Tạ Nguyễn nhịn xúc động muốn đấm hắn một cái, sắc mặt âm trầm nói:"Không kiếm chuyện là chết liền phải không?"
“Kiếm chuyện gì chứ?" Bạc Tấn lưu manh mà không biết, mặt không đỏ tim không đập nói, “Tôi ăn ngay nói thật mà."
Tạ Nguyễn: "..."
Mẹ nó ăn ngay nói thật cái con khỉ! Không thể trêu vào thì không thể trốn sao!
Tạ Nguyễn chậm rãi thở hắt ra, đi vòng qua hắn muốn rời đi.
Bạc Tấn để cho cậu đi mới là chuyện lạ.
Tạ Nguyễn bước bên phải bước một bước, hắn cũng bước bên phải. Tạ Nguyễn đi về bên trái, hắn cũng bám sát theo, khiến cho dù Tạ Nguyễn có thay đổi bao nhiêu phương hướng, Bạc Tấn vẫn luôn chắn ở phía trước cậu.
Hai người giống như một người yêu đang giận dỗi nhau, tôi đi cậu chặn, cậu chặn tôi đi, thu hút không ít ánh mắt bàn tán.
Không biết đứa nào, làm như chưa xem náo nhiệt đủ còn huýt sáo một cái.
Bạc Tấn mặt dày, không thèm quan tâm, thậm chí còn cười. Tạ Nguyễn thì không như vậy, dừng lại trừng mắt nhìn Bạc Tấn: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
“Không làm gì hết,” Bạc Tấn cười khúc khích, vươn tay câu lấy vai cậu, “Chỉ muốn hẹn cậu đi ăn thôi.”
“Tôi không đi,” Tạ Nguyễn không suy nghĩ mà từ chối, “Tôi đã hẹn với bạn rồi.”
Bạc Tấn hỏi: “Tống Tinh Hà?”
Tạ Nguyễn kinh ngạc ngẩng đầu lại: “Cái này cậu cũng biết.”
“Đoán,” Bạc Tấn tiến lên một bước, sóng vai cùng cậu, “Để cậu ta đi cùng chúng ta.”
Dừng một chút, không cho Tạ Nguyễn cơ hội từ chối nữa, tiếp tục nói: “Trong ngõ có một nhà hàng Quảng Đông, gà sốt xì dầu rất ngon. Gà sốt xì dầu nhà đó là ngon nhất, đặc biệt tươi, bên ngoài cũng không có để mua. Xá xíu cũng không tồi, nướng không tệ có chút cháy cạnh, thơm vô cùng."
Tạ Nguyễn không khỏi nuốt nước miếng.
Cậu chưa bao giờ có thể cưỡng lại được đồ ăn ngon, nhưng tiếc là hiếm khi gặp những nhà hàng làm đồ ăn ngon.
"Cậu ấy…” Tạ Nguyễn ngập ngừng nói: “Có lẽ sẽ không muốn tới.”
Mặc dù tính cách Tống Tinh Hà khá hướng ngoại nhưng có lẽ cậu ấy sẽ không vui khi đi ăn cùng một đám người lạ.
“Kỳ lạ,” Bạc Tấn nhướng mày, còn cảm thấy khá mới mẻ, “Trong trường chúng ta vẫn có người không muốn đi ăn cùng tôi.”
Tạ Nguyễn thật sự nhịn không được, ngẩng đầu nói: “Đúng đúng, cậu là nhân dân tệ, mọi người đều yêu cậu.”
Vốn cậu cho rằng Bạc Tấn có chút liêm sỉ, nên hành quân lặng lẽ, đúng là Tạ Nguyễn xem nhẹ người này rồi. Nghe vậy, Bạc Tấn nhếch môi cười: “Thì ra trong mắt cậu hình ảnh của tôi cao cấp như vậy.”
Tạ Nguyễn: "..."
Tạ Nguyễn nhấc chân rời đi.
"Được rồi, không đùa nữa," Bạc Tấn ngăn cản Tạ Nguyễn, kéo cậu lại, "Gửi tin nhắn hỏi bạn của cậu đi, hôm nay tôi mời, đám Tôn Hạo Tường cũng tới, thêm một người cũng có sao."
"Cậu mời? Hôm nay là ngày gì?" Tạ Nguyễn vừa gửi tin nhắn cho Tống Tinh Hà vừa thản nhiên hỏi.
Ngày gì? Bạc Tấn ngẩn ra, sau đó cười giễu: "Không có gì, muốn mời thì mời."
Tạ Nguyễn không suy nghĩ nhiều, tặc lưỡi nói: “Có tiền thì tùy hứng.”
Bạc Tấn xoa đầu cậu đến mức thành một mớ tóc rối, mới hỏi: "Hỏi chưa?"
Tạ Nguyễn buồn bực nói: “Cậu ấy nói sẽ tới."
Tạ Nguyễn vốn hy vọng Tống Tinh Hà lấy được chút rụt rè chối bữa ăn, như vậy mới có thể trấn áp sự kiêu ngạo của Bạc Tấn.
Nhưng mà ngay khi nhìn thấy dòng chữ “ăn cùng Bạc Tấn” Tống Tinh Hà đã điên rồi, căn bản không quan tâm chuyện rụt rè nữa nếu không phải Tạ Nguyễn nghiêm khắc cự tuyệt thì có đứa bạn này có thể gọi điện ngay lập tức.
“Vậy được rồi." Bạc Tấn nghiêng người chặn Tạ Nguyễn ở phía sau, không cho giáo viên đi ngang qua nhìn thấy điện thoại của cậu, “Sau giờ học bảo cậu ta gặp nhau ở cổng trường.”
"Được"
Vậy là mọi chuyện đã được giải quyết xong.
Buổi sáng sau khi kết thúc tiết thứ tư, Tạ Nguyễn và Bạc Tấn nhanh chóng đến cổng trường vì giáo viên không trì hoãn giờ học. Vốn dĩ cậu tưởng sẽ phải đợi Tống Tinh Hà một lúc, nhưng khi đến nơi, lại phát hiện ra Tống Tinh Hà đã ở đó.
Đều hết giờ cùng lúc, cũng không biết bằng cách nào mà cậu ta lại nhanh như vậy.
Tạ Nguyễn giới thiệu ngắn gọn.
Trước khi gặp mặt, Tống Tinh Hà còn kêu muốn làm quen với Bạc Tấn nhưng đến lúc gặp mặt trực tiếp thì lại lùi bước. Thận trọng chào Bạc Tấn một tiếng một sau đó chạy đi chơi với bọn người Tôn Hạo Tường.
Tạ Nguyễn nghĩ có thể là do bộ lọc học thần quấy phá.
Trước đây cậu cũng có nhưng sau khi ở chung với Bạc Tấn chưa đầy một ngày, nó đã vỡ thành từng mảnh.
Tống Tinh Hà và đám người Tôn Hạo Tường có vẻ rất hợp nhau chẳng bao lâu sau họ trở thành bạn thân, ném Tạ Nguyễn bay thẳng ra sau đầu.
Lúc này đang là giờ ăn trưa có rất nhiều học sinh trên đường. Tạ Nguyễn đang đi, chợt nghe phía sau có tiếng hét: "Thẩm Hành Vân!"
Tạ Nguyễn dừng lại một chút, sau đó thầm nghĩ, xui xẻo vl gặp phải thằng đó nữa.
Cậu quay lại và muốn bảo Bạc Tấn đi nhanh hơn, nhưng phát hiện ra Bạc Tấn đã dừng lại từ lúc nào cũng đang nhìn lại.
Tạ Nguyễn
Có chút kỳ quái, nhưng cậu còn chưa kịp hỏi, Tôn Hạo Tường đã chỉ vào Bạc Tấn, cười nói với Hà Minh Kiệt: "Thấy chưa, tao biết anh Bạc chắc chắn sẽ quay đầu lại."
"Không phải chứ, anh Bạc," Hạ Minh Kiệt khó hiểu, "Tại sao mỗi lần có người gọi Thẩm Hành Vân là mày quay đầu lại?"
Hạ Minh Kiệt không tim không phổi nói: “Nếu không biết, tao còn tưởng rằng mày cùng tên với thằng đó, hahahaha.”
Bạc Tấn không nói gì, chỉ cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hạ Minh Kiệt không phải kiểu người biết quan sát, không ngừng hỏi: “Hai người quen nhau hả?”
Hạ Minh Kiệt đã tò mò chuyện này từ lâu rồi nhưng chưa tìm được cơ hội để hỏi. Hôm nay là một ngày hoàn hảo.
“Không quen biết,” Bạc Tấn vô thức đưa tay chạm vào thuốc hút trong túi, khi nhận ra mình đang ở nơi công cộng, thì rút tay lại và bình tĩnh nói: “Xem người nổi tiếng trong trường không được à?"
“Được, tại sao không.” Hạ Minh Kiệt tuy rằng không biết quan sát nhưng có trực giác, lúc này Bạc Tấn không dễ chọc. Cười gượng một tiếng rụt cổ lại, không dám hỏi thêm câu nào nữa.
Nhưng trong lòng lại đang lẩm bẩm. Cậu ta luôn cảm thấy Bạc Tấn có cái kiểu gọi là thù oán với Thẩm Hành Vân.
Trước đây cậu ta cũng nhận thấy Bạc Tấn chưa bao giờ nói chuyện với những người thân thiết với Thẩm Hành Vận, cũng như không tham gia vào bất kỳ chủ đề nào liên quan đến Thẩm Hành Vân.
Đương nhiên, Tạ Nguyễn là một ngoại lệ.
Quên đi, Hạ Minh Kiệt lắc đầu. Nếu anh Bạc Tấn cậu ta giúp tẩn Thẩm Hành Vân, cậu ta khẳng định không nói hai lời trực tiếp tương tác với Thẩm Hành Vân. Nếu anh Bạc không nói gì, thì cũng chưa đến mức độ đó.
Hạ Minh Kiệt ngay lập tức cảm thấy thoải mái và chạy trở lại phía trước để trò chuyện với người bạn mới của mình.
Cậu ta không để trong lòng nhưng Tạ Nguyễn lại để. Cậu luôn cảm thấy có gì đó không ổn, mặc dù Thẩm Hành Vân là nhân vật chính của thế giới này, hấp dẫn người khác chú. Nhưng phản ứng của Bạc Tấn chắc chắn không giống như đang xem trò vui.
Đặc biệt từ trước đến nay khi hai người ở chung, Bạc Tấn cợt nhả không ngừng nhưng giờ đây hắn lại im lặng khác thường.
Tạ Nguyễn muốn hỏi, nhưng nghĩ tới Hạ Minh Kiệt nhận được câu trả lời có lệ, cậu do dự hồi lâu liền từ bỏ ý định.
Cậu suy nghĩ một chút rồi chủ động khơi mào chủ đề: "Cái nhà hàng mà cậu nhắc đến cách trường xa không?"
Một lúc sau, Bạc Tấn mới nói: “Không xa.” Hắn ngẩng đầu lên trở lại vẻ lười biếng thường ngày: “Ngay ở phía trước.”
“Gần như vậy sao?” Tạ Nguyễn kinh ngạc, “Vậy tại sao tôi chưa từng nghe qua?”
“Nhà hàng này cũng không nổi tiếng,” Bạc Tấn ngẩng đầu nhìn đèn giao thông ở ngã tư, dẫn Tạ Nguyễn đến vạch qua đường, nhẹ giọng giải thích với cậu: “Ông chủ không thiếu tiền, mở nhà hàng có chỉ vì hứng thú, thường xuyên đóng cửa. Tâm trạng tốt thì mở không tốt thì đóng."
"Tùy ý vậy sao?" Tạ Nguyễn trở nên hứng thú: “Vậy làm sao cậu biết được?”
Bạc Tấn nhìn đôi mắt lấp lánh của cậu rồi mỉm cười: “Ngửi được hương vị quá khứ.”
"Haizzz, cậu..." Tạ Nguyễn tưởng rằng hắn đang nói đùa, hỏi: "Xung quanh trường chúng ta có nhà hàng nào như thế này không?"
“Có,” Bạc Tấn nhìn ra ý định của cậu, cố ý không tiếp tục, cho đến khi cậu sốt ruột mới nói tiếp, “Chỉ là đều ở nơi rất sâu, nếu không có người dẫn có khi sẽ không tìm ra."
Tạ Nguyễn nghĩ cũng không cần nghĩ nói: "Vậy cậu dẫn tôi đi."
Dường như cậu cảm thấy việc này có chút quá tự nhiên, dừng lại một chút rồi lúng túng nói thêm: “Được không?”
Bạc Tấn mỉm cười: “Cậu đã cầu xin tôi đến mức đó, sao có thể không được."
Tạ Nguyễn muốn nói ai cầu xin, nhưng nghĩ đến việc sau này Bạc Tấn sẽ dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon, rốt cuộc cũng không nói nữa.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Bạc Tấn có vẻ đặc biệt am hiểu ẩm thực. Tạ Nguyễn nghe rất chăm chú, không để ý đã đi đến đâu.
Vì vậy, khi nhìn thấy cầu vượt cao và dốc trước mặt, Tạ Nguyễn ngơ ngác: “Định đi qua cầu vượt hả?”
Cậu vẫn chưa sẵn sàng để đi qua chỗ cao!
“Đúng vậy.” Tôn Hạo Tường ở phía trước nghe được, cho là cậu ngại xa, nên tốt bụng nói: “Yên tâm, không xa đâu, ở con hẻm thứ hai sau cầu vượt.”
Tạ Nguyễn nuốt khan, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy thêm nữa.
Làm sao bây giờ? Thật sự phải đi lên sao? Lỡ như đang đi được nữa đường chân mình mềm nhũn ra thì chẳng lẽ sẽ lộ chứng sợ độ cao của mình sao? Nhưng bây giờ đã đi đến đây rồi, nói không đi nữa thì không tốt lắm.
"Sao vậy?" Tôn Hạo Tường đi được nửa đường, nhìn thấy Tạ Nguyễn còn đứng ở nơi đó, quay người thúc giục: "Đi thôi."
Khi cậu ta nói lời này, mấy người trước mặt cũng quay đầu lại, bốn đôi mắt nghi hoặc đều nhìn chằm chằm Tạ Nguyễn, im lặng thúc giục cậu.
Tạ Nguyễn hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm.
Đi thì đi, cậu cũng không thể cả đời không đi qua cầu vượt. Chỉ cần đi chậm lại một chút kiểm soát biểu cảm của mình thì sẽ ổn thôi.
Tạ Nguyễn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi bước lên bậc thang.
Tuy nhiên, nghĩ là một chuyện thực hành là một chuyện.
Tạ Nguyễn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, mắt choáng váng, hai chân mềm như sợi mì, căn bản không thể chống đỡ nổi. Ngay lúc cậu đang nghĩ không thể nữa, dù đồ ăn có quan trọng đến đâu, mạng sống cũng đáng giá, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay cậu.
Tạ Nguyễn nghi hoặc ngước mắt lên.
Bạc Tấn nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan xen vào nhau, dùng sức nói, "Đi thôi!"