nam thần của không ít người trong trường. Nhưng cũng không phải là nhân dân tệ, không thể nào có chuyện ai cũng thích.

Từ năm đầu bước vào cấp 3 đến nay, số lần Bạc Tấn lãnh thưởng không mười lần thì cũng tám lần. Nếu Tạ Nguyễn thực sự thích mẫu người như hắn thì sao có thể đợi đến bây giờ?

Chỉ cần nhìn lúc cậu theo đuổi Thẩm Hành Vân thì sẽ biết, không phải tới thổ lộ sớm sao.

Trong lòng Bạc Tấn thầm nói lúc cậu ấy vào nhóm fan của tao lén xem thông tin của tao, không biết mày đang nhảy múa ở đâu.

Nhưng hắn không nói chuyện này ra, cũng không cần thiết phải nói cho người thứ ba biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, cho dù người thứ ba có là anh em của hắn đi chăng nữa.

Bạc Tấn ném một quả hạch vào miệng, cười nói: "Nói ra mày cũng không hiểu."

Tôn Hạo Tường vẫn không tin cái này, tuy cậu ta học không giỏi, nhưng chuyện này còn có gì mà không rõ? Lập tức tranh cãi với Bạc Tấn: "Không nói thì làm sao biết tao không hiểu?"

Bạc Tấn liếc nhìn cậu, ra đòn rất chuẩn xác: "Nếu biết thì mày cũng không độc thân nhiều năm như vậy."

Tôn Hạo Tường: "..."

Tôn Hạo Tường tức giận đến xanh mặt, nhưng lại không thể phản bác. Không muốn tự mình lấy đá đập mình nữa, dứt khoát chui vào siêu thị, tìm Hạ Minh Kiệt và Phan Vũ.

Tạ Nguyễn không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cậu đi về không ngoảnh mặt lại, mãi cho đến khi vào phòng học mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi kỳ thi đến gần, ngày càng có nhiều người trong lớp tụ tập lại để thảo luận các vấn đề, sau giờ học không khí học tập rất sôi động.

Tạ Nguyễn nhìn lịch học trên bảng đen, cố gắng tìm xem mình sẽ dùng sách nào cho tiết học tiếp theo. Cậu đảo mắt, vô tình liếc nhìn tấm biểu ngữ nhỏ trên giá sách, lập tức đau mắt quay mặt đi.

Lại nghĩ đến cái bự chà bá trong ký túc xá, lại càng tệ hơn.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tạ Nguyễn ghét việc quản lý ký túc xá của trường quá lỏng lẻo.

Tấm biểu ngữ của Bạc Tấn được treo ở một vị trí rất khéo léo, tình cờ lại nằm trên cùng một bức tường với cửa ký túc xá, là điểm mù đối với giáo viên ký túc xá, không thể tìm thấy nếu không mở cửa kiểm tra.

Vì vậy, qua nhiều ngày, dù cậu đã cố tình lau sạch ô cửa kính nhỏ trên cửa phòng ngủ nhưng tấm biểu ngữ vẫn bám chắc trên tường.

Tạ Nguyễn càng nghĩ càng tức giận, nhưng lại không thể bày tỏ sự tức giận của mình với Bạc Tấn, đành phải đá mạnh vào cái ghế hắn của hắn.

Ngày hôm sau là kỳ thi hàng tháng.

Vốn dĩ bởi vì cùng Thẩm Hành Vân tách ra, cách xa thế giới của nhân vật chính, nên Tạ Nguyễn đã không còn nổi tiếng trên diễn đàn nữa.

Tuy nhiên, cậu đã tiến bộ quá nhiều trong kỳ thi vừa qua, cộng thêm việc Tôn Phúc An khoe khoang khắp nơi.Trong chốc lát, cậu từ một người không học giỏi còn yêu sớm trở thành một đứa con nhà người ta điển hình, được các giáo viên khác khen ngợi trong lớp.

Trên thế giới này người khiến người ta ghét nhất là ai? Không phải kẻ thù hay đối thủ một mất một còn, mà là con nhà người ta.

Mang theo một tia hâm mộ và chua, diễn đàn bắt đầu suy đoán lần này Tạ Nguyễn có thể thi được bao nhiêu điểm. Dù sao thì trước kỳ thi bọn họ cũng rất lo lắng nên chỉ muốn tìm thứ gì đó để chuyển hướng sự chú ý của mình.

[Tôi cảm thấy lần này mình sẽ không tiến bộ nhanh như vậy được. Thứ hạng càng cao thì càng khó theo kịp.]

[Tạ Nguyễn là một người đã tăng được hai trăm điểm trong một tháng, tôi đoán lần này tổng số điểm của cậu ấy phải hơn 500. ]

[Làm sao có thể? Bốn trăm đến năm trăm là một trở ngại nếu vượt qua dễ dàng như vậy thì tỷ suất của trường chúng ta không thể tăng lên được.]

[Nhưng Tạ Nguyễn có Bạc Tấn phụ đạo.]

[Tôi nói này Bạc Tấn rất lợi hại nhưng đừng có thần thánh hóa cậu ta có được không? Trường chúng ta có rất nhiều giáo viên xuất sắc cũng không thể so sánh được với cậu ta? ]

[Mặc dù vậy, tôi cảm thấy lớp phó học tập của tụi giảng đề dễ hiểu hơn chủ nhiệm lớp á.]

[Mấy người đều nghĩ rằng Tạ Nguyễn sẽ tiếp tục tiến bộ, nhưng tôi thì khác tôi cá rằng lần này thứ hạng của cậu ta sẽ tụt xuống. Hahaha lần trước tôi cùng bạn trốn đi net gặp cậu ta và Bạc Thần.]

[Đợi đã, cậu ta và Bạc Thần? Mau nói đi, tôi có mạng!]

[Cho nên đây là chứng nào tật nấy, còn kéo theo Bạc Tấn? Cái này...không biết nói cái gì nữa."

[Hahahahahahaha, lần này xem chủ nhiệm lớp chúng ta sẽ nói như thế này, tránh được một kiếp!]

…………

Trước khi vào phòng thi, Hạ Minh Kiệt đang thong thả dạo quanh diễn đàn và tình cờ nhìn thấy bài đăng này. Cậu ta không nhịn được dùng cùi chỏ chọc vào Tôn Hạo Tường: "A Huân, mau coi cái này."

"Mẹ bà mày....nói bao nhiêu lần đã nói đừng gọi tao là A Huân." Tôn Hạo Tường vừa nhét một cái bánh bao hấp nhỏ vào miệng, đưa tay sờ vào điện thoại di động.

Hạ Minh Kiệt vội vàng né tránh.

"Để tao cầm cho. Tao vất vả lắm ba tao mới cho tao đem điện thoại đi học, lỡ bị mày làm vỡ chắc tao khóc chết."

Tôn Hạo Tường trợn mắt, chướng mắt thái độ nhỏ mọn của cậu ta: "Tao đền bù cho mày."

Y nghiêng người, nói: "Muốn cho tao xem cái gì? Ảnh nữ thần của tao? Gửi thẳng qua không phải là được sao."

"Không," Hạ Minh Kiệt chán ghét đẩy màn hình xuống dưới mắt và nhìn về phía trước. Nhìn thấy chỗ ngồi của Tạ Nguyễn trống rỗng, biết là cậu đang làm trực nhật, nhẹ nhõm nói: "Là về Tiểu Tạ."

Tôn Hạo Tường nhìn kỹ một chút, không chắc chắn hỏi Hạ Minh Kiệt: "Ngày hôm qua lão Tôn có khen ngợi Tiểu Tạ không?"

"Ừ," Hạ Minh Kiệt cũng cảm thấy hơi chua khi nhắc đến điều này, "Cậu ấy tiến bộ thực sự quá nhanh. Lúc đó lão Tôn hỏi cậu ấy một câu khó vậy mà cậu ấy có thể trả lời được."

Tôn Hạo Tường không biết gì về việc học tập, nghe Hạ Minh Kiệt nói như vậy thì cảm thấy tự tin:"Vậy cũng không phải không được, mày quan tâm lắm cái đéo gì ba."

Hà Minh Kiệt: "Không, không đến lượt tao lo lắng. Có anh Bạc ở đó mà hahaha. Tao cảm thấy mấy đứa trong trường mình ở không quá rồi."

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

Bạc Tấn từ ngoài cửa bước vào, thản nhiên hỏi: "Tao ở cái gì?"

Vóc người hắn cao ráo, mặc bộ đồ học sinh rộng rãi lại mang đến cảm giác siêu cấp đẹp trai và phóng khoáng. Hạ Minh Kiệt nhìn hắn rồi lại tự nhìn mình, sự im lặng bao trùm con người.

Buồn không muốn hé răng ra, chỉ đưa điện thoại qua.

Bạc Tấn liếc nhìn nội dung bài đăng, khịt mũi.

Mấy người này đúng là thích lo chuyện bao đồng, thay vì lo lắng về việc Tạ Nguyễn sẽ tụt hạng hay tiến bộ trong kỳ thi này, không bằng đi đọc thêm vài trang sách, để không biết khi nào Tạ Nguyễn sẽ vượt qua mình.

Không phải hắn thiên vị, Tạ Nguyễn thật sự rất thông minh.

Trí nhớ tốt và chỉ một chút đã hiểu. Bạc Tấn cũng không biết lấy đầu óc này của cậu, sao có thể biến thành tích học tập của mình thành ra như thế này.

Hắn cũng lười xem nữa, đang định trả lại điện thoại cho Hạ Minh Kiệt thì đột nhiên liếc nhìn mấy câu trả lời phía dưới-

[Nhân tiện, mấy người có thấy Tạ Nguyễn càng đẹp hơn không? Lần trước gặp cậu ấy ở căng tin, tôi ngây người luôn rồi. Đây rõ ràng là nửa sau của cuộc đời tôi!]

[Đúng! Phong thủy lớp một giỏi dưỡng người, hahaha, tôi sẽ gọi là chồng trước để thể hiện sự tôn trọng. ]

[Các chị em vào đây, tôi có ảnh của cậu ấy, chia sẻ vẻ đẹp của cậu ấy [ảnh]]

…………

Phần còn lại của cuộc đời? Chồng?

Bạc Tấn mỉm cười, những người này nhảy nhót công khai đến mức lên CCTV hắn cũng mặc kệ. Nhưng nhảy đến trên người Tạ Nguyễn, thì đừng trách hắn công kích.

Tạ Nguyễn sau khi dọn dẹp sân thể dục trở về, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, các học sinh lớp một lần lượt đi tới.

Đồ đạc của cậu đã lấy đầy đủ hết, chỉ xách lên là đi, nhưng...

Tạ Nguyễn liếc nhìn Bạc Tấn. Còn chưa cọ cọ hơi thở của Học thần.

Có vẻ như

Biết cậu đang suy nghĩ gì, giây tiếp theo Bạc Tấn đã đưa tay nắm lấy tay cậu: "Đi thôi, tôi đưa cậu đến phòng thi."

Edit: chưa thấy bạn nam nào làm vậy vs nhau hết nha.

Tạ Nguyễn giật mình, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Tại sao cậu lại cảm thấy Bạc Tấn quan tâm đến vấn đề này còn hơn mình nữa?

Thấy cậu không nhúc nhích, Bạc Tấn nhướng mày: "Sao thế, cậu không muốn thi tốt à?"

"Nắm một chút cũng được." Tạ Nguyễn không suy nghĩ nhiều, tùy tiện ném cặp sách lên vai, dùng ngón tay siết chặt tay Bạc Tấn: "Xong rồi."

Nói xong cậu muốn rút tay ra.

Tuy nhiên, Bạc Tấn không buông tay.

Tạ Nguyễn nhíu mày: "Cậu làm gì?"

"Cậu có chắc rằng chỉ cần nắm tay một chút là sẽ có tác dụng không?" Bạc Tấn đẩy ghế ra sau kéo cậu ra ngoài, "Lần trước là ôm mấy cái," dừng một chút, cười nửa miệng nói: "Hay là cậu muốn tôi ôm cậu?"

Tạ Nguyễn nhìn thoáng qua trong phòng học đầy người, lỗ tai vô cớ có chút nóng lên: "Ra ngoài! Ai bảo cậu ôm tôi."

"Không sao đâu," Bạc Tấn bình tĩnh nói: "Con trai nắm tay nhau thì có làm sao, cậu không dám?"

Tạ Nguyễn không thể chịu được việc bị khiêu khích nhất, đặc biệt là khi đối mặt với Bạc Tấn. Đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì đã nói: "Đùa hả, ai mà không dám! Tôi không quan tâm đâu!"

Nụ cười trong mắt Bạc Tấn càng sâu, hắn mở cửa sau cho cậu ra ngoài trước: "Vậy chúng ta đi thôi."

Hai người nắm tay nhau đến phòng thi của Tạ Nguyễn, dọc đường nhận được vô số ánh mắt kinh ngạc và khó tin. Tạ Nguyễn biệt biệt nữu nữu không chú ý tới, mà Bạc Tấn thì muốn chính là cái hiệu quả này.

So với lần trước, lần này phòng thi giữa Tạ Nguyễn và Bạc Tấn rút ngắn lại mấy lần.

"Vậy tôi đi vào." Tạ Nguyễn lắc lắc tay hai người, ra hiệu cho hắn buông ra.

Lần này Bạc Tấn không ngăn cản nữa, vui vẻ buông ra, nhưng ánh mắt lại không ngừng rơi vào trên mặt Tạ Nguyễn.

Tạ Nguyễn bị hắn nhìn đến khó chịu đến mức không nhịn được hỏi: "Sao vậy... Trên mặt tôi có dính gì à?"

"Không," Bạc Tấn nhìn mái tóc ngắn bồng bềnh và tươi mới của cậu, mặt không đổi sắc nói dối, "Có một sợi tóc bên thái dương của cậu vểnh lên."

"Sao cậu không nói sớm?" Tạ Nguyễn quan tâm nhất đến hình ảnh của chính mình, nghĩ đến việc phải đi lại với một sợi tóc vểnh lên khiến cậu cảm thấy khó chịu. Vội vàng đưa tay ra, lo lắng nói: "Được chưa?"

Bạc Tấn nhịn cười lắc đầu.

"Vậy cậu che giúp tôi đi." Tạ Nguyễn núp sau lưng Bạc Tấn, mở cặp lấy điện thoại di động ra: "Tôi bật camera lên…"

Chưa kịp nói hết câu thì tay cậu đã bị ấn xuống.

"Đừng lấy điện thoại." Bạc Tấn nói, "Bị thầy thấy thì không tốt, tôi giúp cậu."

Tạ Nguyễn không tin vào tay nghề của hắn, đang định hỏi xem hắn có thể làm tốt hay không thì một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy sau gáy cậu.

Bạc Tấn cụp mắt nhìn vào mắt cậu, nhỏ giọng ra lệnh: "Ngẩng đầu."

Tạ Nguyễn vô thức nghe theo.

Giây tiếp theo, Bạc Tấn bước tới, cúi đầu chạm vào má cậu.

Hơi thở riêng mình hắn lập tức áp đảo, bao bọc Tạ Nguyễn bên trong.

Quá gần, đã vượt qua khoảng cách an toàn.

Tạ Nguyễn theo phản xạ muốn rút lui về phía sau.

"Đừng cử động." Bạc Tấn nhỏ giọng gọi cậu, "Còn muốn sửa tóc không?"

Tạ Nguyễn lập tức dừng lại, mất tự nhiên ngoảnh mặt đi, thúc giục: "Vậy thì nhanh lên."

Bạc Tấn "ừ" một tiếng.

Như vô tình, những đốt ngón tay cong cong nhẹ nhàng trượt dọc từng đường nét khuôn mặt của Tạ Nguyễn, cọ xát vào vành tai mềm mại và đầy đặn, cuối cùng dừng lại ở phía trên tai.

Vài sợi tóc vểnh lên bị đẩy ra sau, trên đầu có cảm giác nhẹ nhàng ấn vào.

Tạ Nguyễn không biết vì sao li.ếm li.ếm đôi môi khô khốc, nhịp tim đột nhiên nhanh hơn một chút: "Được rồi, được chưa?"

Bạc Tấn nói: "Chưa."

Lúc này, hành lang chật kín học sinh đang tiến vào phòng thi, họ bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng thân mật giữa hai người.

Trâu bò, yêu đương một cách trắng trợn như vậy, không sợ bị bắt quả tang sao? !

Cặp này học lớp nào vậy?

Nhận thức được ánh mắt từ mọi phía, Bạc Tấn bình tĩnh mỉm cười sau khi xác nhận đã có đủ người nhìn thấy cảnh tượng này, hắn giả vờ xoa đầu Tạ Nguyễn hai cái rồi mới bỏ tay xuống.

"Được rồi, vào đi."

Bạc Tấn lùi lại một bước, vỗ nhẹ vào lưng Tạ Nguyễn, xoay người đi về phía phòng thi của mình.

Thâm tàng thân dữ danh.

*Thâm tàng thân dữ danh: là triết lý Đạo gia, nghĩa đen là không tiết lộ tài hoa và công danh của mình. Nghĩa bóng là để hình dung những người làm chuyện tốt, nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình làm.