Diệp Lưu Vân nghe tới đoạn này, cuối cùng sắc mặt cũng thay đổi, thở dài nói: “Quả nhiên vô sỉ. . .“ Phạm Nhàn mỉm cười đáp: “Ngài dùng vũ lực ép buộc, ta dùng mạng người đe dọa, nếu nói vô sỉ, thật ra cũng không chênh lệch quá nhiều.“ Diệp Lưu Vân chậm rãi đứng dậy. Trong lòng Phạm Nhàn đột nhiên ớn lạnh, mặt mày bình tĩnh, lại mở cây quạt đáng thương đã ướt đẫm mồ hôi và biến dạng, phe phẩy lung tung. Diệp Lưu Vân nhìn cây quạt trong tay y, ánh mắt lóe lên ý cười, nhận ra vẻ khẩn trương thực sự ẩn sâu trong lòng người trẻ tuổi này. o O o “Đừng nghĩ rằng, ngươi hiểu hết mọi việc thì có thể kiểm soát hết mọi việc.” Diệp Lưu Vân thốt lên như vậy. “Bằng không, một ngày nào đó ngươi sẽ chết rất đáng tiếc.” Diệp Lưu Vân thở dài nói. “Ngươi là người thông minh, nhưng đừng quá thông minh.” Diệp Lưu Vân khuyên răn. o O o “Chắc ngươi cũng biết phải xử lý chuyện sau này như thế nào.” Diệp Lưu Vân chậm rãi cúi đầu, mặc cho chiếc nón lá che khuất khuôn mặt cổ xưa của mình, xách ngược thanh trường kiếm đã bị buộc lại bằng vải thô. Bước tới rìa lan can, lật tay nắm lấy cổ áo của Chu tiên sinh. Lúc này Phạm Nhàn rốt cuộc cảm thấy bất lực và hoang mang, đường đường Diệp Lưu Vân, nếu không phải đến đưa Chu tiên sinh cho mình thế thì làm sao lại chấp nhận nói chuyện với mình cả nửa ngày? Diệp Lưu Vân quay đầu lại, sương mù dần dần dày lên trong mắt, một luồng sát ý vô thượng mờ ảo nhưng lại khiến lòng người sợ hãi dâng lên, chấn nhiếp thân hình Phạm Nhà. Cuối cùng hắn chậm rãi nói: “Cầm kiếm lên, không phải giả mạo tên Tứ Cố Kiếm ngu ngốc kia,. Có lẽ thằng nhóc nhà ngươi đã quên, năm xưa ta vốn dùng kiếm.“ Trong lúc trò chuyện, hắn chậm rãi rút kiếm ra. Lưỡi kiếm sáng như tuyết giờ lại không hề phản quang, cứ như thể tất cả ánh sáng đều bị hút vào bàn tay trắng toát đầy ổn định kia. Mi mắt Phạm Nhàn giật giật, tập trung tinh thần, ra sức cắn một cái vào lưỡi, đau đớn khiến y tỉnh táo hơn không ít. Trong lúc sinh tử tồn vong, mọi mưu kế đấu trí đều là giả, y hoảng sợ phóng thích toàn bộ chân khí bá đạo ở tuyết sơn sau người ra, vận đến hai nắm tay, đánh thẳng về phía trước! Trúng ngay cái bàn. Cùng với một tiếng la hét kì quái, toàn thân Phạm Nhàn cả người bị hai quyền bá đạo của chính mình hất văng lên, thân thể uốn cong trên không trung, chẳng khác nào một con chó hoang đang chật vật, hoảng sợ, đau thương; hóa thành một vệt đen với tốc độ kinh người, phóng ra ngoài lầu! o O o Phạm Nhàn lướt qua lên trên đường, toàn thân bồng bềnh trong không khí, nhưng trong hai mắt đầy vẻ kinh hãi. Ngay cả lúc này y vẫn cảm nhận được kiếm ý tuyệt sát kia đang đuổi theo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chém y thành hai nửa. Cho nên y vặn người, bật mạnh chân, há miệng hộc máu, đột nhiên tăng tốc lần thứ hai, lộn nhào ba lượt trên không trung, mũi chân đá vào lá cờ xanh trên căn lầu đối diện, nương theo lực phản chấn mềm mại đó lại hóa thành một làn khói mờ, rơi xuống trên mặt đường. Sáu Hổ Vệ và kiếm thủ Giám Sát viện lao ra từ trong gian lầu, bảo vệ hắn vào giữa, bao vây tầng tầng lớp lớp, dũng mãnh không sợ chết trở thành tấm khiên thịt người. Chỉ trong một khoảnh khắc, Phạm Nhàn đã cảm thấy quanh người mình toàn người với người, hoàn toàn không thấy tình huống bên ngoài ra sao. Trong lòng y chợt có cảm giác lóe lên, toàn thân lại tiếp tục tiến vào trạng thái linh hoạt nhất, chuẩn bị bỏ trốn bất cứ lúc nào! o O o Nhưng trên con đường dài hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh tới quỷ dị. Phạm Nhàn không dám vọng động, trốn phía sau đám hộ vệ, không biết bao lâu sau y mới cảm thấy có gì đó kỳ lạ, lệnh cho đám thuộc hạ tránh ra một khe nhỏ. Diệp Lưu Vân đã không ở trong Bão Nguyệt lâu. Qua kẽ hở của đám thuộc hạ đang hoảng loạn, Phạm Nhàn nhìn tới cuối con đường dài ở Tô Châu, một người mặc áo vải đội nón lá đang dắt theo một người khác, chậm rãi đi về phía cửa thành. Dẫu rằng bước chân từ tốn, nhưng dường như mỗi bước chân hắn xa tới hơn mười trượng, dần dần khuất xa. Phạm Nhàn nuốt nước bọt làm dịu cổ họng đang nóng rát, mang vẻ mặt đầy nghi hoặc bò ra từ trong đám người, đứng giữa phố dài nhìn theo bóng lưng của Diệp Lưu Vân đang xa dần. o O o Cao Đạt đã tòa nhà đối diện đi tới, thấy Đề ti đại nhân vẫn an toàn, vui mừng quá đỗi, giọng nói run rẩy hỏi: “Đại nhân, không sao chứ?“ Phạm Nhàn che đôi tay đang run lẩy bẩy sau lưng, cố giữ bình tĩnh trả lời: “Có chuyện gì được chứ?“ Trong lúc nói chuyện, y thấy bóng lưng của Diệp Lưu Vân biến mất trong cửa thành. Đúng lúc này, không nhận ai ra rằng trên tầng cao nhất của Bão Nguyệt lâu, ngoại trừ lỗ hổng do Cao Đạt chém ra, dần dần chút biến hóa mới.