Từ khi mười hai tuổi lần đầu tiên Quận chúa Nhu Gia gặp Phạm Nhàn, tất cả tâm tư của cô gái nhỏ này đều đặt lên người đối phương, bất luận là dưới giàn nho của Vương phủ, trong Thu Thảo viên của Phạm phủ hay tại Thương Sơn biệt viện, cô bé luôn thích ngắm nhìn Phạm Nhàn. Cảm xúc của cô bé chưa bao giờ giảm bớt đi sau khi Phạm Nhàn kết hôn. Tuy không dám tới xin phụ vương của mình, nhưng cô ôm hy vọng về khả năng song thê. Nhưng ai mà ngờ nổi sau này trong kinh đô lại nổ ra tin tức chấn động như vậy... Nhàn ca ca chính là đường huynh của mình! Từ ngày đó trở đi, Nhu Gia đã hiểu rằng chuyện này là không thể, nhưng làm sao có thể xóa nhòa được tình cảm hai năm chỉ sau một sớm chiều? Hôm nay sau khi gặp lại Nhàn ca ca mà cô yêu thương nhất, cô lại hoảng loạn. Giờ đây nghe Phạm Nhàn nói như vậy, cô cũng hiểu đối phương đang nhắc nhở mình. Nhưng dẫu sao Quận chúa Nhu Gia cũng chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, nghe lời nhắc nhở ôn tồn nhưng nghiêm túc của Phạm Nhàn, cô không hành động như những cô gái quý tộc khác ở kinh đô, quay đầu lại lườm y với ánh mắt đầy u oán, cũng không hừ lạnh... chỉ cúi đầu càng thấp hơn, càng không chịu nói năng gì. Một giọt nước mắt long lanh chảy xuống từ dưới hàng mi dài của cô, rơi xuống tảng đá xanh bên chân. Phạm Nhàn trợn mắt há hốc mồm, thấy cô bé khóc, y cũng không biết nên làm gì. Nhu Gia lại tiếp tục đi tới trước, Phạm Nhàn vội vã theo sau. Suốt chặng đường này, Nhu Gia cứ cúi đầu khóc, nhưng lại kiên cường cắn môi, quyết không phát ra một tiếng động nào. Phạm Nhàn vừa thương vừa xót vừa giận, đang lúc không biết nên khuyên nhủ ra sao thì đột nhiên phát hiện ra Nhu Gia đã dừng lại, quay đầu chăm chú nhìn về phía mình. Phạm Nhàn nở nụ cười, giơ ngón tay ra, lau đi những giọt lệ chảy ra trên gương mặt của cô bé. Nhu Gia vẫn dịu dàng như những năm trước, lẳng lặng nhìn Phạm Nhàn, ngập ngừng nói: "Nhàn ca ca, xin huynh làm một việc cho muội." "Chuyện gì? Chỉ cần huynh có thể làm được." Phạm Nhàn nói một cách chân thành. "Muội biết... chuyện Nhược Nhược tỷ và ca ca kết hôn, là huynh nghĩ cách hủy bỏ." Nhu Gia cúi đầu, ngón tay xoắn lấy tấm váy của mình, tạo ra nhiều nếp nhăn lo lắng trên góc của tà váy dài màu hồng nhạt. Phạm Nhàn ngẩn người, không ngờ cô bé này lại nhìn nhận vấn đề này một cách tỉ mỉ như vậy: "Sao vậy?" Nhu Gia chân thành cúi ng, tiếng nói khẽ khàng, vẫn còn mang chút âm điệu của trẻ con: "Chắc chắn sau này trong cung sẽ ban hôn cho Nhu Gia... Nếu Nhu Gia không cam tâm tình nguyện, xin Nhàn ca ca hãy hao tâm tổn trí một chút." Mối quan hệ qua lại giữa những gia đình quý tộc ở Kinh đô chứa đựng nhiều giao dịch chính trị, cuộc hôn nhân của Phạm Nhàn, hôn sự không thành của Nhược Nhược đều là như vậy. Với thân phận Quận chúa của Nhu Gia, chắc chắn chuyện hôn nhân của cô cũng do những quý nhân trong cung sắp đặt, thậm chí còn do chính Thái hậu. Phạm Nhàn há miệng, một lúc lâu sau mới cực kỳ chán nản gật đầu, biết mình lại không thể tránh né trách nhiệm nặng nề này. Thời thế hiện tại đúng là kỳ lạ, mọi người xung quanh đều đang mai mối, chỉ mình có mình y thành người phá hôn ước. Nhu Gia nói xong câu đó, thấy y gật đầu, dường như mọi dũng khí tích cóp được lúc trước đã cạn kiệt, toàn thân lại trở nên buồn bã. Cô nhìn y một lúc lâu, sau đó quay đầu, nắm lấy tà váy, tăng tốc bước đi về phía trước, không còn để ý đến Phạm Nhàn nữa. Phạm Nhàn đứng đằng sau gãi đầu nhìn theo bóng dáng Quận chúa Nhu Gia, nhìn cô cúi đầu, nhìn cô vẫn âm thầm đổ lệ, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở. Y thầm nghĩ mấy cô bé này đúng là ai cũng rắc rối. Trong cung, trên hành lang sau Thái Cực điện, cách xa tường thành cao chót vót của cung điện và hàng cây mùa đông dưới chân tường; lực lượng cấm vệ trong cung rất nghiêm ngặt, đặc biệt là những nơi gần nội cung càng nghiêm cấm mọi người làm ồn, càng không có ai dám có hành động càn rỡ tại đây. Nhưng lúc này những cung nữ, thái giám đang đi lại trong cung lại thấy một quan viên trẻ tuổi đang vận động duỗi người, ép chân dưới hành lang. Không ai dám đi tới quát mắng, cũng chẳng có ai dám nhắc nhở. Thật ra nội cung không phải là nơi cho phép quan viên trẻ tuổi bước vào, nếu có, thế thì chỉ có thể là một người duy nhất. Cũng chỉ có người này mới dám tiêu sái phóng khoáng như vậy trong hoàng cung. Quan viên trẻ tuổi dưới hành lang thu cái chân đang dựa vào cây cột lớn, quay đầu lại nhìn một thái giám trung niên với gương mặt khó xử, muốn cười nhưng lại không dám cười. Y mắng: "Cười cái gì! Trong cung rộng lớn như vậy, đi lắm chẳng mỏi, không biết làm sao mà lũ người các ngươi đi đứng tốt vậy."