Lâu nay Tang Văn cô nương đã thờ ơ trước chốn phong nguyệt ở kinh đô, đương nhiên cũng biết lúc uống nước mỳ là dễ khiến con người lộ vẻ thiếu văn nhã nhất. Tất nhiên, cô hoàn toàn không cho rằng đám nam nhân thô lỗ nhai mỳ ngấu nghiến có gì đáng khinh bi, nhưng chứng kiến thầy tướng số trẻ tuổi này có thể biến việc ăn mì thành một hình ảnh ưu nhã như đang ngâm thơ, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm xúc khác thường. Vương Hi đặt bát mì lên bàn, cau mày, thở dài, thậm chí trong lúc hít thở trên khuôn mặt hắn vẫn chứa đựng một cảm giác tự chế giễu và bất đắc dĩ. Hắn quay sang nhìn Tang Văn cô nương, hắn nhìn cô gái dưới hàm hơi rộng, nhưng trông rất dịu dàng này, ôn tồn nói: "Cô nương mà ngài đã chọn cho ta đâu?" o O o "Cô nương và bát mì, ngài chỉ có thể chọn một trong hai." Không hiểu vì sao, Tang Văn cô nương cảm thấy người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình rất đáng yêu, cô nở nụ cười dịu dàng nói: “Nếu chọn bát mỳ rồi thì quên cô nương đi.” Vương Hi vẻ mặt đau khổ nói: "Cho dù là làm thuê, cũng phải có tiền công chứ." Tang Văn bình tĩnh nói: "Ngài đến đây không phải để làm thuê cho đại nhân." Vương Hi bỗng im lặng, một lúc sau mới hạ giọng nói: "Ta đã ăn hết bát mỳ rồi, chỉ có điều vẫn không hiểu, với thân phận của cô Tang, sao lại tự tay nấu một bát mì cho ta." Tang Văn hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nói: "Mì mà ta nấu, Trần viện trưởng cũng thích." Vương Hi nghe tên người kia, không khỏi kinh ngạc, sắc mặt hơi đổi nói: "Thế thì tiểu sinh thật sự có phúc." Tang Văn nhẹ nhàng cúi người, cuối cùng nói: "Chỉ mong tiên sinh biết một điều. Tuy nước nói nước dùng quá nóng, không thể uống vội được... nhưng nếu chờ nước lạnh, cũng thành không ngon." Cô nương này cũng không biết ý nghĩa của câu nói, chỉ là bình thản thuật lại theo lời dặn của Phạm Nhàn. Còn Vương Hi lại hiểu rõ ý tứ trong đó, theo như hiệp nghị khi ấy, trước khi vào kinh đô mình nhất định phải đưa đầu của vị huynh đệ mũi tên nhỏ tới trước mặt Phạm Nhàn. Nhưng hôm nay Phạm Nhàn dưỡng thương trong kinh đô đã lâu mà mình vẫn không có động tĩnh gì... huống chi còn có vụ phục kích trong sơn cốc. Thầy tướng số trẻ tuổi tuấn tú thở dài một tiếng, vẻ mặt khổ sở và rầu rĩ tới khó tả, lật tay nhặt lên lá cờ xanh bên cạnh bàn, thì thầm: "Nhưng ta... thật sự không thích giết người." Tống Văn không nói thêm gì, cô hoàn toàn không biết những chi tiết trong chuyện này, việc cô gặp gỡ với người trẻ tuổi tự xưng là thầy tướng số này hôm nay, chỉ là Phạm Nhàn muốn mượn đôi mắt am hiểu con người của cô để đánh giá tính cách và phẩm chất của đối phương. Rất thành thật, rất thuần khiết, đó là những gì Tống Văn nhìn thấy trong mắt đối phương. Vương Hi lắc đầu thở dài, khom lưng và bước ra ngoài sân như ông cụ non. Lúc đi đến cửa, hắn đột ngột quay đầu lại hỏi: "Hắn mời ta đến đây, chẳng lẽ không sợ sau khi có phiền phức thì người khác sẽ nghi ngờ các ngươi à?" "Tiên sinh rất thông minh, cho nên mới tới tìm ta." Tống Văn điềm tĩnh nói: "Chính vì tiên sinh thông minh, nên tiên sinh sẽ tự biết cách tránh né tai mắt của người khác." Vương Hi lại tiếp tục lắc đầu, rời khỏi Bão Nguyệt lâu. Tống Văn trở về phòng, sau khi ngồi một lúc lâu, cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông với vẻ mặt cau có bước vào, hỏi: "Văn Nhi, hôm qua cô mới trở về, sao lại đến căn lầu rách này?" Người đàn ông kia kia không phải kẻ bình thường, chính là vị sứ giả hộ hoa bị Phạm Nhàn xuất chưởng đánh bay khi đến thăm dò Bão Nguyệt lâu năm xưa, vị nhân sĩ giang hồ này luôn dành cho Tang Văn một tình cảm mãnh liệt, do đó mang nỗi thù oán sâu sắc đối với Bão Nguyệt lâu này. Tang Vân đưa mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng mỉm cười, tuy trong lòng rất cảm kích tấm chân tình của người này, nhưng không thể để người này biết tất cả những việc liên quan đến Đề Ti đại nhân. Cô cười nói: "Bây giờ ta là chưởng quỹ của Bão Nguyệt lâu, không đến nơi này thì đi đâu được?" Người đàn ông kia nhìn cái bát trên bàn, hít thở múi thơm thoang thoảng từ trong bát, lông mày không khỏi giãn ra, cười khà khà nói: "Làm cho ta một bát đi, lâu lắm rồi không được ăn." Tang Vân lườm hắn một cái, nói: "Bây giờ ta bây giờ không rảnh." Người đàn ông kia thất vọng nói: "Nàng làm cho người khác rồi mà." Tang Vân tức giận nói: "Ngươi có tưởng bát mì này dễ ăn lắm không? Nếu như ngươi thật sự ăn vào, chỉ e sẽ khổ sở bằng chết." o O o Giờ phút này Vương Hi giờ này thật sự khổ sở bằng chết, hắn ngồi trong cửa hàng ở cổng thành, đờ người ra nhìn bát mì sợi trước mặt, hai mắt trợn trừng. Cho dù cho bát mì này có ngon thế nào đi nữa, nhưng một ngày phải ăn ba bữa, cũng khiến người ta có cảm giác buồn nôn.