Tuy lúc này còn chưa rõ Minh lão thái quân chết ra sao, nhưng Đặng Tử Việt biết, cái chết của đối phương thật sự quá kỳ quặc, quá trùng hợp, khiến cho Giám Sát viện muốn không gánh trách nhiệm cũng không được. Còn trong khoảnh khắc lúc trước, khóe mắt hắn bắt được thần sắc của Minh Lan Thạch, càng khiến cho nỗi nghi ngờ đâm sâu trong lòng hắn. Tin tức về cái chết của Minh lão thái quân đã khiến toàn bộ Minh Viên từ trên xuống dưới rơi vào kinh hãi. Đám hộ vệ đều lao tới bên cạnh người của Giám Sát viện, bao vây họ lại, tay cầm binh khí tên nỏ, hai mắt lóe lên vẻ oán hận. Đặng Tử Việt khẽ nhíu mày, biết lúc này nếu không xử lý chính xác, kết cục sẽ là hai bên sống mái với nhau. Nhưng trước khi đến đây Đề ti đại nhân đã căn dặn kỹ càng, mọi việc... không nên tiếp tục phát triển theo hướng đó. Hắn nhanh chóng quyết định, chỉ huy các quan viên Giám Sát viện cũng tiến vào hậu viên. Dẫu sao Minh Viên đang trong cơn đại loạn, không ai quan tâm đến bọn họ, còn đám tư binh Minh Viên lăm lăm vũ khí giám sát bọn họ, cũng không thể lập tức ra tay ngay lúc Minh lão thái quân vừa qua đời. o O o Đi vào hậu viên một lúc lâu, lại tìm kiếm men theo tiếng khóc, ở phía ngoài của một tiểu viện thanh tĩnh, Đặng Tử Việt nhìn thấy đám người đang quỳ xuống. Trong lòng hắn không khỏi phát lạnh, ánh mắt đảo qua, lập tức thấy trong đại sảnh rộng lớn, dưới xà nhà thô to có một chiếc khăn trắng dài đang treo một người. Một bà lão. Bà lão hai tay buông xõng theo thân mình, hai mũi chân chỉ xuống đất, người bà lão đong đưa trên không trung theo làn gió xuân dịu dàng. Cảnh tượng này quỷ mị tới mức khó mà tả nổi. Đặc biệt là đôi mắt kia vẫn không chịu nhắm lại, hai mắt lồi ra phía ngoài, đôi mắt gằn lên từng sợi tơ máu lúc sắp chết, tràn ngập oán hận và không cam lòng nhìn ra phía ngoài. Vừa vặn nhìn về phía các quan viên Giám Sát viện ở ngoài đình viện. Đặng Tử Việt bị ánh mắt của người chết làm cho choáng váng, vội vàng quay đầu, ra lệnh cho thuộc hạ đề phòng cẩn thận, chuẩn bị phá vòng vây bất cứ lúc nào. Tiếng khóc vang lên khắp đình viện, một người hậu duệ quỳ xuống khóc ra máu, dập đầu liên tục. Minh lão thái quân đã chết, món nợ này chắc chắn Minh Viên sẽ ghim vào Giám Sát viện, trong thời khắc khi quần chúng đang xúc động như vậy, không ai biết sẽ xem ra chuyện gì. Nhưng lối thoát phía sau, đã bị đám tư binh của Minh Viên dùng ánh mắt đầy thù hận ngăn chặn, muốn giết ra ngoài sẽ cực kỳ khó khăn. Một lúc sau Minh Thanh Đạt dập đầu tới mức trán đầm đìa máu tươi, cùng các huynh đệ trong bốn chi khác hạ di thể của lão thái quân từ trên xà nhà xuống. Gia chủ Minh gia đương thời cố nén nỗi bi thương, an bài xong xuôi mọi việc hậu sự rồi mới dẫn bốn huynh đệ ra khỏi đình viện. Không một ai dám mở miệng, nhưng tất cả mọi người đều dùng cùng một loại ánh mắt nhìn chằm chằm vào các quan viên Giám Sát viện đang đứng ngoài sân. Cả cuộc đời này Đặng Tử Việt chưa từng thấy nhiều người muốn ăn thịt mình đến vậy. Ánh mắt của đám người Minh gia thể hiện trần trụi loại oán hận này. Hắn biết lúc này không thể lùi bước. Một khi nhượng bộ, chuyện này đồn ra ngoài sẽ đem mang tới nguy cơ rất lớn cho Giám Sát viện. Minh lão thái quân vừa chết, người của Giám Sát viện đã hoảng loạn bỏ chạy, đây chẳng phải có tật giật mình thì là gì? Vì vậy sắc mặt hắn trầm xuống, nhíu mày nói: “Minh lão thái quân cấu kết với Đông Di, sợ tội tự tử... Chuyện hậu sự tạm hoãn, đợi điều tra rõ nguyên nhân tử vong rồi mới tiếp tục xử lý.“ Xét trên quan điểm của Giám Sát viện, lúc này hắn nhất định phải thể hiện thật cứng rắn. Nhưng đối với người của Minh gia, lão tổ tông vừa mới qua đời đã bị Giám Sát viện gán tội danh sợ tội tự sát, thế thì ai mà chịu đựng nổi. Minh lục gia rất thích trò chơi đấu vật, vốn to con sức lớn, tính tình thô hào, lại là con út trong Minh gia, luôn nhận được nhiều tình cảm từ lão thái quân. Tình cảm hắn dành cho lão thái quân cũng là sâu sắc nhất. Hôm nay, mẫu thân đột nhiên qua đời, đang trong lúc đau thương bi phẫn lại nghe lời nói của Đặng Tử Việt, hắn quay người, cầm một chiếc ghế lên rồi đập thẳng tới! Đặng Tử Việt nhanh chóng rút thanh phác đao ra chặn cái ghế kia, làm vang lên một tiếng động lớn. Minh lục gia hai mắt đỏ ngầu, gương mặt vặn vẹo, hét lên the thé: “Người đâu, đánh chết lũ cẩu nô tài táng tận thiên lương này cho ta!“ Hộ vệ và gia đinh Minh gia đang đợi chính câu nói này. Nửa năm qua bọn họ đã bị Giám Sát viện đàn áp đến mức khó mà thở nổi, có hi sinh cầu toàn cũng không cách nào thoát thân, tới hôm nay ngay cả lão thái quân cũng bị bức tử. Lúc này ánh mắt ai nấy nhìn vào các quan viên Giám Sát viện trong sân hệt như nhìn vào lũ chó dữ xông vào nhà mình, chỉ ngại ra tay không đủ tàn nhẫn. Đám người hét lên một tiếng, cầm vũ khí xông lên, đánh đấm loạn xạ!