Đối phương là đại tông sư. Phạm Nhàn không phải thế nhân thông thường, từ nhỏ y sinh sống cùng với một đại tông sư không được liệt vào hàng ngũ tông sư. Y được Ngũ Trúc thúc tận tay chỉ dạy, vì vậy khi đối diện với người đội nón tre kia, y không giống như những người khác trong lầu lúc này, kinh hãi đến mức không thể nói nên lời. Nhưng hắn vẫn kinh hãi, thậm chí bắt đầu cảm thấy miệng lưỡi đắng ngắt, khô khốc. Ngũ Trúc đã từng giảng về hai chữ thực thế. Ngũ Trúc không có chút chân khí nào nhưng lại có tư thế phi phàm tuyệt đỉnh, có điều dù sao hắn cũng là người thân nhất của Phạm Nhàn. Hôm nay là lần đầu tiên Phạm Nhàn đối đầu trực diện với vị một đại tông sư, y mới phát hiện, dưới áp lực thực thế của đối phương, bản thân mình... thậm chí không có chút năng lực phản kháng nào. Phạm Nhàn là người tinh tế biết người biết ta. Y biết rõ với thực lực cửu phẩm của mình hiện giờ, mười người như y cũng không đánh được Ngũ Trúc thúc. Cũng tương tự như vậy, mười người như y cũng không đánh lại được tên lão già đội nón trúc phía đối diện. Đặc biệt là những gì mình vừa chứng kiến vừa cảm nhận, khiến Phạm Nhàn càng tin tưởng lời mà Ngũ Trúc thúc đã từng nói: “Nhất phẩm có thể giết chết cửu phẩm, chỉ cần may mắn đủ, nhưng nếu đối mặt với mấy tên kia... ngươi đừng nhắc đến vấn đề may mắn.” Võ giả trong thiên hạ chia từ thấp lên cao, đến cửu phẩm đã là cấp bậc mạnh nhất, giữa các cấp bậc cũng không phải như lạch trời không thể vượt qua. Nếu không năm xưa Phạm Nhàn đã không thể trên đại sát tứ phương trên đường Ngưu Lan, cũng không thể đùa giỡn Lang Đào cùng Hà đạo nhân trong lòng bàn tay lúc ở kinh thành Bắc Tề . Nhưng một khi vượt qua cửu phẩm, tiến vào cảnh giới thiên nhân, ví dụ gã Khổ Hà đầu trọc, thì sẽ như lão già trước mắt này... đã là một cảnh giới hoàn toàn khác, thực lực chênh lệch như vậy trên trời dưới đất, giống như một cái khe sâu không thấy đáy, căn bản là không thể dùng bất cứ mưu kế bù đắp lấp đầy được. Trên tầng cao nhất của Bão Nguyệt lâu đã hoàn toàn yên tĩnh, sau đó dưới lầu lại nhốn nháo. Tuy đao vừa rồi của Cao Đạt chém vào khoảng không nhưng vẫn khiến vô số người cả kinh, ồn ào không tả nổi. Có điều chỉ một lúc sau bên dưới đã yên tĩnh trở lại, chắc là hộ vệ và Sử Tang ở dưới lầu đang giải quyết. Người đội nón trúc bên cạnh bàn vẫn yên tĩnh như cũ, như đang chờ Phạm Nhàn đưa ra quyết định. Trên người hắn không có hào quang, nhưng lúc này trong mắt mọi người tấm áo vải bố đơn bạc mà hắn mặc như phủ một vầng hào quang từ trên trời chiếu xô, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Ngược lại, Chu tiên sinh mà Phạm Nhàn vẫn muốn bắt sợ hãi ngồi bên cạnh người đội nón tre, dường như đã bị mọi người phớt lờ. Một người đơn gian, nhưng lại che khuất mọi ánh hào quang trong thiên địa. o O o Tay trái Phạm Nhàn vẫn cầm cây quạt, nắm rất chặt. Y nhìn người người đội nón tre bên cạnh bàn, nửa ngày rồi vẫn không nói gì. Bầu không khí trên tầng cao nhất của Bão Nguyệt lâu hoàn toàn yên tĩnh, hoàn toàn tĩnh mịch, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt. Người đội nón tre nhìn gương mặt bình tĩnh của Phạm Nhàn, mỉm cười nói: “Phản ứng của ngươi, thực lực của ngươi... có vẻ mạnh hơn so với lời đồn.“ Hắn đang nói tới khoảnh khắc Cao Đạt chém đao xuống, Phạm Nhàn đã rất nhanh chóng nhận ra tình thế gọi sáu người quay lại. Bản thân y cũng lập tức nhảy, trong một chớp mắt ngắn ngủi trên không đã dùng Đại Phách Quan bộc phát cánh tay phải, lại dùng Tiểu Thủ Đoạn nắm chặt lấy cổ chân Cao Đạt, kéo Cao Đạt về, cứu được mạng Cao Đạt. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đó mà Phạm Nhàn thực hiện được tất cả những điều này, đã có thể coi là là quá hoàn hảo. Vì vậy người đội nón tre kia cũng tỏ vẻ tán thưởng. Nhưng Phạm Nhàn không trả lời câu nói này, thậm chí ngoài dự liệu của mọi người, y từ từ đi đến mép lan can, không nhìn sang phía người đội nón tre nữa. Tất cả hộ vệ bao gồm cả Cao Đạt đều kinh ngạc tới ngây người. Đề ti đại nhân thật can đảm! Đối mặt với một vị đại tông sư được hàng vạn người kính sợ mà y vẫn có thể tự nhiên như vậy, thậm chí không buồn nhìn sang đối phương. Phạm Nhàn bước tới lề lan can, nhìn xuống thành Tô Châu phồn hoa. Hơi lạnh và mùi pháo vẫn còn còn lưu lại trong bầu không khí của Tô Châu. Y hít một hơi thật sâu, sắc mặt nhẹ khẽ đổi nhưng nhanh chóng trở lại như thường, không biết đang suy nghĩ tới vấn đề gì. Cầu thang vang lên tiếng bước chân. Sử Xiển Lập sắc mặt khiếp sợ, Tang Văn cô nương há hốc miệng, trong vẻ dịu dàng lộ rõ sự lo lắng, nhìn thoáng qua cái bàn mà người của Giám Sát viện đang vây quanh, lại đưa ánh mắt dò hỏi sang phía Phạm Nhàn bên rìa lan can.