Phạm Nhàn lại tới gần bàn của lão tam nói vài điều gì đó rồi rời đi khỏi Sấu Phương cung trong ánh mắt lưu luyến của lão tam. Hôm nay Uyển Nhi sẽ ở lại trong Hàm Quang điện của Thái hậu, còn không biết là ở lại bao nhiêu ngày. Hai phu thê Phạm Nhàn vào cung, nhưng chỉ có một người trở về, đi qua Thần Võ môn dài đằng đẵng tối om om của hoàng cung, bóng dáng cô đơn tới cùng cực. Nhìn hình bóng mờ mịt phía sau, trong lòng y rất không vui, một mặt là cảm thấy trong hoàng tộc đúng là Uyển Nhi cực kỳ được sủng ái, nhưng mặt khác lại mắng thầm, mụ già kia kia chỉ biết tình cảm bà cháu, nhưng đầu thèm nghĩ tới chuyện hai phu thê mình cũng xa cách nhau bao nhiêu ngày mới được gặp lại. Mặt mũi y đầy khó chịu ra khỏi cung, lại thấy Đại điện hạ đang nhìn mình bằng ánh mắt như cười như không, bỗng thấy tức giận nói: "Từ khi khai quốc đến nay, Đại thống lĩnh cấm quân kiêm thị vệ đại thần, chẳng có mấy ai như ngươi, ngày ngày canh giữ ngoài cửa Hoàng cung... Đây có phải là lúc hành quân đánh giặc đâu, đang là thời kỳ thái bình thịnh thế, canh giữ ngoài cửa cung, là định xem trò cười của ai?" Đại hoàng tử thu lại nụ cười, lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Ngươi thì có trò cười gì mà xem? Cảm thấy mất mặt vì Thần nha đầu không theo ngươi về phủ à? Đừng quên, muội muội của ta lớn lên trong cung từ nhỏ, hình như ngươi hình như đã quên sạch mấy chuyện này rồi." Từ khi về kinh Phạm Nhàn đã gặp mặt Đại hoàng tử hai ba lần, chỉ có điều bên cạnh luôn có người ngoài, không tiện nói chuyện riêng tư. Hơn nữa mặc dù đang ở dưới sự quan tâm thân thiết của Trần Bình Bình và Ninh Tài nhân, hai huynh đệ này không cần phải nói rõ mà đã sớm tạo thành liên minh. Chẳng qua vị trí của Đại hoàng tử cũng khác biệt, hắn là huynh trưởng của tất cả các hoàng tử, cũng không muốn nhìn Thái tử điện hạ và lão nhị bị Phạm Nhàn đùa bỡn tới mức không ngừng sa sút, cho nên giữa hai người vẫn có khúc mắc. "Hôm nay không nói nhiều với ngươi, ta cần về phủ làm việc." Nhìn vào ánh mắt của Đại hoàng tử, Phạm Nhàn biết vị dũng tướng trong quân doanh, xử nữ trên chính trị này định nói gì đó với mình, cho nên xua tay liên tục. Đại hoàng tử trầm giọng trách mắng: "Hôm nay ta cũng không định giáo huấn ngươi về chuyện Thần nha đầu, chẳng qua là muốn hỏi rốt cuộc ngươi định xử lý nữ nhân phương bắc như thế nào?" Phạm Nhàn ngây người, lúc này mới biết hóa ra lại là việc nhà, không khỏi cười khổ nói: "Đại điện hạ nghe ta nói này, đây là chuyện nhà của ta, Uyển đã gả cho ta rồi, không cần ngài quan tâm." Lúc đầu, y còn thấy hơi ghen tỵ với mối quan hệ thân mật giữa Đại hoàng tử và Uyển, lúc này có cơ hội lập tức lạnh lùng trả đòn. Đại hoàng tử nổi nóng nhưng vẫn ép bản thân không để cơn giận bùng lên, nói: "Ai đủ nhẫn nại mà quản được ngươi? Chẳng qua Vương phi đã nói sau năm mới ngươi vẫn chưa đến chơi quý phủ của bản vương, nên bảo ta hỏi ngươi xem, có phải ngươi không định đến?" Vương phi đương nhiên là Đại công chúa Bắc Tề mà Phạm Nhàn đã hộ tống xuôi nam. Phạm Nhàn gãi đầu nói: "Quý phủ của điện hạ thì đương nhiên là ta phải đến rồi, có lẽ là vào ngày kia." Thấy y đồng ý, Đại hoàng tử gật nhẹ đầu, cũng không buồn để ý tới y nữa. Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ ra một việc, nói: "Ta sẽ mang cả Hoằng Thành theo." Đại hoàng tử lấy làm lạ, liếc mắt nhìn y một cái, trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải vì ngươi nên tiểu tử Hoằng Thành kia mới bị cấm túc à? Phạm Nhàn không giải thích, chỉ nhíu mày nói: "Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc ngươi có muốn tới ngôi nhà ở hẻm Dương Thông kia hay không? Người ta đường đường là công chúa Hồ tộc danh giá, chẳng lẽ lại để mốc meo trong khu nhà đó?" Đại hoàng tử choáng váng, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời. Thấy cảnh này Phạm Nhàn cũng xác nhận được, trên đường Tây Chinh quân về kinh lúc trước chắc chắn vị Đại hoàng tử điện hạ này đã từng có vô số chuyện đêm trên sông nước với công chúa Hồ tộc. Chẳng qua y không tiện châm chọc đối phương, chỉ cúi người bước lên chiếc xe ngựa màu đen kia. .o O o . Tới lúc về lại Phạm phủ, bước vào gian thư phòng bí mật nhất trong khu vực tam giác kia, xác nhận xung quanh không có tai mắt gì, ngay cả Hổ Vệ và nữ hầu mà Hoàng đế cắm trong Phạm phủ cũng đều cách xa thư phòng này, Phạm Nhàn mới giang rộng hai chân ra, thoải mái nằm trên giường, tháo đôi giày bằng len cừu, giơ chân về phía cửa thư phòng, hết sức tự tại để hơi nóng bốc lên cho cho đôi chân mệt mỏi được thoải mái. Đôi giày kia đặt dưới giường. Tờ giấy kia đã nằm trong tay y.