✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập ' ✨ Subscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~ ✨ Subscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~ ✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Tôi lắc đầu:
“Vậy thì thôi.”
Anh: “???”
Tôi nói: “Không có thù lao mà chiếm dụng thời gian của anh, tôi không làm thế được.”
Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của tôi, anh nhận tiền.
Cuối tuần, anh tới phòng vẽ. Tôi yêu cầu anh cởi áo, rồi từ tốn tháo thắt lưng.
Thân hình rắn chắc, tỷ lệ hoàn hảo, hoàn toàn xứng làm người mẫu.
Tôi bật livestream, nhưng máy quay chỉ hướng vào giá vẽ.
Trong lúc vẽ, tôi thỉnh thoảng nhắc anh đổi tư thế, hoặc cho nghỉ. Đoạn hội thoại của chúng tôi lọt vào buổi phát sóng.
Đó là lần đầu khán giả biết tôi là người Trung Quốc, vì tôi và anh trò chuyện bằng tiếng mẹ đẻ.
Nhạc trong phòng êm dịu, người mẫu trước mắt lại quá hoàn hảo.
Khi chuẩn bị vẽ đến gương mặt, tôi tắt livestream.
Anh nhận ra, khẽ cười:
“Sao tắt rồi?”
Tôi đáp:
“Phải giữ quyền riêng tư cho người mẫu.”
Anh cười, ánh mắt cong cong:
“Cơ thể còn để em vẽ, mặt thì không?”
Tôi gật đầu.
Anh đâu phải người mẫu chuyên nghiệp.
Bức tranh hoàn thiện, tôi không đăng lên trang cá nhân, mặc cho rất nhiều người hối thúc.
9
Trước Giáng Sinh, Lý Tự bay về nước.
Anh để lại cho tôi một món quà: một chiếc vòng tay nạm kim cương.
“Tôi chưa chuẩn bị gì cho anh cả.” – tôi ngẩn người.
“Không sao, quà không cần phải có đi có lại.” Anh cười nói.
Anh đến bất ngờ, rồi lại biến mất khỏi cuộc sống tôi cũng bất ngờ như thế.
Khi anh đi, Tiểu Tuyết đã ở với tôi gần một tháng, từ con mèo con nhỏ xíu nay đã thành một cục bông tròn vo.
Tôi vẫn hay gửi mèo sang nhà hàng xóm mỗi khi đi học, coi như “gửi trẻ ở nhà trẻ.”
Dù vậy, liên lạc với Lý Tự không hề đứt. Anh thường nhắn hỏi thăm mèo thế nào, tôi thì chụp ảnh, quay video gửi lại.
Rồi một ngày, tôi nghĩ ra cách để cảm ơn vợ chồng cô Tô chú Lý.
Tôi đề nghị được thiết kế một bộ quần áo cho họ.
Có lẽ vì biết tôi học thiết kế, họ lập tức đồng ý, coi như cho tôi cơ hội rèn tay nghề. Tôi bèn đo số đo cho họ.
Trong lúc tôi đo, Tiểu Tuyết cứ kêu meo meo bên cạnh, thế là tôi tiện tay làm luôn cho nó một cái áo len nhỏ.
Đời sống thường ngày của tôi không nhiều sóng gió, thỉnh thoảng có chút thú vị nho nhỏ. Chỉ trừ việc học cao học vẫn dính dớp với mấy bài tập nhóm khiến tôi thở dài ngán ngẩm.
Trước Tết Nguyên Đán, tôi kịp hoàn thành hai bộ đồ.
Cho cô Tô: một bộ sườn xám xanh nhạt thêu hoa.
Cho chú Lý: một bộ vest đen, với hoạ tiết thêu ở tay áo trùng khớp với hoa văn trên sườn xám của vợ.
Họ có vẻ bất ngờ với tay nghề của tôi.
Chú Lý liên tục gật gù khen.
Họ nâng niu món quà này, quyết định mặc vào đêm giao thừa.
Tất nhiên, tôi cũng ăn cơm tất niên ở nhà họ.
Giữa bữa, Lý Tự bỗng về đến nơi, dáng vẻ bận rộn.
Anh nói: “Đêm giao thừa, cả nhà phải đủ người mới được.”
Nghe ba mẹ bảo bộ đồ trên người họ do tôi thiết kế, anh im lặng một lúc rồi quay sang tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Còn của tôi đâu?”
Tôi hoàn toàn không nghĩ anh sẽ về dịp Tết. Với công việc bận rộn, tôi đoán anh chắc chắn có vô số tiệc tùng, chẳng khác gì thời ở Giang gia – nơi Tết đến đồng nghĩa với vô số cuộc xã giao, mà tôi thì hiếm khi được mang theo.
Tôi gắp cho anh một cái đùi gà, mỉm cười:
“Chúc mừng năm mới.”
Anh nhìn tôi hai giây, rồi như cam chịu, nhận lấy sự đối xử đặc biệt ấy.
Cơm xong, anh sang nhà tôi thăm mèo.
Tiểu Tuyết xù lông, chạy ù ra cửa đón, giờ nó đã khá lớn, không còn là cục chuột nhỏ như ngày đầu, còn bắt đầu bày trò quậy phá.
Màu lông đen trên người nó nhiều hơn, lông bông xù, đáng yêu hết sức.
Nhưng lúc này khoảng cách quá gần, tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở khẽ khàng anh cố ý hạ thấp ngay trên đầu mình.
Mèo con kêu meo meo dưới chân.
“Tôi sẽ cần ít thời gian để hoàn thành.” – tôi nói.
“Không sao.” – anh cong môi cười – “Làm phiền em rồi.”
Tâm trạng anh hôm đó rõ ràng rất tốt.
10
Lý Tự không ở lại London lâu, lại phải về nước.
Trước khi đi, anh than thở về ba mẹ còn trẻ mà đã sớm “nghỉ hưu hưởng thụ”, đồng thời để lại cho mèo một túi đồ chơi.
Lịch học của tôi không rảnh rỗi lắm. Thêm vào đó là việc livestream vẽ, chăm mèo, chăm cây, thế mà lại thành ra cuộc sống rất đầy đặn.
Có lẽ vì tâm trạng nhẹ nhàng hơn, tôi chẳng còn cần thuốc ngủ nữa.
Đến tận cuối tháng Tư, tôi mới hoàn thành bộ đồ cho anh. Tôi nhắn báo tin.
Kết quả là dịp nghỉ lễ 1/5, anh lập tức bay sang.
Bộ vest tôi thiết kế hơi cầu kỳ, nhưng anh mặc vào lại hợp đến lạ. Cứ như sinh ra để làm giá treo đồ.
Anh nói thích thiết kế của tôi.
“Ba tôi bảo tay nghề em không tệ, rất nể em. Em có muốn sang hỏi ông ấy thêm kinh nghiệm không?” – anh gợi ý.
Tôi ngớ người.
“Chẳng lẽ em không biết tên ba tôi?”
Anh đọc tên, bảo tôi tra mạng.
Thoạt đầu nghe quen quen, tra thử mới biết: người đàn ông hàng xóm mê trồng cây kia, hoá ra là một nhà thiết kế thời trang có tiếng quốc tế, còn là nhà sáng lập một thương hiệu đại chúng nổi tiếng.
Tôi luôn biết gia đình này không thiếu tiền. Nhưng ra là thế. Và việc họ thích đồ tôi làm, ngoài thiết kế, chắc còn vì cái tình tôi dành cho họ.
“Thực ra phong cách của em hợp với dòng cao cấp hơn. Ba tôi có quan hệ trong ngành, nhờ ông ấy sẽ nhanh hơn tự lần mò.” – anh nói, như thể giới thiệu quan hệ là điều đương nhiên phải làm.
Tôi còn chưa kịp từ chối, anh đã hồ hởi lôi tôi sang nhà bên, chẳng khác gì quảng bá ba ruột.
Tôi nhìn chú Lý bằng một con mắt hoàn toàn khác khi thấy ông đang tưới cây.
Ông vui vẻ nhận giúp: giới thiệu tôi với bạn bè trong nghề, thậm chí còn cho tôi cơ hội thực tập ở một xưởng cao cấp.
Rồi ông quay sang con trai:
“Lý Tự, con đúng là rảnh quá mới nghĩ ra trò này.”
Anh nhún vai:
“Ba, ở tuổi này ba còn nhiều đất diễn, nhận thêm một học trò có sao đâu.”
Ông quát anh về nước ngay lập tức.
Cô Tô thì lại vui, thấy tôi và anh thân thiết hơn. Tôi chợt nhớ đến chuyện từng bị coi thường, bèn hỏi anh:
“Cô Tô trước đây làm gì vậy?”
“Bà ấy là thương nhân.” – anh đáp.
Tôi cảm thấy cái danh “thương nhân” nghe có gì đó quá đơn giản. Nhưng nghĩ lại, chắc cũng chẳng quan trọng.