Y ra hiệu cho Tư Tư theo mình tới gần cửa hàng đậu hũ thêm chút nữa để nghe rõ hơn đám người kia nói gì. Y cũng thấy rõ nếp nhăn nơi khóe mắt của Đông Nhi tỷ, trong lòng không khỏi buồn bã. "Đông Nhi cô nương, chúng ta không muốn ép ai cả, nhưng khoản nợ này đã kéo dài một năm rồi, dù sao đi nữa cũng nên trả lại thôi." Gã cao to cầm đầu cau mày nói: "Ngài đi hỏi mọi người xem, chúng ta đã cho cho nhà ngài vay là rộng rãi nhất rồi, làm gì có lãi thấp hơn nữa." Đông Nhi luống cuống chà xát hai tay. Đôi tay đó đã ngâm trong nước làm đậu hũ nhiều năm, hơi ửng đỏ, cũng hơi thô ráp. Cô cúi đầu, có vẻ khó xử: "Có thể thư thả thêm vài ngày được không, thêm vài ngày nữa thôi.. Ngươi cũng biết mà, một năm nay nhà ta bệnh nặng, chữa bệnh đã tiêu tốn không ít tiền." Người đàn ông kia nhìn cô một lúc, đột nhiên mở miệng nói: "Ta nói này, Đông Nhi cô nương, sao cô chẳng hiểu lý lẽ gì cả vậy?" Đông Nhi hoang mang ngẩng đầu lên. Gã đàn ông kia cười khà khà: "Chúng ta không nói về việc khác, quan quản lý khu chợ thu tiền của cô là ít nhất, và đại ca nhà chúng ta cũng không đòi lãi nặng từ chỗ cô... Mọi người trong chợ kính nể cô ba phần, điều này tại sao? Chẳng phải vì cô từng là người trong phủ bá tước à? Tuy bề ngoài là cô đã bị đuổi ra khỏi phủ, nhưng đám người già dặn trong Đạm Châu này có ai không biết? Phạm Gia thiếu gia yêu mến cô nhất, từ khi còn nhỏ đã hay lêu lổng ở hàng bán đậu hũ của ngươi." Gã hắng giọng một cái, nói: "Chúng ta đều nể mặt Phạm thiếu gia, cũng không ai dám ức hiếp cô... Nhưng..." Hắn đột nhiên tức giận nói: "Khoản bạc này không nhiều, cô chỉ cần tới phủ bá tước nói hai câu với lão phu nhân, chẳng lẽ lão nhân gia lại không giúp cô?" Đông Nhi cắn chặt môi, quyết không nói thêm một lời nào. Cuối cùng gã cao to kia không thể nhịn được, la lớn: "Cho dù cô không dám gặp tới nói với lão phu nhân, nhưng bây giờ mọi người đều biết về việc lớn trong phủ Đạm Châu, Phạm thiếu gia đã trở về, bây giờ ngài ấy đường đường là Khâm sai đại nhân, tùy tiện chiếu cố cho cô một chút thôi là cả nhà cô có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng, sao phải quan tâm đến số bạc cỏn con này?" Đông Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt đầy kiên quyết nói: "Chuyện của ta, ngươi đừng làm kinh động tới trong phủ. Ta nợ ngươi tiền, đương nhiên ta sẽ trả lại dần dần... Hai năm qua Hồ đại ca ngài chăm nom, Đông Nhi vô cùng cảm kích." Nhưng rõ ràng lời nói này không có tác dụng gì, tuy gã đàn ông cao lớn kia dám ép buộc Đông Nhi, nhưng dẫu sao cũng phải kiếm tiền bằng việc này. Gã tức giận nói: "Cô đã nói rằng mình không còn mối quan hệ nào với phủ bá tước nữa, thế thì chúng ta cũng không phải khách khí. Số bạc cần trả, hôm nay cô nhất định phải trả!" Nghe đến đây, cuối cùng Phạm Nhàn hiểu rõ nguyên nhân, không thể không cười khổ. Chắc sức khỏe phu quân của Đông Nhi không tốt, nhưng... tiền mà mình đã bảo trong phủ cung cấp hàng tháng chắc cũng đủ rồi. Nhìn thần sắc của Đông Nhi tỷ, e rằng một, hai năm qua tỷ ấy không dám sờ tới số bạc mà mình đưa, chỉ tự mình gồng gánh cửa hàng đậu hũ này, miễn cưỡng kiếm sống. Không cần phải tiếp tục lắng nghe, Phạm Nhàn cũng không có cái sở thích nghiệp dư đợi tới khi tình thế căng thẳng mới đi ra giả vờ làm đại gia; tuy rất rõ ràng, bây giờ y là đại gia lớn nhất trong thành Đạm Châu. Y gật đầu với Tư Tư một cái. Tư Tư ngay lập tức hiểu ý, nhanh chóng đi vài bước đến trước cửa hàng đậu hũ, nhìn đám đàn ông cao to kia, bình tĩnh hỏi: "Thiếu bao nhiêu tiền?" Đám đàn ông cao lớn này lại bị cô nương bất ngờ xuất hiện làm cho giật bắn mình. Tuy hôm nay ra ngoài, Tư Tư không cố ý ăn diện nhưng ngày ngày sống trong gia đình quyền quý, trên người cô không chỗ nào không lộ rõ vẻ xa hoa phú quý. Đám nam nhân kia mắt sắc, biết cô nương này lai lịch bất phàm, bèn ho nhẹ hai tiếng rồi kính cẩn nói: "Chính xác là mười lượng bạc." Trong lúc đang nói chuyện, con mắt của mấy gã này đảo khắp nơi xung quanh cửa hàng đậu hũ. Còn Đông Nhi, khi Tư Tư xuất hiện ttrước cửa hàng đậu hũ của mình, cô đã ngớ người, một lúc sau trên gương mặt đỏ ửng lại toát lên một nụ cười bất đắc dĩ. Gã cao to cầm đầu bỗng thấy vị công tử đứng bên mé phía sau cửa hàng đậu hũ, nhìn gương mặt thanh tú rất dễ nhận ra của vị công tử kia, rồi liên tưởng đến lai lịch của Đông Nhi ở hàng đậu hũ và cô nương như hoa như ngọc đang đứng trước mặt mình. Gã lập tức đoán ra thân phận của vị công tử kia, nhanh nhanh chóng chóng run run rẩy rẩy bỏ thêm một câu: "Thật sự là mười lạng, tiền lời thì... từ đầu chúng ta đã không dám thu cao, hôm nay nếu cô nương ra mặt, đương nhiên là miễn toàn bộ."