Sau vài lượt thảo luận, có thể thấy rất rõ ràng là cảm giác sợ hãi ẩn sâu trong nội tâm mọi người đã phai nhạt đi rất nhiều, trở nên cực kỳ phấn khích. Cứ thế, cũng coi là gạt bỏ những chấn động phải chịu lúc ban ngày, hiệu quả rất không tệ. Đương nhiên đám người bàn bạc trong sảnh nghị sự cũng nhắc tới một số biện pháp rất hữu hiệu, ai biết tương lai Phạm Nhàn có dùng tới không. Còn chuyện các thuộc hạ đều coi kẻ địch giả tưởng đương nhiên là Tứ Cố Kiếm, thật ra lại ngoài dự liệu của Phạm Nhàn. Thần dân Khánh Quốc, đương nhiên không hề nghĩ tới việc phải đối phó với Diệp Lưu Vân. Do mối quan hệ với với Bắc Tề đang trong giai đoạn tuần trăng mật, do mối liên hệ giữa Phạm Nhàn và Hải Đường, do tiểu thư nhà họ Phạm giờ đã trở thành đệ tử cuối cùng của Khổ Hà đại sư; đương nhiên các thuộc hạ đương nhiên sẽ không mù lòa đến mức bàn bạc cách giết Khổ Hà trước mặt Đề ti đại nhân. Chỉ còn lại Tứ Cố Kiếm đáng thương mà thôi. o O o Cuộc họp tiếp tục cho đến khi nến cháy cạn, sau khi mọi người giải tán vẫn còn tiếng bàn luận xôn xao trong hành lang, phấn khích vì hành động táo bạo của Đề ti đại nhân, khó mà kiềm chế nổi. Phạm Nhàn lắc đầu, gọi Tang Văn đến nói: "Bão Nguyệt lâu bị phá hủy một nửa, muốn sửa chữa xong ít nhất cũng cần nửa tháng, chuẩn bị sắp xếp cho các cô nương trong lầu ra sao?" Lúc mới bắt đầu sơ tán đường phố, khách khứa trong Bão Nguyệt lâu đều đi khỏi, các cô nương cũng được sơ tán đến khu vực an toàn. Mãi tới lúc này, Phạm Nhàn mới có thời gian rảnh để quan tâm đến sản nghiệp thanh lâu của mình. Tang Văn kính cẩn đáp lời: "Tạm thời thì các cô nương đang được thu xếp ở trong các căn lầu khác. Những vị chủ lầu này rất dễ nói chuyện, đều đã nhận lời. Nhưng cứ ở mãi trong những căn lầu khác, cũng không được ổn cho lắm." Phạm Nhàn gật đầu một cái, bây giờ toàn bộ thành Tô Châu hoàn toàn không có ai dám không nể mặt mình, mấy vị chủ thanh lâu này giúp mình thu lưu cô nương, chỉ e còn vui như mở cờ. “Thế thì được rồi, chuyện tu sửa cứ để Sử Xiển Lập lo, mấy hôm tới cô nghỉ ngơi một chút.” Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ tới một việc, chân mày cau lại, trên gương mặt anh tuấn lại lộ vẻ tàn nhẫn: “Tất cả sổ sách lớn nhỏ trong ngoài gì cũng cất kỹ, năm sau về kinh ta sẽ tìm người đòi nợ.” Tang Văn lên tiến đáp ứng. Phạm Nhàn hỏi: “Cô không cần ở bên ngoài, Hoa Viên rất rộng, mấy hôm nay cô theo cùng Tư Tư, tiện thể hỗ trợ chăm sóc vị đại cữu ca của ta.” Tang Văn mỉm cười hiền hậu, che miệng không nói gì. “Sao vậy?” “Hải Đường cô nương cũng nói vậy.” Tang Văn nhẹ nhàng cười nói: “Cả hai vị cô nương kia cũng được đón vào trong Hoa Viên.” Phạm Nhàn ngớ người, bấy giờ mới hiểu cô đang nói tới hai vị đầu bảng của Bão Nguyệt lâu, Lương Điểm Điểm và Mã Tác Tác, trong lòng không khỏi bất ngờ trước tâm tư chu đáo của Hải Đường. Lương Điểm Điểm còn chưa chính thức khai bảng, tới ở trong những thanh lâu khác đúng là không ổn. Còn Mã Tác Tác... Đó là nhị thiếp của Đại hoàng tử, cho nên càng phải gọi đến. Phạm Nhàn dắt Tang Văn tới sân sau, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy trong sân ríu ra ríu rít xanh xanh đỏ đỏ đâu đâu cũng hòa hòa hợp hợp. Trong không khí đậm chất của mùa xuân đến hè, gió mát nhẹ nhàng, vầng trăng cong cong treo cao, quanh những hòn giả sơn và cây xanh đều có đèn lồng. Ánh trăng và ánh đèn hòa lẫn vào nhau, tạo thêm cảm giác mông lung. Chính trong ánh đèn mờ ảo này, hơn mười cô gái đang líu ríu trò chuyện. Những cô nương mặt mày thanh tú dịu dàng này không mặc nhiều xiêm y, hoặc đứng dưới cây hoặc nằm trên giường, tư thế khác biệt, chợt có cảnh đẹp thoáng qua lớp vải mỏng, hương thơm thoang thoảng trên người cũng lan tỏa tới bên mũi. Phạm Nhàn ngớ người, không khỏi nảy sinh ảo giác nào đó, chẳng lẽ mình đi lầm vào động Bàn Tơ, Hoa Viên này biến thành Trần Viên từ bao giờ? Các cô gái trò chuyện ríu rít không ngừng, trong lúc nhất thời còn không phát hiện ra Phạm Nhàn đang đứng ở góc tối. Họ vẫn say sưa nói về những chuyện xảy ra ở Bão Nguyệt lâu trong ngày, về uy thế của chiêu kiếm đó, và về vẻ oai phong của Khâm sai đại nhân khi chửi mắng trên đường. Người đang kể chuyện chính là một trong hai cô nương đầu bảng của Bão Nguyệt Lâu, còn người nghe là những tiểu cô nương mở to đôi mắt, thể hiện thần sắc tò mò hoặc ngưỡng mộ. Phạm Nhàn thì thầm: "Sao bảo các cô nương trong lầu đã được đưa tới nơi khác?" Tang Văn che miệng cười khẽ, giải thích: "Đây không phải là các cô nương trong Hoa Viên à?" Nghe vậy Phạm Nhàn mới tỉnh ngộ, không khỏi quan sát thêm vài lượt, thầm thở dài.