Dạ dày của Trần Mục Lễ không tốt, chỉ cần kích thích một chút là anh đau ngay.
Mấy năm nay, ngoài việc chăm sóc Mi Mi, chuyện giúp anh dưỡng dạ dày là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của tôi.
Tôi tìm mọi bài thuốc dân gian, nấu thuốc Đông y, pha trà dưỡng sinh. Món ăn nóng, lạnh, cay đều tuyệt đối không để anh đụng đến.
Tôi là người mê đồ cay, nhưng nấu ăn cho anh chưa từng cho một trái ớt.
Dưa hấu trong tủ lạnh, tôi luôn canh giờ anh tan làm để lấy ra trước, đợi bớt lạnh rồi mới đưa cho anh.
Rượu bia lại càng không có chuyện anh được uống một giọt.
Tôi đã dốc hết tâm sức, dùng mọi cách để giúp anh dưỡng dạ dày.
Vậy mà giờ đây, chỉ để đổi lấy một nụ cười từ “tình yêu sâu đậm” của mình, anh chẳng hề bận tâm, cứ thế uống hết ly này đến ly khác.
Đột nhiên, tôi không thể nhịn thêm nữa.
Hóa ra, khi con người chìm trong cơn giận tột độ, không thể nào giữ được bình tĩnh, lý trí hay cân nhắc thiệt hơn.
Trong tiếng ù ù vang vọng trong đầu, tôi lao thẳng về phía trước.
Tôi giật lấy chiếc ly trong tay Trần Mục Lễ, ném mạnh xuống đất.
“Đồ khốn!”
Tôi gào lên.
Trần Mục Lễ sững sờ nhìn tôi.
“A—!”
Đông Phương Hạ như bị hoảng sợ, lùi lại hai bước rồi ngã xuống, tay va phải chiếc xe đẩy bên cạnh, làm đổ nồi lẩu nóng hổi.
Dầu nóng b.ắ.n lên mặt, lên trán cô ta.
Cô hét lên đau đớn.
Trần Mục Lễ giật mình, thất thanh gọi:
“Đông Phương!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Mọi người xung quanh vội vàng chạy đến chỗ cô ta.
Đột nhiên, một lực mạnh mẽ đẩy vai tôi.
Cơ thể tôi mất thăng bằng, loạng choạng ngã xuống, trán đập vào góc bàn.
Một người trẻ trong nhóm trợn mắt nhìn tôi, giận dữ quát:
“Mụ điên ở đâu chạy đến đây vậy! Làm người ta bị thương mà muốn chạy sao?”
Tôi ôm đầu, cảm nhận được dòng chất lỏng nóng ấm chảy từ trán xuống, làm mờ cả mắt.
Qua màn m.á.u đỏ, tôi thấy Trần Mục Lễ hoảng loạn chạy về phía tôi.
Không còn quan tâm gì nữa, tôi điên cuồng hét lên:
“Tôi đã thấy hết rồi! Thấy hết thư mục đó rồi!”
“Hai người đúng là một cặp đôi chó má! Kinh tởm đến tận cùng!”
5
Những gì xảy ra sau đó, suốt ba tháng qua mỗi lần nhớ lại, tôi đều cảm thấy như một giấc mơ.
Một cơn ác mộng.
Một giấc mơ đáng sợ, đầy kinh hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau cú sốc tinh thần và cú va chạm vào đầu, tôi hét lên điên cuồng rồi bất tỉnh vì quá kích động.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, tôi thấy Trần Mục Lễ ngồi thẫn thờ bên cạnh giường.
Đầu anh cúi thấp, không nói một lời.
Tôi yếu ớt lên tiếng.
“Cút!”
“Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, tôi kinh tởm!”
Cơ thể Trần Mục Lễ run lên, anh ngẩng gương mặt râu ria nhìn tôi, giọng khàn khàn:
“Lý Tiếu, em đừng kích động. Chuyện không như em nghĩ đâu.”
Tôi đưa tay với lấy chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn, ném thẳng vào anh.
Anh không tránh, cằm anh bị trúng một cú đau điếng.
Chiếc cốc rơi xuống đất, phát ra một tiếng “cạch” nặng nề.
Anh nhắm mắt, cúi người nhặt lên, đặt lại chỗ cũ, rồi thở dài:
“Em muốn đánh muốn mắng cũng được. Đến nước này, anh cũng không muốn biện hộ cho mình nữa. Anh chỉ muốn nói một điều: Anh và cô ấy, tuyệt đối không vượt qua ranh giới cuối cùng!”
Tôi trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nói:
“Vậy sao? Anh muốn tôi ca ngợi rằng hai người có phẩm hạnh cao quý và đạo đức hay sao? Muốn tôi cảm kích vì hai người chưa dây dưa đến mức buồn nôn?”
Trần Mục Lễ nhìn tôi, gương mặt lộ rõ vẻ đau khổ.
“Em nhất định phải nói khó nghe như vậy sao?”
Tôi giấu tay dưới chăn, siết c.h.ặ.t t.a.y trên nệm để kiểm soát cơn run rẩy không tự chủ của mình.
“Những lời tôi nói ra có kinh tởm, cũng chẳng bằng những gì hai người đã làm!”
“Chỉ cần nghĩ đến những câu mà hai người đã viết cho nhau, tôi đã muốn nôn rồi! Đóng giả gì mà tình si oán nữ! Plato cái quái gì! Rõ ràng chỉ là một đôi dâm nam tiện nữ!”
Trước đây, khi đọc tiểu thuyết hay xem phim, thấy nữ chính gặp phải chồng ngoại tình, gào khóc, làm loạn, tôi luôn khinh thường trong lòng.
Tôi nghĩ họ để cảm xúc chi phối lý trí, quá thiếu bình tĩnh, quá thiếu tự trọng.
Tôi tự nhủ, đàn ông mà bẩn thỉu như vậy thì vứt bỏ đi là xong.
Nhưng giờ đây, khi chuyện xảy ra với chính mình, tôi nhận ra mình hoàn toàn không kiểm soát được bản thân.
Tôi như bị cảm giác giận dữ và sự phản bội tràn ngập, lồng n.g.ự.c như muốn nổ tung. Tôi chỉ muốn gào lên những từ ngữ cay nghiệt, độc ác nhất mà mình biết, muốn kéo anh ta và người phụ nữ kia xuống vực thẳm cùng tôi!
Đột nhiên, tôi nhận ra mình đã từ một Lý Tiếu lạc quan, vui vẻ, nhiệt tình và thân thiện, trở thành một người đàn bà chua ngoa, thô lỗ và điên cuồng.
Lúc này, Trần Mục Lễ nhìn tôi như đang nhìn một kẻ mất trí.
Cơn giận của tôi càng tăng thêm, tôi cầm gối ném thẳng vào mặt anh.
“Cút đi!”
Trần Mục Lễ từ từ vuốt lại mái tóc bị xáo trộn, đứng dậy, giọng nói đã trở lại bình tĩnh.
“Hiện tại em đang quá kích động, không thể bình tĩnh nói chuyện được. Anh sẽ rời đi trước.”
“Chuyện Tiểu Cao đẩy ngã em, cậu ấy đã chủ động xin lỗi anh rồi. Chuyện này không trách cậu ấy được. Cậu ấy không biết em là ai, chỉ thấy em xông vào làm Đông Phương bị thương nên mới đứng ra bảo vệ cô ấy.”
“Trán của Đông Phương bị bỏng để lại sẹo, nhưng cô ấy không định truy cứu trách nhiệm của em. Em không cần lo lắng.”
“Tóm lại, chuyện này không tồi tệ như em nghĩ. Em hãy bình tĩnh lại. Nếu em không thể vượt qua được, muốn trừng phạt anh thế nào, anh cũng không oán trách một lời.”
Anh cúi xuống, nhặt chiếc gối đặt lại lên giường, rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.