Một quyền này dường như dùng hết dức lực, tuy rằng Trần Yến Lý phản ứng cũng đủ nhanh, lập tức nghiên đầu tránh, nhưng vẫn không cách nào tránh né.
Dừng lại một giây, tầm nhìn trở nên trao đảo, tối lại, ngay sau đó gương mặt bên phải truyền đến cơn đau dữ dội, Trần Yến Lý lui lại về sau mấy bước, va vào vách tường phía sau, tạo nên âm thanh trầm thấp vang lên không gian tĩnh lặng.
Trần Yến Lý cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, thái độ cũng trở nên cứng rắn.
"Tiết Bùi, mày không được đi vào."
Anh chắn ngay trước cửa, trên cổ vẫn còn hằn vết cào mờ ám. Nhưng trong mắt Tiết Bùi, hành động che chắn này lại chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi.
Trên mặt Tiết Bùi âm u, trong cơn cuồn bạo, anh đã mất đi năng lực điều khiển lý trí, thô bạo đẩy Trần Yến Lý sang một bên mà tiến vào phòng.
Trần Yến Lý ở đằng sau quát gầm lên: " Tiết Bùi!"
Giày da giẫm lên những cánh hoa hồng vương vãi trên sàn, phát ra những âm thanh nặng nề, tựa như tiếng trống dồn dập. Nhưng càng đến gần cửa phòng ngủ, bước chân Tiết Bùi lại chậm dần.
Sự sợ hãi, do dự, thậm chí là một nỗi bất an khó diễn tả, lần đầu tiên trong đời khiến anh chùn bước.
Anh cầu nguyện.
Không thể là cô ấy được.
Bên trong... nhất định không thể là nàng.
Đáng tiếc, Thượng Đế không nghe thấy lời cầu nguyện của anh.
Khoảnh khắc đứng trước cửa, toàn bộ sức lực trên người Tiết Bùi như bị rút cạn.
Nếu trên đường tới đây, anh vẫn còn giữ một tia hy vọng mong manh, thì khi bước vào căn phòng này, tận mắt chứng kiến tất cả, anh gần như sụp đổ hoàn toàn.
Ánh đèn mờ ảo, quần áo vương vãi khắp sàn, bao áo mưa bị xé mở, ga giường lộn xộn không chịu nổi. Tất cả những điều này đều ngầm tố cáo chuyện gì vừa xảy ra.
Chu Y Y nằm trên giường, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng khác hẳn ngày thường. Trong đôi mắt cô, dư âm của cơn tình triều vẫn chưa hoàn toàn rút đi. Một vài lọn tóc rối dính vào gò má, chăn trắng phủ lên người cô, nhưng nơi bờ vai, vùng cổ vẫn hiện rõ dấu vết hôn đỏ rực, kéo dài đến tận trước ngực.
Ngay khoảnh khắc đó, Tiết Bùi mới thật sự hiểu thế nào là đau tận xương tủy.
Giống như có ai đó dùng d.a.o cắt xuống một mảnh thịt trên người anh—miếng thịt ấy còn liền với xương cốt, m.á.u chảy đầm đìa, đau đến mức khiến anh không thể thở nổi.
Khi nhìn thấy Tiết Bùi xuất hiện ở cửa, Chu Y Y hơi hoảng hốt, mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô nhíu mày, bản năng cảm thấy có điều bất ổn, liền nắm chặt lấy tấm chăn trên người.
Người phản ứng nhanh nhất là Trần Yến Lý. Anh không còn giữ phong thái điềm tĩnh như trước mà lập tức sập cửa lại, chặn đứng ánh mắt Tiết Bùi.
Lúc này, khi ranh giới cuối cùng đã bị xâm phạm, anh không còn lý do gì để nhún nhường nữa.
Giọng anh lạnh lùng, mang theo ý châm chọc:
"Thì ra mày có thói quen rình trộm đời tư của người khác?"
"Mày đã làm gì cô ấy!"
Tiết Bùi nghiến chặt răng, bàn tay siết thành nắm đấm, từng đường gân xanh trên cổ tay căng lên đầy nguy hiểm.
Trần Yến Lý gạt tay anh ra, khóe môi nhếch lên, giọng cười khẽ nhưng đầy trào phúng:
"Chúng tao là người yêu, tất nhiên làm chuyện mà người yêu nên làm."
Anh cố tình nhấn mạnh từng chữ:
"Tao nghĩ, chuyện này... chẳng liên quan gì đến mày cả."
Những lời này như cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t con lạc đà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nỗi tức giận bị kìm nén lâu nay trong lồng n.g.ự.c đột nhiên bùng nổ, như một cơn lũ nhấn chìm lý trí.
Tiết Bùi cảm thấy m.á.u trong cơ thể như chảy ngược, đầu đau như muốn vỡ tung.
Giống như một cơn ác mộng.
Nhất định là một cơn ác mộng.
Anh không biết phải làm gì để có thể tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này.
Trần Yến Lý nhàn nhạt nói: "Nếu mày còn xem tao là bạn, thì bây giờ có thể rời đi rồi."
Tiết Bùi bật cười lạnh: "Bạn bè sao?"
Câu nói ấy như giọt nước tràn ly.
Ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, chỉ còn lại sự dữ tợn và thô bạo.
Nắm đ.ấ.m rơi xuống như bão tố, không còn bất kỳ sự nương tay nào.
Lần này, Trần Yến Lý không hề tránh né mà trực tiếp đối đầu.
Có lẽ bản năng con người vốn đã mang tính hiếu chiến. Một khi bị khiêu khích đến cực hạn, nó sẽ bùng nổ, không thể kiểm soát.
Tiếng đồ vật vỡ vụn vang lên. Máy nhạc quay đĩa bị đẩy ngã xuống đất, vỡ thành từng mảnh. Cần kim không còn hoạt động, dừng lại ngay đoạn phát bài hát 《Cô gái tóc màu sợi đay》.
Tấm màn đêm bị xé rách một khoảng lớn.
Không khí nồng nặc mùi máu.
Một thoáng ngừng thở.
Trần Yến Lý lau vệt m.á.u nơi khóe miệng, nhìn Tiết Bùi, giọng lạnh lùng:
"Tiết Bùi, mày lấy tư cách gì để làm những chuyện này?"
Nắm tay Tiết Bùi chợt dừng lại giữa không trung.
"Mày phải hiểu rõ một chuyện—Chu Y Y đã không còn thích mày nữa."
Từng chữ, từng chữ một, Trần Yến Lý nhấn mạnh.
Cả người Tiết Bùi chấn động.
Không phải vì vết thương trên người, mà là vì câu nói này.
Lời nói ấy như nhát d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào tim anh.
Anh đứng đó, mờ mịt mất đi phương hướng, như thể bản thân vẫn đang tìm kiếm một lý do chính đáng để xuất hiện ở đây.
Sau một hồi im lặng, rốt cuộc anh cũng cười khẩy, ánh mắt điên cuồng, cố chấp đến đáng sợ.
"Vậy thì sao chứ?"
"Tao yêu cô ấy, vậy là đủ rồi."
Trần Yến Lý lau sạch vết m.á.u nơi khóe môi, bỗng nhiên cảm thán:
"Tiết Bùi, mày thật sự là điên rồi."
Cạch một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra, Chu Y Y đã thay quần áo, bước ra ngoài.
Phòng khách giờ đây là một mớ hỗn độn, tất cả những gì từng được trang trí lãng mạn, mộng mơ giờ đều bị hủy hoại. Chiếc bánh kem chưa kịp nếm thử đã rơi xuống đất, kem vương vãi khắp nơi.
Không biết vì sao, cô bỗng nhớ lại ngày đính hôn của mình. Cũng giống như hôm nay, khi cô gần như sắp chạm tay đến hạnh phúc, khi cô tin rằng tất cả sẽ viên mãn, thì bất ngờ lại ập đến.
Từ ngày hôm đó, cuộc sống của cô không còn một ngày bình yên.