Không Làm Pháo Hôi Lụy Tình

Chương 15



Lúc này tâm trạng của Bạc Tấn... khó diễn tả bằng lời, nhiều cảm xúc đan xen và vô cùng phức tạp.

Hắn không hiểu, tại sao Tạ Nguyễn lại nghĩ hắn cần bổ thận?

Không phải cậu mới ngồi lên đùi hắn một lần thôi sao?

Bạc Tấn nhắm mắt lại, đẩy ly hắc kỷ tử trước mặt ra xa, tránh xa tầm mắt mình.

Mẹ nó phá hoại cảm xúc thiệt chứ, Bạc Tấn mặt không biểu cảm mắng một câu thô t.ục trong lòng. Lấy cuốn sách in màu mình yêu thích trong hộc bàn ra, định dời sự chú ý của mình.

Tuy nhiên, phương pháp thường hoạt động rất tốt hiện không còn hiệu quả nữa.

Bạc Tấn đóng sầm cuốn sách lại và nhẹ nhàng nghiến răng.

Tạ Nguyễn cảm thấy hắn cần bổ thận...bổ thận...thận...

Tạ Nguyễn đi trực nhật về, liếc mắt nhìn thấy nửa ly hắc kỷ tử còn sót lại trên bàn của Bạc Tấn, kinh ngạc nói: “Cậu còn chưa uống hết nữa à?”

Bạc Tấn không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ cười nhìn cậu: “Vậy sao cậu không uống?"

Trong lòng Tạ Nguyễn nói vô nghĩa, tôi không có bị trầm cảm hay mất ngủ uống làm gì.

"Tôi không cần."

Bạc Tấn nhẹ nhàng điều chỉnh hơi thở, nhịn xuống, kìm nén, lại mỉm cười: “Vậy thì tôi cần à?”

Tạ Nguyễn không suy nghĩ gật đầu: “Đúng rồi.”

Đúng rồi!

Sao cậu ta còn dám nói đúng rồi! Bạc Tấn không thể tin nhìn Tạ Nguyễn, muốn nhìn xem cậu dùng tâm trạng gì để nói ra những lời này.

Vẻ đương nhiên trên mặt Tạ Nguyễn khiến Bạc Cận cảm thấy đau đớn.

Ai có thể chịu đựng được chứ? ! Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Bạc thần gặp phải chuyện nhục nhã như vậy, không thể chịu đựng được!

“Uống nhanh đi,” Tạ Nguyễn thấy hắn đã lâu không động đậy, liền cầm ly đưa tới miệng Bạc Tấn, “Ngâm lâu uống không tốt.”

Đối mặt ánh mắt thúc giục của Tạ Nguyễn, Bạc Tấn hít sâu một hơi, cầm ly hắc kỷ tử uống một hơi sạch bách. Những quả hắc kỷ tử mềm nhũn tiến vào khoang miệng, Bạc Tấn nhìn chằm chằm vào Tạ Nguyễn, chậm rãi nhai từng quả một.

Tốt lắm, không thể trách hắn, là cậu ép buộc hắn ...

Vì thế đêm đó Tạ Nguyễn kinh hãi phát hiện Bạc Tấn lại muốn chạy lên sân thượng.

"Chuyện gì vậy? Vừa rồi không phải nó còn rất ok sao?" Hạ Minh Kiệt khó hiểu quay sang Phàn Vũ, kề tai nói nhỏ, "Ăn cơm nhiều hơn bình thường một chén, tao còn nghĩ nó gặp phải chuyện tốt gì rồi."

Cậu ta huých khuỷu tay Tôn Hạo Tường, ra hiệu cho hắn ta đến nghe: “Có phải mày chọc gì nó không?"

Tất cả họ đều biết chỉ khi tâm trạng của Bạc Tấn cực kỳ kém mới trốn học chạy lên sân thượng.

Tôn Hạo Tường trợn mắt nhìn cậu ta: "Mày nghĩ tao dám hả?"

Nhắc đến thôi đã khiến cậu ta nhịn không được liên miệng:" Dm nó tà đạo vl! Nó có thể nhớ kỹ những chuyện ngu vl tao làm, thời gian địa điểm, những lời tao nói lúc đó, mặc quần áo kiểu gì màu gì, xung quanh có ai, tao muốn cãi cũng không được. Điên dữ lắm mới đi chọc nó."

“Đúng ha.” Hạ Minh Kiệt sờ sờ sau đầu, nhớ lại những năm đó bị Bạc Tấn thống trị trong lòng cảm thấy sợ hãi, sống lưng lạnh lờn, “Vậy rốt cuộc nó bị làm sao vậy?"

Tôn Hạo Tường lắc đầu: "Tao cũng không biết."

“Nếu không thì hỏi?” Hạ Minh Kiệt là người thành thật, không hiểu thì đi hỏi. Cũng không phải không có cái miệng, thay vì ngồi đây đoán già đoán non thì trực tiếp mở miệng ra hỏi không phải tốt hơn sao.

Anh em là gì? Chẳng phải là một cái thùng rác khi bạn bè có tâm trạng không tốt hay sao?

Cậu ta đưa tay định chọc chọc Bạc Tấn.

Cũng may Phan Vũ nhanh tay lẹ mắt chụp lại kịp trước khi cậu ta chạm vào Bạc Tấn.

Hạ Minh Kiệt: “Sao vậy?”

“Đừng có báo nữa,” Giọng nói của Phàn Vũ có chút cao thâm khó đoán, có chút giống như thầy bói dởm, “Tâm trạng của anh Bạc không phải không tốt."

Hạ Minh Kiệt không hài lòng với những lời này: “Không phải, mắt kính, mày ngoan như vậy sao có thể học thói xấu trợn mắt nói dối." Cậu ta sợ Bạc Tấn nghe thấy nên hạ nhỏ giọng nhất có thể. "Tâm trạng tốt mà cái mặt nó cỡ đó? Còn muốn đi lên sân thượng nữa?"

Phàn Vũ thương hại nhìn cậu, như nhìn một khúc gỗ kín gió: “Chúng ta cược đi, mày có dám không?”

Phán đoán của cậu ta không thể sai được!

Hạ Minh Kiệt rất tự tin: "Có gì phải sợ? Cược thì cược!" Cậu ta vỗ ngực vô cùng khí phách nói: "Nếu tao thua, trong lớp có một người tính một người, tao sẽ gọi từng người là ba!"

Tôn Hạo Tường: "..."

Tôn Hạo Tường nhìn nụ cười vô hại trên mặt Phan Vũ, nghĩ đến con người thường ngày của Phan Vũ, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Có lòng tốt nhắc nhở: "Lão Hạ, tao nghĩ mày nên suy nghĩ lại."

“Không cần!” Tại sao cậu ta lại phải từ bỏ ván cược chắc chắn sẽ thắng? Hạ Minh Kiệt xua tay, như thể đã nhìn thấy chiến thắng của mình, "Tao, người thừa kế duy nhất nhà họ Hạ, Minh Kiệt! Hôm nay tao phải đánh cược!"

Khóe miệng Tôn Hạo Tường giật giật: "Được rồi, mày thấy vui là được."

Bọn họ ở phía sau đang bận cá cược, nhưng Tạ Nguyễn ở phía trước lại lo lắng.

Cậu cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Tất cả đều bình thường, không có gì đặc biệt. Bạc Tấn không hề tỏ ra bất mãn rõ ràng, nên sao hắn lại muốn lên sân thượng?

Ban đêm vốn rất dễ nảy sinh những cảm xúc tiêu cực, sân thượng lại là nơi nguy hiểm.

Cả hai kết hợp lại chắc chắn sẽ ra vấn đề lớn.

Nhìn thấy Bạc Tấn lấy ra điếu thuốc và bật lửa, đứng dậy định bước ra ngoài. Tạ Nguyễn vội vàng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, sau lưng hắn hô một câu: “Cậu quay lại đây!”

Bạc Tấn quay đầu lại mỉm cười: “Có chuyện gì sao?”

"Cậu..." Tạ Nguyễn liếc nhìn bài tập trong tay, tạm thời kiếm cớ: "Chờ một chút, tôi có đề bài không hiểu muốn hỏi cậu."

“À,” Bạc Tấn dừng lại, không ra ngoài cũng không quay lại, “Đề gì?”

Tạ Nguyễn vừa nhìn thấy có cơ hội, lập tức lên kế hoạch tìm một ít đề phức tạp để níu kéo hắn, có lẽ cứ tiếp tục làm như vậy hắn sẽ quên mất. Tuy nhiên, giây tiếp theo, cậu nghe thấy Bạc Tấn nói: “Phan Vũ, mày chỉ cho cậu ấy đi."

Dừng một chút, hắn cố ý bổ sung: “Tao muốn lên sân thượng, không rảnh.”

Phan Vũ bỗng nhiên bị cue: "..."

Liên quan đến cậu ta hả? Ăn dưa từ xa cũng bị dính chưởng nữa?

Cứu mạng! Cả đời cậu ta hành thiện tích đức sao lại bị cuốn loại chuyện này?

Một bên là anh em, một bên là anh dâu tương lai. Hai bên, bên nào cũng không thể đắc tội.

Phan Vũ đẩy kính lên, mỉm cười giữ sự im lặng.

"Không được!" Tạ Nguyễn nghe đến từ "sân thượng" đầu liền đau nhức, không chút suy nghĩ nói: "Tôi chỉ muốn cậu!"

Bạc Tấn ngơ một lúc, sau đó đầy ẩn ý nói: “Cậu muốn gì ở tôi?”

Tạ Nguyễn: "..."

Đã đến mức vậy mà còn nói mấy lời cợt nhả, đúng là cợt nhả, cợt nhả vô cùng tận!

Tạ Nguyễn quyết định không so đo với hắn, bổ sung thêm: “Tôi đã quen với nhịp dạy của cậu rồi, chuyển sang người khác không thích ứng được.”

“Không sao,” Bạc Tấn này là một tên thù dai, nghĩ đến việc Tạ Nguyễn nghĩ hắn hư thận liền ngứa răng. Biết rõ Tạ Nguyễn muốn nghe cái gì, lại càng không muốn cậu được như ý nguyện, "Đổi vài lần thì sẽ quen."

Đây là quyết tâm lên sân thượng đúng không? Tạ Nguyễn thấy đau đầu kinh khủng, quyết định dùng sức chạy tới nắm lấy cánh tay Bạc Tấn kéo lại.

Tạ Nguyễn quan tâm sẽ bị loạn, hoàn toàn không nghĩ đến, nếu Bạc Tấn muốn đi thì sao cậu có thể ngăn được, đã sớm chạy lấy người.

“Tâm trạng không tốt sao?” Tạ Nguyễn đặt bút xuống, thăm dò hỏi.

Bạc Tấn "ừm" một tiếng, nghiễm nhiên là dáng vẻ lớp trưởng tốt: "Câu nào cậu không biết? Tôi chỉ trước cho cậu."

Chịu chỉ bài là được, xem ra còn chưa đến mức xấu nhất. Tạ Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, mở vở bài tập ra chỉ đại.

Nhiều câu hỏi liên tục, lại hỏi thêm vài lần nữa.

Kéo dài đến giờ tan học là được.

Như thể đang cố ý đối nghịch với cậu, ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, thì Tạ Nguyễn liền nghe thấy Bạc Tấn nói: “Tan học rồi cũng được."

Tạ Nguyễn: "!!!"

Trường cấp ba Thế Gia có hai tiết tự học buổi tối vào mỗi buổi tối, học sinh ngoại trú cũng không ngoại lệ. Chờ đến tan học cũng đã mười giờ, hắn lên sân thượng làm gì!!

Không được, dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải để mắt tới hắn.

Lúc này, chỉ còn có một cách --

Tạ Nguyễn ho một tiếng, ghé vào tai Bạc Tấn nói: “Tôi nghĩ tôi có rất nhiều câu hỏi cần hỏi, một buổi tự học có lẽ không thể giải quyết hết được…”

Bạc Tấn thản nhiên cười, giả vờ như nghe không hiểu ý của cậu: “Hả?”

“Vậy,” Tạ Nguyễn do dự một chút, nói thẳng: “Tối nay tôi có thể ngủ ở ký túc xá của cậu được không?”

Tâm trạng của Bạc Tấn tối nay rất không ổn nên cậu phải theo dõi thật kỹ, đề phòng hắn làm chuyện gì quá khích.

“Tới ký túc xá của tôi à?” Bạc Tấn giả vờ ngạc nhiên.

“Ừ,” Nói cũng đã nói, Tạ Nguyễn cũng không ngại nữa, thử phương pháp khác để đạt được mục đích của mình, “Tôi nghĩ cậu là một lớp trưởng có trách nhiệm, chắc là sẽ không từ chối giúp đỡ bạn học gặp khó khăn, đúng không?”

“Không phải là không thể…” Bạc Tấn đang cố nén những suy nghĩ không tốt của mình, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, “Chỉ là kí túc xá chỉ có một mình tôi."

Chuyện này Tạ Nguyễn cũng biết, trước đó Tôn Hạo Tường có nói với cậu. Để thể hiện sự coi trọng của nhà trường với Bạc Tấn nên cố ý không sắp xếp ai vào cùng ký túc xá với hắn, cho nên Tạ Nguyễn mới không chút nghĩ ngợi đề nghị được ở ký túc xá của hắn một đêm.

Rốt cuộc, cũng sẽ có khả năng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác.

Nếu vậy không phải vừa đúng sao? Tạ Nguyễn nghi hoặc nhìn vào phía Bạc Tấn.

"Giáo viên quản lý ký túc xá biết tình huống của tôi. Đột nhiên trong ký túc xá có thêm một người, nhất định sẽ đến kiểm tra, trừ khi..."

Tạ Nguyễn theo bản năng tiếp tục nói: "Trừ khi cái gì?"

Bạc Tấn nhếch môi: “Trừ khi cậu ngủ cùng giường với tôi.”

Tạ Nguyễn: "..."

Không được, hai người bọn họ mới quen biết nhau không bao lâu, quan hệ cũng không thân thiết đến mức như vậy. Ngủ chung một giường hay gì đó, hơi khó xử.

Tạ Nguyễn trầm ngâm nói: “Hay là tắt đèn rồi tôi mới về?"

Chắc là trong lúc đó Bạc Tấn không rời kí túc xá đâu ha?

“Được rồi,” Bạc Tấn gật đầu mà không hề có ý định ngăn cản, “Vừa lúc tôi có thể lên sân thượng.”

Tạ Nguyễn: "..."

Sao vẫn không từ bỏ vậy?!

Tình thế cấp bách, Tạ Nguyễn không dám do dự nữa, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Được!"

Chung giường thì chung giường, đều là con trai với nhau sợ cái gì mà sợ!

"Cậu chắc chắn?"

"Chắc chắn!"

Mục đích cuối cùng cũng đã đạt được, Bạc Tấn cảm thấy sảng khoái, vui vẻ đồng ý: “Vậy thì đi thôi.”

Cho rằng hắn bị hư thận? Bạc Tấn cười một tiếng.

Demo cho cậu xem thận hắn có yếu hay không.

Tạ Nguyễn không biết phía trước có gì đang đợi mình. Sau khi nhận được sự đồng ý của Bạc Tấn, cậu lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Tinh Hà.

Bạc Tấn nhìn cậu bận rộn vì mình mà khóe môi càng nhếch lên cao hơn, nào giống như tâm trạng đang không tốt muốn đi lên sân thượng.

Sau đó, Hạ Minh Kiệt, người chứng kiến toàn bộ quá trình Bạc Tấn lừa Tạ Nguyễn đến ký túc xá của mình, cả người hoá đá.

Cậu ta ngơ ngác nhìn Tôn Hạo Tường: “Lớp chúng ta có bao nhiêu người?”

Tôn Hạo Tường: “Thêm mày nữa là bốn mươi bảy đứa."

“Bốn mươi sáu bạn học, bốn mươi sáu người ba.” Tôn Hạo Tường đồng cảm vỗ vai cậu,“Chúc mừng Lão Hà, trong tương lai mày sẽ có một đàn trưởng bối."

Hạ Minh Kiệt: "..."

F*ck! !