Khi Ký Ức Ngủ Quên

Chương 13



Khuôn mặt tôi cứng đờ, chẳng còn biểu cảm nào nữa.

Chồng hỏi: “Bọn họ là ai?”

Tôi lưỡng lự, đáp lấy lệ: “Có khi là mấy kẻ điên trốn khỏi viện tâm thần. Người bình thường ai lại gửi mấy tin nhắn thế này chứ.”

Anh còn chưa kịp nói gì, chuông cửa đã vang lên.

Anh đứng dậy đi mở cửa.

Còn tôi ngồi c/h/ế/t lặng trên sofa, cảm giác giống hệt như hồi cấp ba lén trốn tiết để đi xếp hàng ăn cơm sớm, bị thầy giáo bắt gặp rồi gọi lên phòng phạt đứng — vừa cô đơn vừa bất lực.

Tôi đang cố nghĩ cách bịa ra lời chối cãi.

Thì ngay lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa.

“Xin chào, tôi là vị hôn phu của Chi Chi, tôi tên Phó Trầm.”

Tôi cứng ngắc quay đầu lại.

Không dám mở mắt, chỉ cầu mong tất cả chỉ là ảo giác.

38

Trong phòng khách, Phó Trầm rất lễ phép mang đến một giỏ hoa quả.

Nhưng tôi nghi ngờ, thứ anh ta thật sự muốn mang đến… là một đứa con.

May mà anh ta không thể mang thai sinh nở.

Không khí rơi vào trầm mặc.

Trầm mặc chính là Cầu Cam tối nay.

Sếp Phó Trầm mỉm cười nhìn chồng tôi — Trần Gia Ngôn.

Anh ta nói: “Không ngờ Trần tiên sinh lại trẻ trung, tuấn tú thế này. Rõ ràng Chi Chi luôn miệng bảo anh là lão chồng mặt vàng, vừa già vừa xấu.”

Chồng tôi khoanh tay, im lặng nhìn anh ta.

Phó Trầm lại mỉm cười quay sang tôi: “Anh biết em không dám mở lời, nên anh đến giúp em.”

Tôi mặt không cảm xúc, lặng lẽ thu con d/a/o gọt hoa quả trên bàn trà đi.

Chồng nhìn anh ta, rồi lại nhìn tôi, hỏi: “Cậu là cái người sốt sắng muốn kết hôn sinh con đó à?”

Phó Trầm ngạc nhiên: “Gì cơ?”

Chồng tôi chưa kịp giải thích, chuông cửa lại vang lên.

Anh chỉ cằm về phía cửa, ra lệnh: “Đi mở cửa.”

39

Phó Trầm đi ra mở cửa.

Tôi đứng c/h/ế/t lặng tại chỗ, không biết nên làm gì.

Rồi ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc lại vang lên ngoài cửa.

“Xin chào, tôi là bạn trai của Chi Chi, tôi tên Kỷ Văn Bác.”

Tôi chỉ muốn c/h/ế/t quách ngay tại chỗ.

Trong phòng khách, bốn người chúng tôi mỗi người chiếm một chiếc sofa.

Chồng tôi ngồi ở vị trí chính giữa, khoanh tay, nghiêng mắt nhìn Kỷ Văn Bác:

“Cậu là cái người bảo tôi ra giá tiền kia à?”

Kỷ Văn Bác sững lại: “Cái gì?”

Chồng tôi ung dung như thái sơn, gõ nhẹ ngón tay lên bàn trà:

“Một người tự nhận là vị hôn phu của vợ tôi, một người tự nhận là bạn trai. Cả hai đều muốn tôi ly hôn.”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Vợ à, em có gì muốn giải thích không?”