Tôi đẩy cửa phòng, thấy cậu ta vừa mở cửa phòng mình.
"Lý Tử Dạ."
"Ừm." Cậu ta nghiêng người nhìn tôi, nhìn thoáng qua rồi lại quay mặt đi.
Tôi bước đến hỏi: "Dạo này cậu về sớm quá nhỉ? Hay là làm bài tập đi?"
Hôm nọ cậu ta đòi làm bài tập, tôi còn tưởng cậu ta đã thay đổi.
"Không có bài tập.”
“Không có bài tập? Thế giáo viên của các cậu làm cái quái gì thế?"
"Lại muốn moi móc thông tin về người yêu cũ của cô à?" Tên nhóc lập tức nổi giận.
"Không phải, sao cậu cứ nhắc đến anh ta mãi vậy?"
Tôi chặn cửa phòng cậu ta: "Di chúc của ba cậu đã ghi rõ, tôi phải giúp cậu thi đỗ đại học. Thế này nhé, cậu mang hết sách vở qua đây, mỗi tối tôi kèm cho cậu một tiếng."
Tôi không tin với cái bằng tốt nghiệp loại ưu của trường top như tôi mà không thể giúp cậu ta thi đỗ đại học.
"Cô lại giở trò điên khùng gì đấy?" Cậu ta nhìn tôi dò xét.
"Tôi nói thật đó!" Nghĩ ngợi một lúc, tôi quyết định hành động luôn, đẩy cửa phòng cậu ta rồi ngồi phịch xuống bàn học: "Cậu lại đây, chúng ta bắt đầu từ tối nay."
Cậu ta ném cái áo khoác sang một bên, miễn cưỡng bước đến ngồi cạnh tôi.
Tôi hỏi han tình hình học tập của cậu ta.
"Hơn 200 điểm?" Tôi há hốc mồm kinh ngạc.
Ngủ gật cả buổi thi cũng không thể nào thấp đến mức đấy chứ?
"Tôi đã bảo rồi, cô đừng có cái kiểu hứng lên là làm."
"500 điểm, tôi nhất định sẽ giúp cậu đạt 500 điểm. Dù gì tôi cũng tốt nghiệp sư phạm mà. Chắc... chắn!"
Chỉ là tôi cũng không hiểu sao mình lại thiếu tự tin đến thế.
May mà cậu ta mới học lớp 11, vẫn còn kịp.
"Nếu không đạt được thì cô định làm gì?" Cậu ta nhướng mày nhìn tôi.
“Nếu không đỗ thì cậu xuống miền Nam làm thuê, tôi về quê cày ruộng, chúng ta đường ai nấy đi."
"Cái thân hình bé tẹo của cô mà đòi cày ruộng á? Chắc là trồng rau online trên QQ thì có."
"Lý Tử Dạ!" Tôi sắp hét vào mặt cậu ta rồi, sao cậu ta cứ nhởn nhơ như không có chuyện gì vậy?
"Lật sách ra trang đầu tiên cho tôi!"
Không thể hiện chút uy quyền là cậu ta coi tôi như con rối mất.
"Trang đầu tiên là trang giấy trắng tinh, dì à." Cậu ta nhìn tôi đầy vẻ hài hước.
Sách vở cũng muốn chống đối tôi à?
Cười cái nỗi gì!
"Vậy thì... thôi, để tôi." Tôi giật lấy sách của cậu ta lật tới lật lui.
Cũng đơn giản thôi mà, không khó, thật đấy, chỉ hơi khó một tí thôi.
Và thế là tối hôm đó, tôi vùi đầu vào sách vở, giảng bài cho cậu ta cả buổi tối, đến mức khô cả họng, chẳng biết cậu ta có nghe lọt tai được chữ nào không.
Cậu ta đưa cho tôi chai nước khoáng đã mở nắp: "Có ai ép cô đâu mà cô phải khổ thế?"
"Lý Tử Dạ, cậu nghiêm túc chút đi, chuyện này ảnh hưởng đến cả tương lai của cậu đấy." Tôi tu một ngụm nước mới lấy lại được sức.
"Thì liên quan gì đến cô chứ, buồn cười thật."
"Sao lại không liên quan đến tôi?"
“Dì thực sự coi mình là mẹ à?"
"Tôi không phải mẹ cậu, nhưng tôi hy vọng cậu có tương lai tốt đẹp hơn, không có học thức thì cậu sống thế nào?"
"Sống tạm bợ qua ngày."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi tức muốn nổ phổi.
"Tối mai, giờ này, mang sách toán qua đây."
"Cô phiền phức thật."
Phiền thì phiền, dù sao tôi cũng làm vì tốt cho cậu ta.
Vừa định bước ra, tôi nhìn thấy mấy sợi dây chun hình hoạt hình treo trên ống đựng bút ở bàn học cậu ta.
"Cả ngày không lo học hành, chỉ giỏi yêu đương." Tôi chỉ tay vào mấy sợi dây chun.
Chắc chắn là của bạn nữ nào đó rồi.
Cậu ta đột nhiên ngả người ra sau ghế, lười biếng nhìn tôi: "Thấy quen mắt không?"
Tôi nhìn lướt qua: "Hơi quen."
Giây tiếp theo, c.h.ế.t tiệt! Đây chẳng phải mấy sợi dây chun tôi làm mất mấy hôm trước sao?
Mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng mất một sợi, tôi còn tự nhủ có phải do bị ác mộng ám ảnh nên đãng trí không, tìm hoài không thấy.
"Cậu... cậu... cậu!"
"Tôi làm sao?"
Rốt cuộc cậu ta làm cách nào mà có thể giấu dây chun của tôi một cách biến thái như vậy, lại còn tỏ vẻ bình thản thế kia?
Không được, tôi phải bình tĩnh.
“Cậu vào ngủ đi, nhớ ôn lại mấy điểm tôi vừa giảng đấy, tôi đi ngủ trước đây."
Nói xong tôi lập tức chuồn.
Đi được nửa đường, chợt nhớ ra điều gì, tôi quay lại lấy mấy sợi dây chun, cố tỏ vẻ thản nhiên rồi chạy biến về phòng.
Về đến phòng, tôi tựa lưng vào cửa rồi gọi ngay cho Trương Dụ.
"Giờ này còn gọi điện, không có chuyện gì lớn thì tôi đập cho cậu một trận." Cô bạn bị đánh thức, giọng còn ngái ngủ.
"Có chuyện lớn thật đó!"
"Nói mau đi chị ơi, cậu làm tôi hồi hộp quá."
"Lý Tử Dạ, cậu ta thích tôi, chắc chắn là thích đến phát điên rồi, cậu ta... cậu ta... cậu ta giấu cả dây chun của tôi, phải làm sao bây giờ? Tôi biết tôi xinh đẹp, ai gặp cũng thích, nhưng tôi không ngờ lại hot đến mức già trẻ lớn bé gì cũng mê."
Tôi một tràng kể lể, chẳng biết cô ấy có nghe lọt tai chữ nào không.
"Ừ, cậu ta thích cậu, chúc mừng."
"Tôi nói thật đó."
"Sao cậu dám chắc là cậu ta thích cậu, không phải cậu ta xem phim nhiều quá, giấu đồ của mẹ kế để thỏa mãn ham muốn biến thái nào đó à?"
Còn có khả năng này nữa sao?
"Cậu phân tích hay lắm, lần sau đừng phân tích nữa."
"Tạm biệt."
Tôi cúp máy ngay lập tức.
Đang lúc đó thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai đấy?"
"Tôi."
Lý Tử Dạ? Cậu ta lại tìm tôi làm gì?
Cậu ta đứng ở cửa từ bao giờ, có nghe thấy cuộc điện thoại của tôi không nhỉ?
Muốn điên mất thôi.
"Có chuyện gì sao?" Tôi hé cửa, cảnh giác hỏi.
"Tai nghe bluetooth của cô."
Ồ, tôi sực nhớ ra, vừa nãy tiện tay để quên tai nghe ở bàn học cậu ta.
"Cảm ơn." Tôi mở cửa, lịch sự nhận lại.
Cậu ta đứng chôn chân ở đó, cúi đầu nhìn tôi, không có ý định rời đi.
"Cậu mau đi ngủ đi, sao còn chưa về phòng?" Tôi giục cậu ta.