Khi Anh Nhìn Lại

Chương 158



Sống mũi cay xè, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, nhưng còn chưa kịp đau lòng, cửa văn phòng đã bị ai đó đẩy ra. Người nọ nhắc nhở cô rằng chỉ còn năm phút nữa là cuộc họp bắt đầu, mọi người đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu mình cô.

Không có lấy một giây để thở d.ốc, cô ngẩng đầu, chớp chớp mắt ép nước mắt ngừng rơi, miễn cưỡng nở một nụ cười, rồi xoay người đi theo người kia vào phòng họp.

Cuộc họp kéo dài một tiếng rưỡi. Trong suốt thời gian đó, cô báo cáo với Tổng giám đốc Tiêu về tiến độ công việc cùng kế hoạch sắp tới qua video call. Cả quá trình, cô cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ bất kỳ sự khác thường nào.

Trong công việc, người trưởng thành không có quyền được bi thương.

Có lẽ là vì đã kìm nén quá lâu, nên khoảnh khắc đẩy cửa rời khỏi phòng họp, cô bỗng cảm thấy thiếu oxy, đầu óc quay cuồng, chân tay rã rời.

Bên kia đường có một cửa hàng tiện lợi, cô bước vào, mua một bao t.h.u.ố.c lá dành cho nữ, kèm theo một chiếc bật lửa thông gió.

Lúc này, ngoài hút thuốc ra, cô thậm chí không biết nên giải tỏa cảm xúc của mình thế nào.

Đã 10 giờ tối, trời lạnh cắt da, trên đường vắng tanh, cô ngồi xuống ghế dài bên đường một lúc. Gió rít qua, thổi lá cây xào xạc, cuốn cả chiếc khăn quàng cổ của cô bay lộn xộn.

Nhưng bật lửa thông gió thì chẳng thể giúp ích gì. Không biết do gió quá lớn hay do bật lửa có vấn đề, cô thử đi thử lại nhưng lửa chỉ vừa bùng lên đã lập tức tắt ngúm. Cảm xúc dồn nén suýt nữa bùng nổ.

Cô nghĩ, cô chỉ là muốn rít một điếu thuốc, vì sao lại khó đến vậy?

Cô chỉ muốn có một cuộc hôn nhân bình yên và hạnh phúc, vì sao lại khó đến vậy?

Vì sao những điều đơn giản đối với người khác, khi đến lượt cô, lại luôn trở thành vấn đề?

Nước mắt rơi xuống trong khoảnh khắc, trượt dọc theo gương mặt, nhỏ lên mu bàn tay, nóng hổi như tàn thuốc rơi.

Đêm tối thật tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió và tiếng bước chân chậm rãi vang lên.

Trong màn đêm, có người đang đến gần.

Ngay sau đó, một hộp khăn giấy mới chưa bóc xuất hiện trước mắt nàng.

Cô ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt sáng ngời của Trần Yến Lý, trong veo như ánh trăng đêm nay.

Khoảnh khắc này, trùng khớp với cảnh tượng trong căn mật thất nhiều năm trước. Thật kỳ lạ, cô phát hiện, bất cứ khi nào mình rơi vào hoàn cảnh chật vật nhất, anh luôn xuất hiện. Trước đây là vậy, bây giờ cũng thế.

Câu đầu tiên anh nói không phải là hỏi vì sao nàng khóc, mà là: "Lạnh không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không biết vì sao, cô lại càng khóc dữ dội hơn, bờ vai run rẩy kịch liệt.

Khi cô cúi đầu, Trần Yến Lý tháo chiếc khăn quàng cổ màu xám bạc của mình, nhẹ nhàng quàng lên người cô, phủ lên chiếc khăn cũ của cô. Động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

Hơi ấm bao quanh lấy cô, mũi phảng phất mùi nước hoa mùi hương thoang thoảng, như một cái ôm vỗ về an ủi.

Không biết đã khóc bao lâu, cuối cùng Chu Y Y cũng dần bình tĩnh lại.

Trần Yến Lý nhìn bao t.h.u.ố.c lá mới mở trên ghế, khẽ cười nói: "Tôi đoán, đây là lần đầu tiên em hút thuốc."

Tạm dừng vài giây, anh lại sửa lời: "Mà từ vừa nãy đến giờ xem ra, có vẻ còn chưa thành công."

Nụ cười của anh có một sức hút kỳ lạ. Chu Y Y chưa kịp lau nước mắt, xấu hổ quay mặt đi: "Anh đã thấy hết rồi sao?"

"Giờ còn muốn hút thuốc nữa không?"

"Có."

Chu Y Y gật đầu.

Không khí trầm mặc bớt đi đôi chút, cô rút một điếu thuốc từ bao ra, động tác vụng về đặt lên môi, định lấy bật lửa châm thuốc. Nhưng ngay lúc đó, Trần Yến Lý nghiêng người tới gần, giọng trầm thấp cất lên:

"Bật lửa của em chắc là hỏng rồi."

"Tôi giúp em."

Lời vừa dứt, cơn gió từ phía nam thổi đến, khiến mấy sợi tóc của cô phất qua cổ anh. Hầu kết anh khẽ động.

Cuối cùng, điếu thuốc cũng được châm lửa, ánh sáng đỏ rực bé nhỏ lập lòe trong đêm tối. Chu Y Y bắt chước những gì từng thấy trước đây, mạnh mẽ hít một hơi sâu. Hương vị cay nồng xộc thẳng vào khoang mũi, cô không kịp đề phòng mà sặc đến ho dữ dội.

Trần Yến Lý vỗ nhẹ lưng cô, mỉm cười hỏi: "Thế nào?"

Chu Y Y lắc đầu: "Chẳng ra gì."

"Điều đó chứng tỏ, em và nó không hợp nhau."