Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 30



Phần lớn nước khoáng trong chai đã được uống hết, chỉ còn lại một lượng nhỏ. Tuy nhiên, khi trong tay Tạ Nguyễn lại nặng tựa ngàn cân.

Cậu thực sự không ghét Bạc Tấn. Lần đầu quen biết đã ăn chung một khay cơm, chứ đừng nói là hiện tại.

Nhưng muốn cậu uống...

Tạ Nguyễn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt tươi cười của Bạc Tấn.

Tạ Nguyễn nghiến răng nghiến lợi, bị tên chó này nhìn như vậy, ai mà dám uống?!

Nếu là trước đây thì cậu đã đập chai nước khoáng rồi, nhưng ai biểu Bạc Tấn giúp cậu nhiều như vậy. Được học thần một kèm một, nhìn thể nào cũng là cậu lời.

Trong lúc khó xử, Tạ Nguyễn nhịn xuống cho đến khi tai đỏ bừng.

Bạc Tấn nhìn rõ vẻ mặt của cậu, nhịn cười, thúc giục: "Uống đi, sao cậu không uống? Có cần tôi giúp cậu mở nắp chai không?"

Nói vậy, thế nhưng hắn đã vươn tay ra.

Tạ Nguyễn theo bản năng nắm lấy tay hắn.

Lòng bàn tay ấm áp áp chạm vào mu bàn tay.

Bạc Tấn cụp mắt xuống, nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

Hắn lật lòng bàn tay, cử động rất nhẹ nhàng, như sợ làm phiền cái gì đó, chậm rãi nắm lấy tay Tạ Nguyễn.

Tạ Nguyễn đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, thậm chí không để ý tới động tác nhỏ của hắn, ngoan ngoãn để hắn nắm tay mình.

Cửa sổ phòng học nhỏ hé mở, làn gió đêm cuối thu lùa vào, thổi nhẹ tấm rèm xanh lam, mang đến sự im lặng và dịu dàng cho cả căn phòng.

Một lúc sau, Tạ Nguyễn mở miệng.

“Tôi…” cậu muốn nói với Bạc Tấn rằng mình thực sự không ghét hắn, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào để khiến hắn tin,  “tôi” nữa ngày cũng không nghĩ ra được điều gì, dáng vẻ vô cùng rối rắm.

"Phụt" Cuối cùng Bạc Tấn cũng không nhịn được cười.

Hắn nhìn Tạ Nguyễn hơi nhíu mày, trong lòng mềm mại đến rối tung lên.

Bạc Tấn không biết mình bị cái gì, rảnh quá không có việc gì làm là muốn chọc Tạ Nguyễn.

Nhìn cậu đỏ mặt rất là đáng yêu, thậm chí cả chửi cũng thấy đáng yêu.

“Tôi đùa đấy,” hắn lấy chai nước khoáng từ tay Tạ Nguyễn, đặt lên bàn, “Cái này đừng uống, đợi tôi một chút.”

Nói xong, hắn đứng dậy bước ra khỏi lớp.

Tạ Nguyễn còn chưa kịp hiểu ra mình đang làm gì thì hắn đã quay lại với một ly nước.

Cái ly này là ly giấy cỡ lớn, cũng là loại ly mà Tạ Nguyễn thường dùng.

Ly sứ cũng lớn cỡ này.

"Uống đi, nước và ly đều sạch."

Tạ Nguyễn ngơ ngác nhìn hắn, không nói gì.

“Hết khát rồi?” Bạc Tấn cúi xuống, mỉm cười dùng mép ly chạm nhẹ vào môi cậu.

"Cảm ơn... cảm ơn." Tạ Nguyễn cầm lấy ly giấy, như muốn giấu điều gì, cúi đầu uống một ngụm lớn.

Bạc Tấn mỉm cười, thấy cậu thực sự khát nước: “Tôi lấy cho cậu một ly nữa?"

“Không cần, đủ rồi.” Tạ Nguyễn lau giọt nước trên môi, cụp mắt xuống không nhìn hắn, chỉ hỏi: “Cậu lấy đâu ra vậy?"

Bạc Tấn nói: “Văn phòng chủ nhiệm Triệu.”

Tạ Nguyễn đột nhiên sặc.
"Sao thế?" Bạc Tấn bật cười, cảm thấy phản ứng của cậu khá buồn cười. Hắn nhớ lại cảnh mình ở chung với Triệu Tài Minh, không xác định nói: "Chủ nhiệm Triệu đáng sợ như sao?"

Tạ Nguyễn nhìn hắn, trên mặt lộ ra một tia hâm mộ cùng ghen tị: "Cậu và chúng tôi đương nhiên khác nhau."

Bạc Tấn dựa lưng vào lưng ghế, nhìn Tạ Nguyễn, khóe môi nở nụ cười: “Còn cậu thì sao?”

Chủ đề nhảy nhanh đến nỗi Tạ Nguyễn nhất thời không kịp phản ứng: "Cái gì?"

Bạc Tấn câu môi, ẩn ý nói: "Người khác đối với tôi tốt như vậy. Lấy mối quan hệ của chúng ta, cậu cũng phải đối xử tốt với tôi chứ?"

"Không phải, tôi đối với cậu không tốt chỗ nào?" Tạ Nguyễn không phục.

Lớn đến như vậy cậu còn chưa bao giờ quan tâm đến ai như vậy. Sợ hắn lên sân thượng, sợ hắn mất ngủ, sợ hắn chìm đắm trong suy nghĩ mà lạc lối nên ngày ngày gần như bám dính lấy hắn.

Bạc Tấn lắc lắc chai nước khoáng trong tay, đuôi mắt trêu chọc liếc hắn một cái, ý tứ đã rõ ràng.

Da đầu Tạ Nguyễn tê dại, sợ hắn nắm lấy chuyện này không buông, vội vàng cúi đầu: “Đừng nói nữa, học đi."

Bạc Tấn nhìn vẻ mặt tội lỗi của anh, khẽ khịt mũi, nghĩ sớm muộn gì anh cũng sẽ để bạn chủ động đến gần anh.

Sau kết thúc tiết tự học buổi tối đầu tiên, Tạ Nguyễn đang định quay lại lớp lấy thứ gì đó thuận tiện lấy nước luôn, mấy người Tôn Hạo Tường mở cửa cười hi hi ha ha đi vào.

Tất cả đều cảm thấy Bạc Tấn không có ý tốt khi một mình bắt cóc Tạ Nguyễn nên sau giờ học vội vàng chạy đến xem trò vui.

“Chỗ này của mấy bây tốt đấy.” Tôn Hạo Tường chắp tay đi vòng quanh phòng, giống như một ông già đang đi dạo, cố ý chọc giận Bạc Tấn, “Chỉ là có chút trống trải, nếu thêm vài người nữa thì sẽ hoàn hảo."

Biết Phan Vũ từ trước đến nay là người khôn khéo, nhất định sẽ không tham gia vụ này. Tôn Hạo Tường trực tiếp lướt qua đi về phía Hạ Minh Kiệt, nháy mắt với cậu ta:"Mày có nghĩ vậy không, Lão Hạ?"

Hạ Minh Kiệt lúc này tương đối nhạy bén, lập tức hiểu được ý của Tôn Hạo Tường, liên tục phụ họa: "Đúng, đúng, đúng, anh Bạc, nếu không thì tụi tao qua đây tự học chung, như vậy thì sẽ có không khí học tập hơn."

Bạc Tấn nửa dựa vào ghế, cũng không thèm nhìn mà chỉ cười khẩy: “Nếu tao đánh mày một cái mày càng tức giận hơn."

Tôn Hạo Tường và Hạ Minh Kiệt: "..."

Lão súc sinh quả là danh bất hư truyền!

Tôn Hạo Tường cho dù đánh trượt cũng không bỏ cuộc, liếc nhìn Tạ Nguyễn ở bên cạnh, nói đùa: “Sao vậy, mày không muốn tụi tao tới đây, là vì mày muốn lén lút ở thế giới chỉ dành cho hai người với Tiểu Tạ?"

Lời này Bạc Tấn thích, lập tức nhếch môi cười: “Biết rồi mà vẫn sấn tới, ai cho mày mặt mũi vậy?"

Dm, dm! Tôn Hạo Tường khiếp sợ, không phải chứ, bây giờ người này không thèm che giấu tâm tư luôn?

Cậu ta không tự chủ được chuyển hướng sang Tạ Nguyễn, muốn xem phản ứng của cậu, lại vừa lúc đối mặt với ánh mắt giết người của cậu.

Tôn Hạo Tường: "..."

Run rẩy.

Tạ Nguyễn cho Tôn Hạo Tường một ánh nhìn cảnh cáo, ra hiệu thế là đủ rồi.

Hôm nay cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao người này và Bạc Tấn lại trở thành bạn bè, như người ta thường nói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cái nết của hai người này y chang nhau không chút khác biệt.

Tạ Nguyễn lười để ý đến bọn họ, đứng dậy nói với Bạc Tấn: “Tôi về phòng học lấy đồ, cậu có muốn lấy cái gì không?"

Bạc Tấn đang định nói không, nhưng khi lời nói vừa ra khỏi miệng, lại nói: "Lấy giùm tôi cuốn sách tiếng Anh đi."

Hắn không muốn Tạ Nguyễn chú ý tới vấn đề trí nhớ của mình nên đành phải che đậy.

“Được.” Tạ Nguyễn gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng học nhỏ.

Đến giờ giải lao, hành lang ồn ào, các bạn cùng lớp ôm nhau cười đùa, tiếng ồn ào không ngừng, Tạ Nguyễn bỏ qua họ và đi thẳng vào lớp học.

Sau khi thu dọn đồ đạc, cậu ngó qua bàn học của Bạc Tấn không thấy có cuốn sách tiếng Anh nào nên cúi xuống tìm trong hộc bàn.

Sách tiếng Anh dày hơn những cuốn sách giáo khoa khác nên Tạ Nguyễn nhìn thoáng qua là thấy được.

Cậu đưa tay định lấy nhưng không ngờ lại vô tình lấy ra một cuốn sách khác.

Cuốn sách có bìa trắng rơi xuống đánh lạch cạch, tung bụi bay khắp sàn nhà. Tạ Nguyễn nhìn kỹ hơn thì thấy đó không phải là cuốn sách màu mà Bạc Tấn thường xem hay sao.

Cậu đã tò mò về cuốn sách này từ lâu, nội dung chính xác là gì, nội dung hấp dẫn đến mức nào, khiến Bạc Tấn yêu thích không buông, vẫn không thay đổi.

Tạ Nguyễn cúi người nhặt cuốn sách lên.

Mở những trang sách.

Giây tiếp theo, vẻ mặt cậu cứng đờ.

Tạ Nguyễn đoán được rất nhiều khả năng, bao gồm tuyển tập câu đố, truyện tranh với thế giới quan rộng lớn, thậm chí là sách khiêu dâm, nhưng cậu không ngờ rằng đây lại là sách dạy nấu ăn!

Công thức thực sự, có các bước nấu rất chi tiết và hình ảnh đi kèm.

Một học sinh đứng đầu kỳ thi không đọc toán hay tiếng Anh mà suốt ngày ôm công thức nấu ăn này. Ai có thể tin được? !

Toàn thân Tạ Nguyễn tê dại.

Lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy có lẽ mình sẽ không bao giờ hiểu được Bạc Tấn.

Tạ Nguyễn cất công thức lại, trở về phòng học nhỏ với vẻ mặt chết lặng.

Thời gian giải lao quá ngắn, Tôn Hạo Tường và những người khác đã đi ra ngoài hít khí trời, hiện giờ chỉ còn Bạc Tấm trong phòng học nhỏ.

Cảm thấy vẻ mặt Tạ Nguyễn có gì đó không ổn, hắn đặt điện thoại xuống, nhích tới hỏi: “Sao vậy?”

"Cậu..." Tạ Nguyễn vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, tựa hồ không biết nên nói cái gì. Cậu dừng một chút, sau đó bình tĩnh nói: "Cuốn sách cậu đọc mỗi ngày là công thức nấu ăn ?"

Bạc Tấn ngẩn ra, biết cậu nhất định đã nhìn thấy lúc lấy sách tiếng Anh, liền gật đầu: “Đúng vậy.”

Hai người ngồi cùng một bàn, thân nhau đến mức không thể giữ bí mật chuyện này được lâu.

Tạ Nguyễn không hiểu: “Không phải, tại sao lại muốn đọc công thức nấu ăn?” Cậu nhịn không được, liền bổ sung: “Mấy học thần các cậu không phải nên xem mấy cái sách nghe tên là biết rất cao siêu sao?"

Bạc Tấn xoay bút, nghe vậy liền cười: “Bởi vì tôi không ra dẻ, không giống những kẻ đê tiện yêu diễm ngoài kia."

Tạ Nguyễn: "..."

Quá mệt mỏi rồi! Miệng người này không có được một câu là thật.

Như nhìn thấy được sự bất mãn của cậu, Bạc Tấn tặc lưỡi ngồi thẳng dậy: "Cái gì mà học thần hay không thần, đầu bếp mới là người lợi hại nhất, có từng nghe câu này chưa?"

“Ba năm hạn hán, đầu bếp sẽ không chết đói."

Bạc Tấn dùng bút gõ nhẹ lên trán cậu, như đùa nhưng lại rất nghiêm túc: “Học nấu ăn giỏi mới không đói bụng đó bạn học nhỏ."

Tạ Nguyễn mà tin hắn mới có quỷ, trong lòng thầm nói cho dù có hạn hán đói kém, cũng không đến lượt hắn đói bụng. Cậu lười nghe hắn nói nhảm nữa, cúi đầu tiếp tục học tập.

Bởi vì có tiểu táo* của Bạc Tấn, ngày hôm đó Tạ Nguyễn học tập cực kỳ hiệu quả, lần đầu tiên buổi tối không mang sách về. Nhờ đó, càng có nhiều thời gian hơn để tham gia nhóm, trong vòng một tiếng đã lên đến cấp 41. Cuối cùng cũng đạt được ý nguyện, bắt đầu thu thập thông tin của Bạc Tấn trong nhóm.
*小灶

Tạ Nguyễn gần như không nhịn được

Mở tài liệu.

Phần mở đầu nói về những vinh dự mà Bạc Tấn đã nhận được, lần lượt dày đặc trong tài liệu, tất cả đều khiến Tạ Nguyễn líu lưỡi.

Người so với người chết, mà hàng so hàng càng muốn bỏ đi.

*人比人的死,货比货得扔。
(Cứu tui, tui biết câu này hiểu người so với người càng kém hơn ý mà không biết nên dùng câu gì để mượt nhất có thể.)

Bạc Tấn chắc chắn là con nhà người ta trong truyền thuyết, may là mình không cách vách nhà hắn, nếu không đó chính là cơn ác mộng suốt cuộc đời.

Tạ Nguyễn cẩn thận đọc từng dòng, sợ bỏ sót thông tin hữu ích nào, trên mặt luôn tràn đầy kinh ngạc và cảm thán, cho đến khi nhìn thấy mấy chữ nhỏ ở cuối——

Trại trẻ mồ côi Ánh Nắng.

Phản ứng đầu tiên của Tạ Nguyễn là nhóm trưởng đã phạm sai lầm.

Làm sao Bạc Tấn có thể lớn lên trong trại trẻ mồ côi?

Không nói đến sinh hoạt tiêu chuẩn của hắn, chỉ nói đến trại trẻ mồ côi. Một đứa bé khỏe mạnh, đẹp trai và thông minh như Bạc Tấn chắc chắn sẽ rất dễ được nhận nuôi, tuyệt đối không phải đứa nhỏ bị bỏ lại.

Tạ Nguyễn suy nghĩ một lúc rồi nói chuyện riêng với chủ nhóm, hy vọng cô sẽ sửa lại thông tin bị sai, nếu để truyền ra ngoài thì không tốt.

Không ngờ nhóm trưởng lại khẳng định đây là sự thật, còn nói năm đó Triệu Tài Minh đến trại trẻ mồ côi tìm Bạc Tấn, thì chắc chắn không phải thông tin giả.

Đã đến giờ đi ngủ, đèn trong ký túc xá đều tắt đúng giờ, ký túc xá trong nháy mắt chìm vào bóng tối.

Tạ Nguyễn cầm điện thoại di động, ngơ ngác dựa vào đầu giường.

Bạc Tấn thực sự là bước ra từ cô nhi viện? Nhưng nhìn từ khía cạnh nào cũng không gương.

Không đúng, Tạ Nguyễn đột nhiên thẳng lưng lên, cậu chợt nhớ tới lời Bạc Tấn nói trong giờ tự học buổi tối——

“Học nấu ăn giỏi mới không đói bụng."

Tại sao hắn lại nói thế? Vậy là đã từng... đói?

Tạ Nguyễn chưa từng tới cô nhi viện, nhưng cậu biết điều kiện sẽ không tốt lắm.

Khuôn mặt tuấn tú lười biếng của Bạc Tấn hiện lên trước mắt, không biết vì sao, Tạ Nguyễn đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Mấy ngày nay, Bạc Tấn luôn cảm thấy Tạ Nguyễn đã thay đổi, thái độ đối với hắn dường như... nói thế nào nhỉ, mềm mỏng hơn một chút.

Có vẻ như sự kiên trì trêu chọc của mình trong khoảng thời gian này đã có phần hữu ích.

Bạc Tấn cười đắc ý, uống ngụm nước cuối cùng, chuẩn xác ném chai nước vào thùng rác, ôm gối bắt đầu chợp mắt.

Hắn vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì bỗng có một con ong bay tới vo ve quanh.

Bạc Tấn bực bội cau mày, ngay khi hắn nghĩ đến việc bụp thứ to gan lớn mật dám quấy rầy giấc mơ của mình, thì một cơn gió đột nhiên lướt qua đầu hắn, sau đó âm thanh biến mất.

Bạc Tấn giật mình và khẽ mở mắt.

Tạ Nguyễn đứng ở bên cạnh hắn, trong tay cầm  một quyển sách.

Chắc là tưởng hắn đang ngủ nên không dám vỗ nhẹ để tránh gây ra tiếng động. Cậu chỉ vẫy cuốn sách rất nhẹ nhàng, xua đuổi con ong đang cố gắng bay đi bay lại.

Thỉnh thoảng lại cụp mắt xuống, liếc về phía hắn, như sợ đánh thức hắn.

Bạc Tấn nhanh chóng nhắm mắt lại nhưng không khỏi lộ ra nụ cười trên môi.

Tôn Hạo Tường ở phía sau nhìn thấy toàn cảnh cảnh tượng này, lập tức chửi rủa trong lòng một câu đồ lưu manh.

Sau giờ nghỉ trưa, lúc Tạ Nguyễn đang đi lấy nước, Tôn Hạo Tường đá vào ghế của Bạc Tấn: “Anh Bạc, đã là học thần rồi, có thể có liêm sỉ một chút hay không?"

Bạc Tấn ôm gối tuy không ngủ nhưng hắn cảm thấy thoải mái về thể chất và cả tinh thần. Nghe vậy, cũng không so đo với cậu ta, khiêm tốn xin lời khuyên: “Tao không biết liêm sỉ chỗ nào?"

Dám làm nhưng không dám nhận! Tôn Hạo Tường vẻ mặt càng ngày càng khinh thường: "Đừng che giấu, tao thấy hết đấy, mày giả bộ ngủ lừa Tiểu Tạ đuổi ong cho mày."

Bạc Tấn thâm ý nói: “Cái này sao có thể gọi là lừa."

Tôn Hạo Tường: "???"

Tôn Hạo Tường một lời khó nói hết mà nhìn hắn: "Đây không phải lừa thì là cái gì?"

Bạc Tấn lười biếng cười:“Quân tử yêu tài, lấy chồng đàng hoàng”.

“是君子爱才,娶之有道。”*
Giải cứu tui đi.

Tôn Hạo Tường: "..."

Dm!!!!!Fuck!!!