Khi Ánh Sao Run Rẩy

Chương 38: Ngôi sao thứ ba mươi tám



Tư duy của Khương Sơ Nghi rơi vào khoảng trống ngắn ngủi, không hiểu được những lời anh vừa nói.

“Tôi đã làm sai điều gì đó, đúng không?” Tông Dã lặng lẽ nhìn cô, “Tôi đã làm cô không vui.”

Cô vô thức phủ nhận: “Không phải…”

“Sơ Nghi, cô nghĩ tôi là người như thế nào?” anh hỏi.

Khương Sơ Nghi vẫn còn hoang mang, không hiểu gì, trả lời, “Tôi thấy anh, dịu dàng, tốt tính… rất lịch sự.”

“Vậy sao?” Tông Dã không nhìn cô nữa, “Tôi thấy mình là một người rất hèn nhát.”

Cô mở to mắt, chỉ biết lặp lại lời anh một cách máy móc: “Hèn nhát ư?”

Hình như Tông Dã đã mệt rồi, giọng nói nhỏ lại, “Nếu tôi không hèn nhát thì tôi đã nói với cô, rất lâu rồi, chúng ta quen nhau từ rất lâu rồi, chỉ là cô đã quên mất tôi thôi.”

“Anh và tôi… quen nhau rất lâu rồi, tôi quên anh?!” Khương Sơ Nghi kinh ngạc.

“Làm cô hoảng à?”

“Tôi…”

Đột nhiên nhớ đến những lời của Trần Hướng Lương, Khương Sơ Nghi truy hỏi, “Ý anh là hồi cấp ba sao? Anh và chú của anh hát rong gần trường tôi, rồi chúng ta đã gặp nhau ư?”

Tông Dã tĩnh lặng hỏi, “Cô còn còn nhớ Lý Tương Viên không?”

*

Lý Tương Viên…

Trong cái sân nhỏ đó, Khương Sơ Nghi không trả lời câu hỏi của Tông Dã ngay lập tức.

Tông Dã nói nhẹ nhàng, “Chúng ta học chung cấp hai.”

Khương Sơ Nghi sốc liên hồi, vẫn không thể nói được lời nào.

Bởi vì cô thực sự không nhớ ra, thậm chí, nghe cái tên này cũng cảm thấy rất xa lạ.

Trở về Hạ Môn đóng phim, Khương Sơ Nghi nhờ mẹ tìm ảnh tốt nghiệp cấp hai, gửi thẳng đến đoàn phim.

Khi nhận được ảnh, cô quét qua từng hàng khuôn mặt non nớt, Khương Sơ Nghi không thể tìm ra Tông Dã. Cuối cùng, cô chỉ có thể dựa vào vài dòng tên in sau ảnh để xác định “Lý Tương Viên” là ai.

Nhìn chằm chằm vào bức ảnh này, cô cố gắng nhớ lại những chuyện thời cấp hai, vài mảnh ký ức rời rạc liên quan đến anh cũng rất mơ hồ, Khương Sơ Nghi phát hiện trong đầu trống rỗng.

Lúc đó, cô được Tần Đồng dẫn đi đóng phim, đang nổi tiếng, ba mẹ bảo vệ cô rất kỹ, tan học đều có xe đưa đón. Vì lịch trình bận rộn, cô không thể ở trường thường xuyên, thỉnh thoảng về trường học hai ngày rồi thi, hầu hết thời gian đều mời gia sư dạy kèm riêng ở đoàn phim.

Đối với Khương Sơ Nghi, Lý Tương Viên chỉ là một cái bóng nhỏ bé mờ nhạt, hình như cậu ấy đeo một cặp kính dày cộm, luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cô.

Sau nhiều năm, nghe lại cái tên này, phản ứng của Khương Sơ Nghi là, hóa ra anh không phải họ Lâm.

Khương Sơ Nghi đột nhiên hiểu ra tất cả những chuyện xảy ra trong nửa năm qua.

Ngay từ đầu, Tông Dã đã đối xử với cô tốt một cách kỳ lạ, khi hai người chưa thân thiết, dù bị công ty quản lý của cô lôi kéo để tạo hiệu ứng cp thế nào, anh cũng sẵn lòng phối hợp, không hề oán trách.

Lướt xem lịch sử trò chuyện với Tông Dã tối hôm đó, Khương Sơ Nghi không biết tâm trạng mình bây giờ như thế nào.

Tông Dã: [Tôi về nhà suy nghĩ rất lâu, tôi thực sự không nên nhắc đến những chuyện này với cô, làm cô rối bời.]

Khương Sơ Nghi: [Không có rắc rối gì đâu, lúc đó tôi không nói gì, thật sự là quên thôi. Vì tôi ít khi ở trường cấp hai, nhiều bạn học tôi không quen nên không phải cố ý quên anh đâu, xin lỗi anh.]

Tông Dã: [Lúc đó cô đã giúp tôi, những năm qua tôi đã luôn rất tiếc nuối, lúc đó không kịp nói với cô một tiếng cảm ơn.]

Lúc đó, Khương Sơ Nghi đọc tin nhắn này rất lâu, không chắc việc “giúp” mà anh nói cụ thể là chuyện gì.

Nhưng cũng không dám hỏi thẳng, có vẻ hơi tổn thương người khác.

Cô im lặng rất lâu, mới trả lời một cách lịch sự: [Chắc không phải chuyện gì lớn đâu, anh đừng để tâm quá, chuyện qua lâu rồi.]

Tông Dã: [Vừa rồi tôi không thể kiểm soát cảm xúc, nói với cô nhiều điều không nên nói. Cô không cần khách sáo với tôi như vậy, nếu cô muốn tiếp tục làm bạn với tôi thì chúng ta cứ như trước đây đi.]

*

Những ngày sau đó, Tông Dã không tìm cô nữa.

Khương Sơ Nghi rất muốn biết ba năm cấp hai đó, ba năm Tông Dã học cùng lớp với cô, rốt cuộc cô đã giúp anh những gì. Cô hỏi thăm Tề Tề rất lâu trên WeChat, nhưng tiếc là cô ấy cũng có rất ít ấn tượng về Lý Tương Viên.

Sự tồn tại của anh quá mờ nhạt, ấn tượng duy nhất của Tề Tề là anh thường bị người khác bắt nạt, sau đó ngồi cùng bàn với Khương Sơ Nghi.

Cuối tháng sáu, <Quần tinh tỏa sáng> được ấn định lịch chiếu, Weibo chính thức tung ra trailer.

Ngay tối hôm đó, các hashtag #TôngDãKhươngSơNghi#, #NghiKiếnTôngTình#, #TôngDãcôngkhaithừanhậntìnhcảm# leo lên top tìm kiếm.

Dư luận xôn xao.

Gây ra phản ứng lớn như vậy, tất cả đều là vì hai cảnh trong trailer.

Cảnh thứ nhất là Tông Dã ở phố Pha Tử, chủ động mua nước và quạt cho Khương Sơ Nghi.

Cảnh thứ hai là các khách mời chơi trò chơi trên xe buýt lớn.

Khương Sơ Nghi nhớ rõ, để tuyên truyền cho <Hái sao>, đạo diễn yêu cầu cô và Tông Dã diễn lại đoạn Phương Thanh tỏ tình bị từ chối trong phim.

Tông Dã: “Có thể đổi cái khác không? Tôi không nhỡ rõ lời thoại lắm.”

Những người khác hùa theo: “Vậy thì cậu cứ ứng biến đi! Việc này chẳng phải nói miệng là được rồi sao.”

Tư Gia Ngọc không ngại hóng chuyện: “Tông Dã, hay là thế này, tôi bày cho anh cách này, nếu anh quên lời thoại từ chối thì anh cứ đồng ý đi.”

Nhưng đoạn trailer tung ra đã cắt bỏ hết lời của những người khác, chỉ để lại mười mấy giây cuối cùng.

Khương Sơ Nghi quay đầu, hỏi anh: “Tôi thích cậu từ lâu lắm rồi, rất lâu về trước, tôi đã luôn thích cậu, nếu cậu không ghét tôi thì chúng ta có thể thử không?”

Dưới sự chứng kiến của mọi người trên xe, Tông Dã cười nói, “Được.”

Đoạn trailer cắt đầu cắt đuôi này đã gây ra một cuộc chiến chửi bới gay gắt ngập trời của người hâm mộ.

Weibo chính thức của <Quần tinh tỏa sáng> chỉ trong một đêm đã tăng thêm mấy trăm nghìn người hâm mộ, trở thành chương trình giải trí duy nhất trong những năm gần đây chưa chính thức phát sóng mà đã gây ra mức độ thảo luận cao như vậy.

*

Khi chuẩn bị đến Trịnh Châu tham gia ghi hình tập ba, Cao Nịnh đã gửi nội dung biên tập của  <Quần tinh tỏa sáng> vào email của Khương Sơ Nghi.

[Đây là bản nháp chương trình gửi cho công ty, em xem trước đi.]

Khương Sơ Nghi tải video dài nửa tiếng vào điện thoại, xem đi xem lại mấy lần trong thời gian bay.

Đến Trịnh Châu, khi có mạng, cô biên tập một tin nhắn đã suy nghĩ rất lâu, gửi cho Cao Nịnh.

[Em không muốn tiếp tục tạo hiệu ứng CP với Tông Dã nữa, cũng không muốn dùng chuyện này để thu hút sự chú ý và kiếm nhiệt độ. Chị nói chuyện với tổ chương trình đi, nếu em làm ảnh hưởng đến kế hoạch bình thường của họ thì báo cáo với công ty chuẩn bị, sau đó làm theo quy trình bình thường, tạm dừng ghi hình.]

Một lúc sau, Cao Nịnh trả lời: [Có phải dư luận gần đây ảnh hưởng đến em không? Em yên tâm, một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Ngoài một số ít fan của Tông Dã, rất nhiều người qua đường cũng đang ‘ship’ CP của hai đứa, chương trình giải trí là hướng đến công chúng mà.]

Khương Sơ Nghi: [Bản nháp họ đưa, phần biên tập có nhiều chỗ gây hiểu lầm cho khán giả, phát sóng như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của Tông Dã và em. Em là diễn viên nữ, anh ấy là thần tượng nam, em có thể hưởng lợi từ độ hot CP, nhưng anh ấy thì không. Nếu quá đà, có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp thần tượng sau này của Tông Dã.]

Cao Nịnh gọi điện thoại cho cô: “Em lo lắng cho cậu ta làm gì đấy?! Fan của Tông Dã nhiều lắm, một chương trình giải trí không làm ảnh hưởng gì đến cậu ta đâu.”

Khương Sơ Nghi đưa hành lý cho Tiểu Chung, một mình đi đến chỗ vắng người, “Trước đây em tưởng tổ chương trình định hướng cho chúng ta như Vương Than và Phùng Diệu Đồng, nên đã đồng ý với PD cố gắng phối hợp, nhưng bây giờ khác rồi.”

“Khác chỗ nào?”

“Cao Nịnh, gần đây em biết được một số chuyện, nhưng em không thể nói với chị. Tông Dã đã chịu rất nhiều khổ sở mới có được ngày hôm nay, em không muốn anh ấy mất đi những thứ này.”

“Cái gì?” Giọng Cao Nịnh đầy khó hiểu, “Mất đi cái gì? Nghiêm trọng đến vậy sao?”

Khương Sơ Nghi ngẩng đầu, thấy mấy người đang đi về phía này, vội vàng nói: “Sau này em sẽ nói trực tiếp với chị.”

Cô vừa đưa tay che ống kính, vừa đeo khẩu trang, cúi đầu bước đi.

Mấy phóng viên bên cạnh đuổi theo không ngừng, đưa micro đến trước mặt: “Tin đồn trên mạng nói Tông Dã công khai tỏ tình với cô trong chương trình là thật sao? Cô nghĩ gì về những hot search hai ngày nay?”

Khương Sơ Nghi bị bao vây, buộc phải dừng bước.

Phóng viên lại hỏi: “Cô có thể trả lời một chút được không?”

Khương Sơ Nghi bị ánh đèn flash nhấp nháy liên tục làm cho nheo mắt, “Đây chỉ là một trò chơi, chương trình chưa chính thức phát sóng, nội dung cụ thể cần được giữ bí mật, tôi không thể tiết lộ.”

“Có tin đồn nói Tông Dã và cô rất mờ ám, anh ấy đích thân mua nước và quạt cho cô, chuyện này có thật không?”

Khương Sơ Nghi im lặng một lúc, nói: “Anh ấy rất tốt, luôn quan tâm tới mọi người, rất nhiều việc đều là để tiết mục đạt được hiệu quả.”

Vài phút sau, Phong Giai dẫn theo vệ sĩ đến, chị ấy bảo vệ Khương Sơ Nghi, xua đuổi đám paparazzi, “Chúng tôi sẽ tổ chức họp báo sau, có câu hỏi gì có thể hỏi lúc đó, xin vui lòng đừng làm phiền khách mời, ảnh hưởng đến việc ghi hình bình thường của chương trình, cảm ơn.”

*

Buổi ghi hình tập ba và tập bốn liên tục diễn ra ở Trịnh Châu và Tây An, độ hot của dư luận trên mạng liên quan đến Tông Dã vẫn không giảm.

Trong hơn một tuần ghi hình, Khương Sơ Nghi cố gắng tránh hiềm nghi, cố ý tránh nhiều cơ hội tiếp xúc với Tông Dã trước ống kính. Cô muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng với Tông Dã về dự định của mình, nhưng mãi không tìm được thời cơ thích hợp.

Cho đến chiều ngày kết thúc ghi hình chương trình, Khương Sơ Nghi chuẩn bị tâm lý, định tìm Tông Dã nói chuyện rõ ràng, lại được Phong Giai thông báo nhóm Tây Bạo có lịch trình gấp nên đã rời khỏi Tây An trước.

Sau khi trở về Hạ Môn, tiến độ quay phim đã gần kết thúc, Khương Sơ Nghi thử gửi mấy tin nhắn WeChat cho Tông Dã, tất cả đều chìm vào im lặng.

<Mưa tháng chín> đóng máy vào đầu tháng bảy, sau khi ăn tối với đoàn phim, cô trở về Thượng Hải, cuối cùng cũng nhận được hai tin nhắn Tông Dã gửi cho mình.

[Vì hiệu quả chương trình ư?]

[Đừng nói là cô nghĩ tôi đang làm từ thiện đấy?]

Lúc này Khương Sơ Nghi đang pha bột yến mạch ở nhà, nhìn chằm chằm hai tin nhắn khó hiểu này, cô dừng động tác trên tay, không chắc anh có gửi nhầm người không.

Cô còn đang do dự không biết trả lời thế nào, đối phương gọi thẳng qua.

Khương Sơ Nghi hít sâu hai hơi, trượt màn hình, bắt máy: “Alo?”

“Khương Sơ Nghi à?”

Là giọng của Vương Than.

Khương Sơ Nghi ngạc nhiên, “Sao lại là cậu?”

Vương Than không trả lời câu hỏi của cô, nói, “Chị xem hot search chưa?”

“Hot search nào?”

“Tin tức chị bị paparazzi chặn ở sân bay ấy, công khai phát ‘thẻ người tốt’ cho Tông Dã hả?”

“Chuyện đó lên hot search rồi à? Tôi còn chưa biết.” Khương Sơ Nghi giải thích, “Tôi không phát thẻ người tốt cho anh ấy, tôi đang trả lời về phần biên tập gây hiểu lầm cho khán giả của chương trình mà.”

Vương Than im lặng một lúc.

“Tin nhắn vừa rồi là cậu gửi à?”

Vương Than: “Em hỏi thay Tông Dã thôi, cậu ta không dám hỏi, để em hỏi hộ. Chị tưởng cậu ấy thích làm kẻ ngốc tự nhiên đi tạo độ hot cho cái chương trình tào lao này à? Nếu không phải vì chị…”

Còn chưa nói hết thì bên cạnh đã vang lên một tiếng quát khẽ.

Bên kia hỗn loạn một lúc, rất nhanh, người ở đầu dây bên kia đã đổi. Tông Dã ho khan một tiếng, giọng nói khàn khàn, “Sơ Nghi à?”

“Tôi đây.”

“Xin lỗi cô nhé.” Tông Dã lại ho khan một tiếng, vẫn là giọng điệu ấm áp đó, “Mấy ngày nay mắt tôi không nhìn thấy gì, vừa mới phẫu thuật xong, điện thoại đang được trợ lý giữ, những lời Vương Than vừa nói với cô, cô đừng để bụng.”

“Phẫu thuật?!” Chiếc cốc trong tay Khương Sơ Nghi rơi xuống đất, hoảng hốt, “Mắt anh sao thế?”

“Không có gì đâu, bong võng mạc thôi, đã phẫu thuật xong rồi, bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công.”

“Bây giờ anh vẫn còn nằm viện sao?”

“Ừm.”

“Anh đang ở bệnh viện nào?” Khương Sơ Nghi vội vã đi đến phòng khách, tìm chìa khóa xe, “Tôi đến thăm anh được không?”

“Muộn quá rồi, mai hẵng đến nhé.”

“Tôi muốn đến ngay bây giờ.” Khương Sơ Nghi vội đến nghẹn ngào, bổ sung, “Tôi chỉ ở bên ngoài nhìn anh thôi, không làm phiền anh nghỉ ngơi đâu, được không?”

Đối phương im lặng một lúc, Tông Dã khẽ thở dài, “Tôi sẽ bảo trợ lý gửi địa chỉ cho cô.”

*

Trên đường đến bệnh viện, Khương Sơ Nghi không ngừng nhìn bản đồ, quãng đường hơn một tiếng đồng hồ trở nên dài đằng đẵng khiến cô sốt ruột đến suýt chút nữa vượt đèn đỏ.

Càng vội càng dễ mắc sai lầm, sắp đến nơi, Khương Sơ Nghi mới tuyệt vọng phát hiện ra mình đã nhập sai địa chỉ bệnh viện, đành phải lái xe quay lại.

Đi tới đi lui mấy lần, khi đến được tòa nhà bệnh viện, cô bị y tá chặn lại bên ngoài, nói đã hết giờ, không được vào thăm nữa.

Khương Sơ Nghi mãi không chịu đi, lại quanh quẩn ở cửa tòa nhà bệnh viện một lúc, ngước nhìn những ánh đèn sáng trong tòa nhà, thầm đoán Tông Dã ở phòng bệnh nào.

Lái xe mấy tiếng đồng hồ liên tục khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi.

Khương Sơ Nghi thất vọng đi đến một chiếc ghế dài ngồi xuống.

Cô ra ngoài vội, thậm chí còn chưa kịp thay dép lê và đồ ngủ.

Khương Sơ Nghi tìm kiếm các triệu chứng và bài đăng về bong võng mạc trên mạng, xem rất chăm chú, không hề nhận ra có người ngồi xuống bên cạnh.

Trần Hướng Lương mỉm cười nói, “Sao con ngồi đây?”

Giọng nói đột ngột vang lên làm Khương Sơ Nghi giật mình, cô quay đầu lại, gọi một tiếng, “Chú ạ.”

“Ui.” Trần Hướng Lương gật đầu, “Vẫn nhớ chú hả.”

Khương Sơ Nghi: “Chú vừa từ phòng bệnh ra ạ? Tông Dã bây giờ thế nào rồi ạ?”

“Đừng lo, ngoài việc tạm thời không nhìn thấy gì, những thứ khác đều không có vấn đề gì.” Trần Hướng Lương an ủi cô.

“Sao Tông Dã lại đột nhiên bị bong võng mạc ạ? Bác sĩ có nói nguyên nhân không chú?”

“Không biết nguyên nhân cụ thể, Tông Dã kéo dài quá lâu rồi.” Trần Hướng Lương nhíu mày, “Nó nói thời gian trước bắt đầu nhìn thấy những đốm đen, lúc đó đã đi khám bác sĩ, được chẩn đoán là bệnh ruồi bay. Sau đó công việc quá bận rộn nên trì hoãn, hai ngày trước cả hai mắt đều không nhìn thấy gì, mới đến bệnh viện.”

“Trước đây chúng cháu cùng nhau quay chương trình, anh ấy cứ dụi mắt suốt.” Khương Sơ Nghi áy náy lẩm bẩm, “Con quá sơ ý, lúc đó con nên nhắc anh ấy đi bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng.”

“Không không không, không liên quan đến con đâu, chủ yếu là do công việc nó bận rộn, cũng quá chủ quan.”

Khương Sơ Nghi cụp mắt, không nói gì.

Trần Hướng Lương thấy vẻ mặt buồn bã không giấu được của cô, lên tiếng an ủi, “Mấy năm nay Tông Dã debut quá vất vả, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, cũng là chuyện tốt.”

Khương Sơ Nghi miễn cưỡng cười, “Cũng phải ạ.”

Hai người im lặng rất lâu, Khương Sơ Nghi đột nhiên lên tiếng: “Chú ơi, Tông Dã có nhắc đến con với chú không?”

Trần Hướng Lương nhìn cô một lúc, mới chậm rãi nói: “Có.”

“Tụi con là bạn học cấp hai, nhưng con không nhớ rõ chuyện cấp hai nữa, lúc đó con toàn đi đóng phim ở ngoài, ít khi ở trường.” Khương Sơ Nghi cúi đầu, chắp tay lại, đặt lên đầu gối, “Anh ấy không chủ động nhắc với con, nên con cũng không nhận ra Tông Dã là bạn học của mình.”

“Sơ Nghi, chú hy vọng con đừng trách Tông Dã giấu con.” Trần Hướng Lương nở nụ cười, giọng nói bình thản, “Tụi chú và con có thể hơi khác nhau, chú và Tông Dã đều là những người đã trải qua nhiều khổ sở, bị nhiều người coi thường. Chú chưa hỏi cụ thể, nên không biết nó có suy nghĩ gì, không dám nhắc đến chuyện quá khứ với con. Nhưng chú đoán, có lẽ khi Tông Dã đối diện với con, nó vẫn rất tự ti.”

Khương Sơ Nghi nghe mà lòng đau nhói, vội vàng lắc đầu, “Sao vậy được ạ, sao vậy được.”

Trần Hướng Lương nói: “Con có muốn nghe chú kể những chuyện liên quan đến con mà chú biết từ miệng Tông Dã không?”

Khương Sơ Nghi trả lời chú ấy: “Con muốn nghe ạ.”

*

Năm 2008, Khương Sơ Nghi mười một tuổi, được Tần Đồng chọn trúng, đóng bộ phim đầu tiên trong đời, ra mắt giới giải trí, trở thành “Đồng nữ lang” nhỏ tuổi nhất vô cùng nổi tiếng.

Vào dịp năm mới, năm Olympic đến cùng với năm mới, đường phố ngập tràn không khí vui tươi, nhà nhà đoàn tụ, Tông Tú Vân tự tử lần thứ ba ở nhà, được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Trong phòng cấp cứu đêm giao thừa, bác sĩ nhìn thấy cậu bé ngồi trong góc, không khỏi nhíu mày: “Người nhà khác của bệnh nhân đâu?”

Tông Hồng Vân lên tiếng: “Tôi là em gái cô ấy.”

Bác sĩ chỉ tay: “Đứa bé này là người nhà cô à?”

“Đúng, tôi là dì của nó.”

Bác sĩ đang chuẩn bị hỏi thêm vài câu thì bị cô y tá bên cạnh kéo đi.

Đóng cửa lại, cô y tá mới hạ giọng nói: “Đừng hỏi nữa, bệnh nhân tên Tông Tú Vân này mấy tháng nay đã được đưa đến cấp cứu ba lần rồi, nghe nói chồng bỏ vợ con, kết hôn với con gái của một chủ kinh doanh bất động sản. Cũng đáng thương, đứa bé kia còn phải nghỉ học theo.”

Vài ngày sau, Tông Tú Vân xuất viện, bác sĩ nhanh chóng quên chuyện này.

Đầu năm 2009, Tông Tú Vân gửi con trai cho em gái mình, chọn cách nhảy lầu để kết thúc cuộc đời.

Địa điểm nhảy lầu mà bà chọn là khu nhà do chủ kinh doanh bất động sản kia xây dựng, Tông Hồng Vân khóc lóc ầm ĩ, dẫn theo Tông Dã còn nhỏ tuổi đến gây rối mấy lần.

Thấy chuyện ngày càng náo loạn, đối phương bị làm phiền đến mức không còn cách nào khác, chỉ có thể hòa giải riêng, bồi thường cho họ một khoản tiền lớn, rồi đổi tên cho Tông Dã thành Lý Tương Viên, đưa cậu đến một trường cấp hai tư thục có tính bảo mật cao.

Tháng 9, ngày khai giảng, Tông Dã đeo chiếc cặp sách cũ kỹ đến ngôi trường đẹp đẽ không hợp với mình chút nào.

Khi giới thiệu bản thân trên bục giảng, đối diện với đám bạn học đen nghịt, Tông Dã mím chặt môi, im lặng rất lâu, vẫn không thể nói ra tên mình.

Cuối cùng, cô giáo chủ nhiệm trẻ tuổi không còn cách nào khác, viết tên cậu lên bảng đen, rồi bảo cậu về chỗ ngồi.

Bạn học bàn sau gọi Lý Tương Viên mấy lần, Tông Dã đều không phản ứng.

Mãi đến khi ghế bị người ta đá một cái, Tông Dã mới quay đầu lại.

Thằng nhóc kia hỏi: “Bạn bị câm à? Sao không nói gì?”

Tông Dã quay đầu đi.

Đến khi tan học, giáo viên ra khỏi lớp, nhóc kia dẫn theo mấy người vây quanh cậu, “Bạn bị câm đúng không? Sao không nói gì?”

Tông Dã làm như không nghe thấy, nhét sách giáo khoa mới phát vào cặp.

Nhóc kia liên tục bị phớt lờ, tức giận lên, vươn tay muốn lấy đồ trong cặp sách của cậu, “Bạn để cái gì trong hộp đen này vậy? Đồ chơi à?”

Tông Dã đẩy thằng nhóc một cái thật mạnh.

Nhóc kia loạng choạng mấy bước, ngã ngồi xuống đất, nhanh chóng phản ứng lại, nhào lên đánh nhau với cậu.

Trong lúc hỗn loạn, Tông Dã thấy có người vươn tay sờ vào cặp sách của mình, cuối cùng cũng nói ra câu đầu tiên ở trường, “Đừng động vào hộp đựng tro cốt của mẹ tôi.”



Ở trường tư thục này, có hai nhân vật nổi tiếng, đều ở lớp đầu tiên.

Người thứ nhất là nhóc đánh nhau với Tông Dã vào ngày khai giảng, gia đình có quyền thế, nghe nói lãnh đạo trường học gặp phụ huynh của nhóc ta cũng phải cười nịnh nọt.

Người thứ hai là Khương Sơ Nghi, ngôi sao nhí nổi tiếng, rất xinh đẹp.

Tông Dã đắc tội người thứ nhất, đương nhiên bị cả lớp cô lập và bắt nạt. Nhưng cậu không để ý chuyện này.

Người thứ hai, Tông Dã nghe người khác nhắc đến nhiều, nhưng ít khi gặp.

Mỗi lần Khương Sơ Nghi đến trường đều được một đám học sinh nữ vây quanh hỏi han.

Tông Dã từ xa nhìn thấy mấy lần.

Cô bé thật sự rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, nụ cười cũng rất đẹp, dáng đi, giọng nói đều khác biệt so với người khác. Quan trọng nhất là, cô bé rất hào phóng và thân thiện, thường mang bánh ngọt đến chia cho bạn học.

Tông Dã rất muốn ăn cái bánh ngọt đó.

Vì dì mỗi tháng chỉ cho cậu một chút tiền sinh hoạt, cậu sống một mình trong căn nhà thuê, ngày nào cũng cảm thấy rất đói.

Nhưng Tông Dã không dám qua đó, người như cậu, đừng nói là nói chuyện với Khương Sơ Nghi, ngay cả cơ hội đến gần cô bé cũng không có.

Năm 2010, mùa hè năm lớp 8, lúc đó máy ảnh Polaroid vừa mới thịnh hành, hôm đó trường tổ chức một hoạt động.

Khương Sơ Nghi ngồi ngay trước mặt Tông Dã.

Khi hoạt động kết thúc, Tông Dã đứng dậy, phát hiện một chiếc máy ảnh nhựa màu trắng bị bỏ quên trên ghế của cô.

Tông Dã không biết đây là cái gì, chỉ biết là đồ của cô.

Cậu cúi người, nhặt chiếc máy ảnh lên, chuẩn bị mang về đặt trên bàn học của cô.

Vừa bước vào lớp học, ánh mắt của mấy người đều đổ dồn vào tay cậu.

Một cô gái hét lớn: “Sơ Nghi, máy ảnh Polaroid của cậu ở chỗ Lý Tương Viên.”

Khương Sơ Nghi “ồ” một tiếng, quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn cậu. Tông Dã không dám nhìn thẳng vào mắt cô, luống cuống tay chân.

Các bạn nam khác nhao nhao lên: “Lý Tương Viên ăn trộm đồ của Khương Sơ Nghi! Chúng ta đi méc thầy giáo đi!”

Khương Sơ Nghi phản ứng lại, lập tức nói với đám người kia: “Đây là tớ tặng cho bạn ấy, không phải bạn ấy ăn trộm.”

Tông Dã há miệng, đối diện với nụ cười thân thiện của cô, không phát ra được âm thanh nào.

Hôm đó, mưa phùn rơi lất phất vài cơn. Sau khi tan học, Tông Dã cầm chiếc máy ảnh Polaroid mà họ nói, đi theo sau Khương Sơ Nghi.

Cậu cứ đi theo sau cô, cô che ô, không hề quay đầu lại.

Tông Dã không dám tiến lên, lặng lẽ đi theo Khương Sơ Nghi ra khỏi trường.

Ngoài trường có một con đường rợp bóng cây, Khương Sơ Nghi đứng bên đường không đi tiếp.

Hình như cô đang đợi ai đó.

Không biết từ đâu một con chó hoang xuất hiện, quẩn quanh bên cạnh cô.

Khương Sơ Nghi nghiêng ô một chút, che mưa cho con chó kia.

Tông Dã đứng cách đó không xa, nhìn cô lấy một ít bánh mì từ trong cặp, xé thành từng mảnh nhỏ cho con chó hoang ăn.

Đột nhiên cậu nhận ra, trong mắt Khương Sơ Nghi, mình có lẽ cũng không khác gì con chó hoang này.

Đều bẩn thỉu và đáng thương.

Khương Sơ Nghi cho chó ăn xong, quay mắt lại, phát hiện có người đứng dưới gốc cây nhìn trộm mình. Cô nhận ra đó là bạn học cùng lớp, hỏi cậu với vẻ khó hiểu: “Cậu có việc gì à?”

Mưa càng lúc càng nặng hạt, Tông Dã bước tới, đưa chiếc máy ảnh Polaroid trong tay cho cô, “Đồ của bạn, trả lại cho bạn.”

Khương Sơ Nghi chợt nhớ ra, “Ồ ồ, cái này chẳng phải đã nói là tặng cho bạn rồi sao, nhà mình còn nhiều lắm.”

Tông Dã tưởng cô chê mình làm bẩn, vội vàng nói: “Mình lau rồi, sạch lắm.”

Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, cậu lại kéo vạt áo duy nhất còn khô, lau đi lau lại.

Khương Sơ Nghi nhìn cậu bé gầy gò trước mặt chăm chú.

Lúc đó cô còn nhỏ, không hiểu ý nghĩa của từ “nỗi khổ trần gian”, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng rất khó chịu, lên tiếng ngăn cản cậu, “Được rồi, bạn đừng lau nữa.”

Tông Dã dừng động tác, tưởng mình lại làm sai chuyện gì, đầu nhỏ cũng cúi thấp xuống, không dám nói gì nữa, cũng không dám nhìn cô.

Khương Sơ Nghi bước tới một chút, “Mình thật sự muốn tặng cho bạn mà, lúc nãy bạn ngồi sau mình, khi mình chụp ảnh bạn cứ mình mãi, mình còn muốn hỏi có phải bạn rất thích máy ảnh Polaroid không?”

Tông Dã lùi lại một bước, lộ ra vẻ khó nói, “Mình chưa thấy cái này bao giờ, tò mò một chút, mình không biết dùng đâu, bạn cứ giữ lại đi.”

Nụ cười của Khương Sơ Nghi ngây thơ và đa tình, “Dễ dùng lắm, để mình dạy bạn.”

Cô cầm chiếc máy ảnh trắng trong tay cậu, giơ lên, nhấn một nút nào đó.

Rất nhanh, chiếc máy ảnh trắng phát ra hai tiếng “tút tút”, nhả ra một tấm ảnh.

Khương Sơ Nghi vẫy vẫy tấm ảnh nói với cậu, “Cũng giống như máy ảnh bình thường thôi, bạn cứ nhấn vào cái nút lồi lên rồi sẽ có ảnh, tiện lắm, chỉ cần đợi một phút. Nhưng mà giấy ảnh ít lắm, bạn chụp hết rồi phải mua cái mới.”

Tông Dã lặp lại một lần, “Mình mua không nổi đâu, nên trả lại cho bạn nhé.”

Nghe vậy, Khương Sơ Nghi lại tìm trong cặp một cuộn giấy ảnh đưa cho cậu, “Này, ở đây còn hai mươi tấm, bạn dùng tiết kiệm nhé, đúng rồi, bạn tên gì?”

Tông Dã ngoan ngoãn lắp bắp, “Mình tên là… Lý Tương Viên.”

“Gì cơ?” Cô không nghe rõ.

Cậu nói từng chữ một, “Lý, Tương, Viên.”

“Lý Tương Viên đúng không.” Khương Sơ Nghi nhắc lại trong miệng, xác nhận lại, “Đợi bạn lớn lên, tự kiếm tiền, chắc chắn sẽ mua được.”

“Bạn về nhà bằng cách nào?” Khương Sơ Nghi lại hỏi.

“Đi bộ.”

“Trời đang mưa, đi bộ về sẽ bị cảm đấy.” Khương Sơ Nghi chỉ tay sang bên cạnh, “Ba tớ đến rồi, mình nói ba mình đưa bạn về nhé.”

Tông Dã liếc nhìn chiếc xe con màu đen đang đỗ bên đường, rồi lại nhìn đôi giày thể thao lấm lem bùn đất của mình, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Cậu lắp bắp, “Không, không cần đâu, mình đi xe buýt là được rồi, cảm ơn bạn.”

“Không có gì đâu.” Khương Sơ Nghi không cố nài nữa, nhét chiếc ô vào tay cậu, dặn dò: “Vậy bạn đi đường cẩn thận nhé.”

Cô chạy nhanh đến bên đường, trước khi lên xe, còn vẫy tay chào cậu.

Cậu ngơ ngác ôm những thứ cô đưa, đứng chôn chân tại chỗ rất lâu. Cuối cùng, Tông Dã vẫn không nỡ mở chiếc ô cô đưa, cậu ôm nó cùng với chiếc máy ảnh trong lòng, dùng cặp sách che đầu, chạy về nhà dưới màn mưa.

*

Ngày mưa hôm đó, là lần đầu tiên Tông Dã có cơ hội nói chuyện riêng với Khương Sơ Nghi.

Sau lần đó, Tông Dã dần dần không còn quá kháng cự việc đến trường nữa, cậu rất mong được gặp cô, dù không nói chuyện, chỉ nhìn từ xa vài lần cũng được.

Nhưng Khương Sơ Nghi luôn rất bận, mỗi lần đến trường chỉ học nửa ngày, rồi lại biến mất rất lâu.

Tông Dã không biết cô có cần hay không, vẫn chăm chỉ ghi chép mỗi ngày, ghi lại những kiến thức mà thầy giáo dạy trên lớp. Hy vọng một ngày nào đó có thể tự tay đưa cho cô.

Học kỳ một năm lớp 9, Khương Sơ Nghi không biết nghe từ đâu nói rằng cậu thường xuyên đánh nhau, bị cả lớp bắt nạt cô lập, không ai muốn làm bạn cùng bàn với cậu.

Hôm đó, cô tìm đến cậu hỏi, “Mình đã nói với cô giáo chủ nhiệm rồi, muốn ngồi cùng bạn với bạn, nhưng mình không  đến trường thường xuyên được, bạn ngồi một mình có thấy cô đơn không?”

Tông Dã nói: “Không đâu.”

Khương Sơ Nghi: “Vậy thì tốt, mình yên tâm rồi.”

Khi họ nói chuyện, Tông Dã luôn cúi đầu.

Cậu nắm chặt tay, căng thẳng đến mức không biết đặt tay chân vào đâu. Chỉ có thể cắn chặt môi dưới, dùng cơn đau để kiềm chế cơ thể đang run rẩy vì kích động. Đến khi cô đi rồi, Tông Dã mới nhớ ra, vẫn còn mấy bài ghi kia chưa đưa cho cô.

Năm 2012, mùa hè năm lớp 9, vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, sau nửa năm Khương Sơ Nghi cuối cùng cũng quay trở lại trường học.

Tông Dã nắm chặt chiếc máy ảnh Polaroid, do dự rất lâu.

Nhìn những người hết đợt này đến đợt khác vây quanh cô, Tông Dã cuối cùng cũng lấy hết can đảm bước tới, cẩn thận lên tiếng, “Mình có thể chụp chung với bạn một tấm được không?”

Khương Sơ Nghi suy nghĩ mấy giây rồi đồng ý.

Cô không có nhiều ấn tượng về cậu bạn trước mặt này, họ chỉ nói chuyện với nhau vài lần. Nhưng mỗi lần gặp cậu, cô đều cảm thấy cậu rất đáng thương, suy dinh dưỡng, còn chưa cao bằng mình.

Khi cậu loay hoay với chiếc máy ảnh Polaroid, Khương Sơ Nghi hỏi, “Bạn có thể bỏ kính ra được không? Hôm nay trời nắng gắt, có thể bị phản quang đấy.”

Tông Dã: “Được chứ.”

Cậu giơ tay, tháo chiếc kính gọng dày cộp xuống.

Khương Sơ Nghi dường như ngạc nhiên, tiến lại gần, nhìn kỹ cậu hai lần, khen ngợi: “Mắt bạn đẹp thật đấy.”

Tim Tông Dã đập thình thịch như trống đánh, tim đập đến mức lồ ng ngực cậu đau nhói, máu dồn hết lên màng nhĩ.

Cậu lắp bắp nói một tiếng cảm ơn.

Họ chụp ảnh xong, đợi một phút để ảnh hiện ra, Tông Dã đeo kính vào, nhìn Khương Sơ Nghi đứng cách đó một bước, đột nhiên nhận ra, đây có lẽ là lần cuối cùng cậu gặp cô.

Một cảm giác bất lực to lớn lan tỏa trong lòng, như muốn nhấn chìm cả người Tông Dã.

Hôm đó trời nắng đẹp, mây trắng trời xanh, ánh nắng chan hòa, cây cối xanh tươi tốt ở phía xa xa, đuôi tóc Khương Sơ Nghi được gió nhẹ thổi bay, trên người phủ một lớp hào quang mờ ảo.

Cô cười nghiêng đầu, không nhận ra lớp sương mù đang nổi lên trong mắt cậu, nói với cậu, “Hôm nay thời tiết đẹp thật đấy, Lý Tương Viên, chúc bạn sau này thuận buồm xuôi gió, mình đi đây.”

Hết chương 38


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com