“Những gì ngươi nói, chính là những gì ta muốn nói.” Hồ Đại học sĩ đáp lời: "Ai bảo hôm nay lúc thiết triều chúng ta để lộ ra ý định lôi kéo Phạm Nhàn vào nội các? Bệ hạ đã định hướng từ sớm, trong tình hình triều chính sau này, ngươi ta là một phe, Giám Sát viện của Phạm Nhàn cũng là một phe. Chúng ta đã có những tâm tư khác, đương nhiên bệ hạ phải đạp đổ tâm tư của chúng ta. Cho dù Phạm Nhàn không ghi hận chúng ta vì việc này, nhưng làm sao hắn lại không ghi hận quan văn toàn triều dâng tấu hạch tội Phạm Thượng thư? Khi việc này xảy ra, chắc chắn Phạm Nhàn sẽ từ bỏ ý định theo con đường làm quan chính thống. Ngươi ta và hắn cũng không thể nào ngồi cùng nhau trong Môn Hạ Trung Thư." “Đó chỉ là những lời đoán mò thôi.” Thư Vu cười nói: "Tuy Thánh tâm khó lường, nhưng đâu đến mức suy nghĩ phức tạp như vậy." Hồ Đại học sĩ bất đắc dĩ thở dài nói: "Nói cũng là ngươi muốn nói. Cuối cùng cười nhạo, cũng là ngươi cười nhạo. Mấy lời này đủ cho hai người chúng ta bị chặt đầu mười lần, ngươi đừng có say rượu rồi đi nói lung tung." “Dù sao ta cũng là một Đại học sĩ.” Thư Vu khà khà cười nói: "Chỉ là mượn rượu mà thôi." Bỗng dưng sắc mặt hắn ngẩn ngơ, cau mày hỏi: "Không đúng, ngươi nói về con chim đầu tiên không đúng, ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta. Vì sao bệ hạ không muốn Phạm Thượng thư tiếp tục quản lý bộ Hộ, vì sao lại muốn ép Phạm Thượng thư tự xin từ quan?" Hồ Đại học sĩ thở dài thườn thượt nói: "Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, chỉ vì bệ hạ không muốn ngày ngày phải thấy gương mặt của Phạm Thượng thư trên triều đình." Hai vị thủ lĩnh quan văn của triều Khánh Quốc đồng thời im lặng, trong lòng thở dài, tiếc thay cho Phạm Kiến, hóa ra loại sinh vật như con của rồng, tốt nhất đừng có tùy tiện nhận nuôi. o O o Trước khi hai vị Đại học sĩ ấm ức thay cho Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến, họ cũng từng nghĩ tới, có nên gấp rút thông báo cho Phạm phủ về việc triều đình chuẩn bị thanh tra bộ Hộ không? Nhưng sau đó cả hai nghĩ lại, Phạm phủ có nhiều mối quan hệ trong cung, làm gì có chuyện không biết, cho nên đã bỏ qua ý định này. Đúng là không lâu sau khi cuộc họp tại Ngự Thư phòng kết thúc, Phạm Kiến cáo ốm về phủ cũng đã nhận được tin, biết ngày lúc yết triều, bệ hạ sẽ chính thức triển khai điều tra Bộ Hộ. Nhưng hắn cũng không mấy lo lắng, gương mặt nghiêm túc kia từ lâu đã không còn vẻ phong lưu năm xưa, chỉ còn vẻ bình tĩnh và thong dong bất biến. “Không phải một mũi tên trúng ba con chim, mà là một mũi tên trúng bốn con chim.” Phạm Kiến mỉm cười, nói với phía đối diện: "Thân là một thần tử trung thành với bệ hạ gần ba chục năm, lòng kính nể của ta đối với bệ hạ không thay đổi, cũng chưa bao giờ suy giảm. Sự việc hôm nay, đúng là là... bái phục, bái phục." Dù là trước mặt hay sau lưng, mỗi khi nói đến Hoàng đế, Phạm Kiến luôn mặt mày trang trọng, tôn kính vô cùng. Nhưng hôm nay trong thư phòng, hai tiếng bái phục này... lại mang ý nghĩa không kính trọng. “Con chim thứ tư là gì?” Phạm Kiến đưa tay phải của mình ra, mở rộng về phía trước, gập ngón cái, như đang thực hiện một loại pháp chưởng tuyệt diệu nào đó, bốn ngón tay còn lại kiên cường bất khuất chỉ thẳng lên trời. “Con chim thứ tư, chính là Giám Sát viện.” “Bệ hạ muốn xem xem mình ra lệnh một tiếng, liệu có thể như những năm trước đây, cực kỳ dễ dàng điều khiển tổ chức đáng sợ Giám Sát viện, mà không phải như người lo lắng, đã bị Phạm Nhàn nắm trong tay.” “Nhàn Nhi tiến bộ quá nhanh." Phạm Kiến nghĩ về đứa con trai đang ở Giang Nam xa xôi, thở dài nói: "Nếu bệ hạ không thể chỉ huy Giám Sát viện, thì quyền lực trong tay Phạm phủ ta có vẻ quá lớn." Khóe mắt hắn bỗng trở nên ngả ngớn, cười híp mắt nói: "Hơn nữa, bệ hạ còn muốn xem xem mối quan hệ thật sự giữa Trần Bình Bình và ta là gì. Suốt những năm này, bệ hạ vẫn cực kỳ tin tưởng ta và lão, ngươi cũng biết là vì sao. Bởi vì trước khi Phạm Nhàn vào kinh, ta và lão thọt không bao giờ đi chung một con đường. Những việc hắn muốn làm, ta kiên quyết không làm, còn những việc ta muốn làm, hắn cũng kiên quyết phản đối." Sắc mặt Phạm Kiến trở nên ảm đạm: "Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ta và Trần Bình Bình đều đang nghi ngờ lẫn nhau, nghi ngờ liệu trong sự việc nhiều năm trước kia, có phải đối phương đã đóng vai trò nào đó không được vẻ vang." “Nhưng Nhàn Nhi đã vào kinh.” Hắn tiếp tục nhẹ nhàng giải thích: "Lòng nghi kỵ giữa ta và Trần Bình Bình đã giảm đi nhiều. Mà rất tự nhiên, lòng nghi kỵ của bệ hạ đối với chúng ta lại bắt đầu tăng lên. Quan trọng nhất chính là bây giờ Nhàn Nhi ngày càng vẻ vang, mỗi lần Nhàn Nhi vẻ vang thêm một phần, bệ hạ lại nhớ về việc ngày xưa, cảnh ngày nay; nhìn ta lại càng thấy ngứa mắt hơn một phần."