Khi Ký Ức Ngủ Quên

Chương 2



Anh lại nói: “Cái thằng sếp ngu ngốc kia còn quấy rối em không?”

Sếp ngu ngốc?

Lại là ai nữa đây?

Anh tiếp tục: “Em dứt khoát nghỉ việc đi cho rồi. Cuối tuần nào cũng phải tăng ca, chẳng có nổi cuộc sống riêng, lại còn phải đối mặt với một lão d/ê x/ồ/m.

Em đến làm trợ lý cho anh đi, chúng ta có thể ở bên nhau mỗi ngày.”

Thì ra bây giờ tôi đã đi làm, còn thường xuyên tăng ca.

Khổ sở đến vậy sao?

Hơn nữa sếp còn là một lão d/ê x/ồ/m?

Xem ra chắc là rất xấu.

Tôi gật đầu qua loa.

Đang nói chuyện thì điện thoại tôi reo.

Người gọi được lưu tên: Sếp — Phó Trầm.

Cái tên nghe thật giống trong tiểu thuyết ngôn tình.

Đáng tiếc thật.

Bạn trai ra hiệu cho tôi nghe máy.

Anh còn bật cả loa ngoài.

Không hiểu sao trong lòng tôi lại thấy có chút chột dạ, hơn nữa còn khó chịu với hành động đó.

Nhưng tôi không nói gì.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam lạnh nhạt:

“Em đi đâu rồi, sao không đến công ty?”

Giọng nói nghe như của một người đàn ông trẻ tuổi.

Không hề già.

5

Tôi dè dặt nói: “Sáng nay tôi gặp t/ai n/ạn xe, đang ở bệnh viện.”

Đầu dây bên kia có chút vội vã: “Em không sao chứ? Ở bệnh viện nào?”

Tôi báo tên bệnh viện.

Bạn trai còn phải chuẩn bị cho buổi biểu diễn.

Theo lời anh nói, tôi rút ra kết luận rằng tối qua anh mới đến thành phố S, vì vậy tôi đã tìm đến anh và ở lại bên anh một đêm.

Sáng nay khi rời đi, lúc đang trò chuyện điện thoại với anh thì tôi gặp t/ai n/ạn .

Hơn nữa, anh còn rất nổi tiếng.

Tôi linh cảm rằng, ở bên anh, cuộc sống của tôi sẽ vô cùng sung sướng!

6

12 giờ trưa, tôi đang chuẩn bị ăn cơm bệnh viện.

Kết quả, một người đàn ông dáng người cao lớn, diện mạo tuấn mỹ, đeo kính gọng vàng bước vào.

Những ngón tay thon dài của anh xách theo một hộp giữ nhiệt.

Tôi và chị gái giường bên cùng nhìn chằm chằm vào anh.

Rồi anh nhìn thấy tôi, thẳng thắn ngồi xuống trước mặt, khẽ chạm vào mặt tôi, giọng có chút trách móc:

“Lái xe mà không biết cẩn thận sao? Ngoài chấn động não, còn thấy chỗ nào khó chịu không?”

Cơ thể tôi lại không hề kháng cự sự đụng chạm của anh.

Tôi sững sờ.

Anh nói: “Mấy việc trong tay em tạm gác lại đi, để anh làm cho.”

Nghĩ đến cuộc gọi buổi sáng, tôi thăm dò mở miệng: “Phó Trầm?”

Anh đáp: “Sao thế?”

Xem ra anh chính là cấp trên của tôi rồi.

Tôi lại bị một người đàn ông tuấn mỹ thế này quấy rối sao?

Hay là ngược lại, chính tôi mới đang quấy rối anh ta?

Trời ơi, chẳng phải tôi đã rơi vào ổ mỹ nam rồi sao?

Hơn nữa ngôn ngữ cơ thể của anh ta rõ ràng cho thấy, quan hệ giữa chúng tôi đâu chỉ đơn giản!

Chẳng lẽ tôi đã bị anh ta “quy tắc ngầm” rồi sao?!

Anh mở hộp giữ nhiệt ra, nói với tôi:

“Lần này vội quá nên chỉ nấu mấy món gia đình đơn giản. Tối anh sẽ làm món ngon hơn mang đến cho em.”