Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 24



Có lẽ cọ cọ học thần có tác dụng, mấy môn tiếp theo, trừ Tiếng Anh ra, Tạ Nguyễn đều làm không tồi.

Mặc dù vẫn còn nhiều câu hỏi chưa biết trả lời thế nào nhưng về cơ bản cậu đã giải được hết những câu hỏi cần giải.

Trong buổi tự học tối hôm đó, Bạc Tấn đã giúp cậu ôn lại các bài thi trước đó và chấm điểm đại khái. Hắn cũng ghi lại những điểm yếu của cậu trong từng môn học và chuẩn bị cho mục tiêu huấn luyện trong tương lai.

Nhưng mà Tạ Nguyễn đã không còn tập trung vào việc này nữa, cậu ngơ ngác nhìn Bạc Tấn không chút do dự ghi lại toàn bộ đề thi của từng môn.

Dù biết trước là hắn có trí nhớ tốt nhưng không ngờ lại tốt đến thế!

Đây là học thần sao, khủng bố quá trời rồi?

Chẳng trách dù là kỳ thi toàn trường hay là toàn thành phố, hắn đều có thể lấy hạng nhất, gặp được đối thủ như vậy người khác còn có thể làm gì nữa?

Hạ Minh Kiệt và những người khác đã quen với việc này từ lâu, nhìn thấy Tạ Nguyễn đang nhìn chằm chằm vào Bạc Tấn với vẻ mặt nghi ngờ, lập tức cười: "Này có là gì đâu, tôi nói cho cậu biết, lần trước mới là đáng sợ nhất."

Hạ Minh Kiệt quay người đẩy Phan Vũ: "Lão Phan, mày còn nhớ không? Lúc đó mày làm mất phiếu điểm kiểm tra hàng tháng của lớp mình."

Làm sao có thể quên được? Phan Vũ gật đầu, trên mặt không khỏi lộ ra chút thất bại.

Cậu ta vẫn luôn lấy Bạc Tấn làm mục tiêu, mong muốn một ngày nào đó mình sẽ vượt qua Bạc Tấn. Nhưng, một năm qua cậu ta đã từ hy vọng chuyển sang thất vọng, và bây giờ là tuyệt vọng.

Không thể vượt qua là không thể vượt qua, chỉ có thể cố gắng hết sức để giữ vững vị trí thứ hai.

Tạ Nguyễn thành công bị bọn họ làm cho hứng thú, quay người lại lên tinh thần nói: "Sao á?"

Bạc Tấn cảnh cáo liếc nhìn Hạ Minh Kiệt, ý bảo y câm miệng lại.

Chỉ cần có trí nhớ tốt thôi cũng sẽ khiến mọi người ngưỡng mộ và ghen tị nhưng Bạc Tấn mình không phải như vậy. Một người thậm chí có thể nhớ từng điều nhỏ nhặt xảy ra khi mình hai tuổi, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.

Bạc Tấn không muốn Tạ Nguyễn để ý quá nhiều đến chuyện này, kẻo cậu lại phát hiện có chuyện gì không ổn.

Nhưng mà người xưa nói rất đúng, dựa trời dựa đất chứ không thể dựa vào thẳng nam. Một cái liếc mắt này đã được Hạ Minh Kiệt hiểu sai.

Anh Bạc muốn cậu ta nói nhiều thêm một chút sao? Được, không thành vấn đề, cậu ta giỏi nhất chuyện này!

Dù gì cũng là lão Tôn nhìn thì chỉ có chuẩn. Quả nhiên anh Bạc có ý với Tạ Nguyễn, nếu không cần gì ám chỉ cậu ta nói nhiều về mình chứ.

Chậc chậc, đúng là đàn ông mà.

Hạ Minh Kiệt trả lại Bạc Tấn một ánh mắt 'yên tâm đi', mở miệng là liên tục nói: "Là kỳ thi cuối tháng lần trước, lão Phan làm mất tờ phiếu điểm thi hàng tháng."

Vừa nói, cậu ta vừa liếc nhìn về phía cửa sau, cảnh giác với Tôn Phúc An, người có thể giết cậu ta bất cứ lúc nào: “Nó không dám để cho chủ nhiệm biết, in một bản khác cũng không kịp, vẫn là nhờ anh Bạc ra tay."

Hạ Minh Kiệt vẫn còn hưng phấn khi nghĩ đến cảnh tượng lúc đó: “Anh Bạc trực tiếp đọc bản điểm để Phan Vũ chép lại."

“Lớp chúng ta có bốn mươi sáu người, anh Bạc liếc mắt một cái đã ghi nhớ kết quả sáu môn của mỗi người cộng với tổng điểm, cậu tin được không?”

Phúc!

Tạ Nguyễn không khỏi chửi thầm trong lòng, đây có còn là con người không? ! Đây là một máy quét hình người!

Cậu không khỏi quay sang Bạc Tấn hỏi điều mà mình vẫn luôn muốn hỏi: “Có phải cậu nhìn qua là đã không quên đúng không?"

“Cậu xem nhiều phim thiếu não rồi nhỉ, bạn học nhỏ." Bạc Tấn một tay giữ đầu Tạ Nguyễn, quay mặt cậu lại, thản nhiên nói: “Cậu có biết phương pháp ghi nhớ hình ảnh không? Chỉ là trí nhớ ngắn hạn thôi, qua một lần rồi sẽ quên."

Là vậy sao? Tạ Nguyễn không biết nhiều về phương diện này, nghe vậy liền tin là thật: “Cái đó cũng lợi hại ghê."

Bạc Tấn cụp mắt xuống, che đi thần sắc trong ánh mắt, bình tĩnh nói: “Đều là do rèn luyện."

Trí nhớ cũng có thể rèn luyện? Tạ Nguyễn có chút tò mò, liền lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm phương pháp ghi nhớ hình ảnh. Một loạt các khóa đào tạo đột nhiên xuất hiện bên dưới, chi phí khiến Tạ Nguyễn líu lưỡi.

Quả nhiên thiên tài thì phải được bồi dưỡng từ khi còn nhỏ.

Tạ Nguyễn cảm thấy điều kiện gia đình của Bạc Tấn hẳn là rất tốt, thực tế, từ cách hành xử thường ngày của hắn cũng có thể đoán được điều gì đó. Mời khách không ngần ngại, thuốc hắn hút là Phù Dung Vương, còn có đôi giày hắn đang mang.

Nhờ phúc Thẩm Hành Vân mà Tạ Nguyễn biết được một chút về phương diện này.

Giày của Bạc Tấn tuy không quá đắt nhưng về cơ bản cũng không hề rẻ. Hắn còn thích sạch sẽ, thường xuyên thay đổi, từ lúc gặp mặt đến giờ cậu cũng thấy thấy bảy tám đôi.

Hạ Minh Kiệt trơ mắt nhìn Bạc Tấn lừa gạt Tạ Nguyễn, thật sự không nhịn được nữa: “Anh Bạc, không khác lắm mà."

Tuy rằng cậu ta không biết trí nhớ của Bạc Tấn có phải do rèn luyện hay không, nhưng nói hắn trí nhớ của mình ngắn hạn, sau đó quên mất là hoàn toàn nói hươu nói vượn.

Chưa kể những chuyện khác, bây giờ hắn còn nhớ rõ mỗi lớp được bao nhiêu điểm cho mỗi nội dung thi đấu trong đại hội thể thao năm ngoái.

Hạ Minh Kiệt còn muốn nói thêm vài câu, Bạc Tấn bỗng nhiên vẻ mặt vô cảm nhìn sang.

Hạ Minh Kiệt giật mình, lời nói vừa ra khỏi miệng lập tức im bặt.

Dù không giỏi nhìn sắc mặt người khác nhưng làm bạn với Bạc Tấn lâu như vậy cũng biết rõ hắn đang tức giận.

Có phải giả hay không cậu ta vẫn phân rõ. Hạ Minh Kiệt không biết chuyện gì đang xảy ra, vì cái gì chứ, cậu ta nói sai chỗ nào hả?

Không thể nào là vì cậu ta nói thêm vài câu với Tạ Nguyễn.

Không phải chứ, tính chiếm hữu cao dữ vậy sao? Tổ tiên của nó là người gốc Hàn Quốc hả?

Nghĩ thì là nghĩ như vậy, nhưng Hạ Minh Kiệt không dám thể hiện ra mắt chút nào, cười ha ha cho qua chuyện.

Nhưng Tạ Nguyễn đang cao hứng, nào buông tha cho cậu ta, buộc cậu ta nói thêm nữa.

Hạ Minh Kiệt cuối cùng cũng hiểu được tình thế khó xử của Phan Vũ, một bên là anh em, một bên là người anh em thích, rốt cuộc là phải nghe ai? !

Cũng may Bạc Tấn không để cho cậu giằng co quá lâu, hắn kéo Tạ Nguyễn đang ngo ngoe rục rịch trở về, ấn người lên bàn:"Còn tâm trạng nghe bàn tán chuyện của bạn cùng bàn, vậy chắc là cậu hiểu mấy bài thi rồi đúng không. Được, vậy cậu điền vào chỗ trống với dịch bài này đi."

Coi như Bạc Tấn cũng biết rõ Tạ Nguyễn, nếu là chuyện khác, nếu hắn nói ra lời này, Tạ Nguyễn nhất định sẽ dừng lại, bắt đầu học ngay.

Nhưng hắn không biết rằng Tạ Nguyễn muốn tìm hiểu cặn kẽ mọi chuyện liên quan đến hắn.

"Sắp tan học rồi, chút thời gian này có làm được gì đâu." Tạ Nguyễn có lệ nói, "Tiết học tiếp theo, tôi hứa ở tiết sau sẽ chăm chỉ học tập." Cậu vặn vẹo người ý định trốn thoát khỏi tay Bạc Tấn:"Nãy giờ tụi tôi cũng đâu có nói xấu cậu, toàn nói tốt không."

“Đừng rót canh mê hồn cho tôi,” Bạc Tấn cười khẽ, gõ nhẹ vào đầu cậu, “Thành thật làm bài đi."

Nhìn thấy Tạ Nguyễn còn chuẩn bị ra tay, hiển nhiên không muốn từ bỏ kế hoạch của mình. Bạc Tấn nheo mắt, ép hắn phải không, được.

Hắn lặng lẽ dùng sức áp chế Tạ Nguyễn, nhỏ giọng nói: "Ngoan, nghe lời tôi sẽ dễ cậu nghe tiếp."

Tay tên này chỉ cần bút thôi mà, sao lại mạnh như vậy!

Tạ Nguyễn đã thử đủ mọi cách nhưng không thoát được, cũng muốn biết nhiều chuyện về Bạc Tấn. Trong lúc tuyệt vọng, chỉ đành phải cúi đầu: “Tôi…”

Cậu mở miệng, nhưng hai chữ còn lại không thể phát ra được.

Chỉ là…không hiểu sao có cảm giác như mình được Bạc Tấn dỗ dành như một đứa trẻ.

“Ừ.” Bạc Tấn kiên nhẫn chờ đợi lời nói tiếp theo của cậu.

Tạ Nguyễn nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: “Tôi nghe lời.”

“Ngoan.” Trong mắt Bạc Tấn hiện lên ý cười, không khỏi giơ tay lên xoa đầu cậu, sau đó buông cậu ra: “Vậy học đi.”

Tạ Nguyễn: "..."

Tạ Nguyễn không thể tin được nhìn Bạc Tấn, hắn lại đang lừa cậu!

“Còn có mười phút.” Bạc Tấn ân cần nhét một cây bút vào tay Tạ Nguyễn. Dùng bút chỉ vào cuốn tập nói: "Hoàn thành hai câu hỏi về vectơ không gian tôi đưa cho cậu."

Tạ Nguyễn... Tạ Nguyễn còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể cúi đầu và trả lời các câu hỏi một cách miễn cưỡng.

Bạc Tấn quan sát một hồi, thấy cậu thực sự nhập tâm chứ không phải giả vờ nên quay mặt đi lấy điện thoại ra.

Một lúc sau, nhóm nhỏ bốn người nhận được một tin nhắn——

[Bạc]: Từ giờ trở đi, dm mày ít nói chuyện của tao trước mặt Tạ Nguyễn đi.

[Hạ Minh Kiệt Xuất]:? ? ? Không phải anh Bạc, sao bây giờ anh lại như vậy? Khen ngợi anh không phải là tốt sao?

[Bạc]: À, tao thiếu mấy câu khen của mày?

[Hạ Minh Kiệt Xuất]:...

[Tôn Hạo Tường đã từ chối hoa khôi nhiều lần]: Lão Hà, mày không hiểu sao? Đây là tình thú của người ta, cố gắng hiểu nhau, ôi, ngọt ngào quá... Mày con chó độc thân chạy vào làm gì?

[Lớp phó-Phan Vũ]: Nó không chỉ là chó độc thân mà còn là đơn bào.

Người đàn ông thẳng thắn sắt đá Hạ Minh Kiệt đột nhiên giác ngộ, như thể cánh cửa dẫn đến một thế giới mới đã mở ra.

[Hạ Minh Kiệt Xuất]: wowowwow, không ngờ anh Bạc lại giỏi chuyện này như vậy! Anh Bạc, anh Bạc, mày mau dạy tao cua người ta như nào đi, tao thích Lâm Lộ!

[Bạc]: Đừng nghĩ, mày không học được.

Hạ Minh Kiệt không thích nghe nhất là lời này. Đều là con người, sao cậu ta không học được?

[Hà Minh Kiệt Xuất]: Mày không nói làm sao biết tao không học được?

[Bạc]: Nhìn mặt với chỉ số thông minh của mày học thế nào? Về lò nấu lại?

Hạ Minh Kiệt: "..."

Phúc, cậu ta đắc tội tên này ở chỗ nào? Trái tim của êm rất đau.

Sau khi tương tác ngôn từ với Hạ Minh Kiệt, Bạc Tấn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhìn thoáng qua đồng hồ,, mở ngân hàng câu hỏi trên trang web chính thức của trường và bắt đầu trả lời các câu hỏi.

Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc học tập của học sinh, trường cấp ba Thế Gia đã chi rất nhiều tiền để xây dựng ngân hàng câu hỏi trực tuyến. Từ bài kiểm tra năng lực Olympic Toán cho đến bài luyện cơ bản vững chắc, không có câu hỏi nào là không thể tìm thấy trong đó.

Ngân hàng câu hỏi là hệ thống tên thật, các câu hỏi mà học sinh làm sẽ được ghi lại. Khi bấm vào tên, có thể thấy số lượng câu hỏi và tỷ lệ chính xác. Không chỉ vậy, nhằm khuyến khích học sinh trả lời nhiều câu hỏi hơn, nhà trường còn lập danh sách xếp hạng về số câu trả lời và tỷ lệ chính xác.

Bạc Tấn liên tục đứng đầu hai danh sách này quanh năm, hơn vứt xa người thứ hai vài con phố.

Khi chuông reo, hắn vừa làm xong một bài toán Olympic. Hắn đặt điện thoại xuống, xoa xoa cổ, đang định tìm chuyện vui thì nhìn thấy Tạ Nguyễn cầm điện thoại đang cố gắng đứng dậy.

Khóe miệng Bạc Tấn cong lên, đây không phải là trùng hợp sao?

Duỗi tay.

Gõ lên mặt bàn Tạ Nguyễn: “Cậu đi đâu vậy?”

Tạ Nguyễn vẫn còn ghi hắn hắn vừa lừa gạt mình, tức giận nói: “Có liên quan gì đến cậu sao?”

Bạc Tấn nhàn nhã xoay cây bút trong tay, chặc lưỡi: “Trong lúc thi thì làm nũng cầu tôi ôm cậu. Thi xong thì không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa. Dùng xong thì vứt đi...Bạn học này cậu rất là giống trai hư "

“Ai làm nũng?” Tạ Nguyễn hít thở không thông muốn đập điện thoại vào mặt hắn, “Bớt nói hưu nói vượn đi."

“Được, là tôi nói hươu nói vượn," Bạc Tấn gật đầu, "Cậu không có không thích tôi, dùng xong cũng không vứt đi.”

Nhắc tới chuyện này, Tạ Nguyễn cảm thấy có chút chột dạ.

Trước kỳ thi, Bạc Tấn tập trung vào cậu hơn nữa còn giúp cậu ổn định tâm lý, mình đối xử với hắn như vậy... quả thật có hơi quá đáng

Nhưng cũng là vì hắn nói nhảm!

Quên đi, thời gian dài như vậy mà còn chưa biết hắn là dạng người gì hay sao? So đo với hắn làm gì?

Nghĩ đến đây, Tạ Nguyễn chậm lại, giải thích: “Đừng suy nghĩ nhiều, tôi không có không thích cậu."

“Chỉ nói có vậy thôi sao?” Bạc Tấn hừ nói: “Sao tôi lại cảm thấy cậu đang lừa tôi vậy?"

Tên này nhạy bén voãi.

Tạ Nguyễn nhướng mày: “Vậy cậu muốn thế nào?”

Nếu không đi quá mức thì cậu có thể dỗ hắn một chút, dù sao cũng có nhiều hơn một kỳ thi, sẽ có kỳ thi hàng tháng, kỳ thi cuối kỳ, thậm chí là kỳ thi tuyển sinh đại học.

Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, Bạc Tấn liền nâng cằm lười biếng nói: “Đi, ở trong lớp hét lên rằng tôi thích Bạc Tấn, để tôi nhìn thấy sự chân thành của cậu.”

Tạ Nguyễn: "..."!