Trong hoàng cung gió xuân phe phẩy, nhưng làn gió xuân này lại lạnh lẽo đến đáng sợ, khiến người ta không rét mà run. Thái tử không nhịn được run lên một cái, bởi vì tổ Thái hậu tổ nãi nãi quản lý hậu cung rất nghiêm khắc. Thực ra mấy năm gần đây hắn mới biết sự thật về đêm thanh máu ở kinh đô từ miệng mẫu thân. Biết rằng ngoại công và thân cữu cữu của mình đã chết trong một đợt biến động chính trị. Hóa ra... phụ hoàng muốn loại bỏ ngoại thích bên cạnh mình... Trái tim hắn bắt đầu run rẩy, hoàn toàn không biết nên phải phản ứng ra sao. Nếu như phân tích của mẫu thân là đúng, thế thì chỉ cần mình thể hiện thật bình tĩnh, chỉ cần sau này thiên hạ không có vấn đề lớn gì, ghế rồng kia chung quy... vẫn là của mình! Ánh mắt của Thái tử Khánh Quốc dần dần trở nên cứng rắn, nhìn mẫu thân, gật đầu nghiêm nghị. Dường như hai mẹ con đã quên mất một câu nói ngay trong đoạn trò chuyện vừa rồi - điều kiện đầu tiên để Thái tử kế vị là không xem ra vấn đề gì lớn - mà người trong Thái hậu đều biết, bất luận là là Trần Bình Bình hay Tiểu Phạm đại nhân, đều là nhân vật âm đọc tàn nhẫn, am hiểu nhất là tìm ra vấn đề lớn từ những điều không có vấn đề. Hoàng cung và triều đình thực chất là hai thực thể hoàn toàn gắn liền với nhau, qua góc độ không thể bỏ qua của Hoàng đế, hai phần quyền lực này thống nhất một cách hòa hợp hoàn mỹ. Triều thần muốn nịnh nọt Hoàng đế, thì cần phải nịnh bợ quý nhân trong cung. Quý nhân trong cung muốn mở rộng tầm ảnh hưởng ra khỏi cung, cũng cần phải nhờ triều thần ngoài cung làm việc cho mình. Cái gọi là lợi ích nhóm, được hình thành như vậy. Vì thế, chuyện Hoàng đế nổi giận lôi đình trong Ngự Thư phòng vì bộ Hộ thiếu hụt, đã thông qua vô số con đường truyền ra ngoài cung, toàn bộ quan trường cũng bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên. Tôn chỉ cao nhất của việc làm quan chính là: khi bệ hạ không hài lòng với chuyện gì, người làm quan cần nhanh chóng bắt kịp. Cho dù người đứng đối diện với Hoàng đế là nhiệm vụ phẩm cấm truyền thuyết như Thái sư, quan viên cũng phải dũng cảm đứng lên trước tiên, không chịu kém cạnh ai khác. Do có tâm trạng của hoàng đế làm cột mốc, loại chuyện như vậy chắc chắn sẽ không sai. Nhưng lần này phản ứng đối với tin tức trong cung và trong triều có sự chênh lệch thời gian rõ rệt, các quan viên càng trở nên chín chắn và thận trọng hơn so với ngày trước. Lý do đầu tiên là, muốn điều tra việc bộ Hộ thiếu hụt, chắc chắn không thể tránh khỏi liên lụy đến Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến. Ai cũng biết, Phạm Kiến là người cực kỳ lão luyện, hơn nữa có mối quan hệ tâm đầu ý hợp với Tĩnh Vương gia, lại có tình nghĩa huynh đệ chung bầu sữa với bệ hạ. Các quan viên không biết rốt cuộc tình cảm mà Hoàng đế dành cho Phạm Kiến còn bao nhiêu. Lý do thứ hai mà các quan viên thận trọng chính là - bởi vì con trai của Phạm Kiến họ Phạm tên Nhàn, tự là An Chi, là Đề ti đại nhân của Giám Sát viện, hiện còn là Khâm sai đại nhân toàn quyền ở khu vực Giang Nam. Mặc dù trong lòng ai ai cũng thầm hiểu Phạm Nhàn là con tư sinh của Hoàng đế, thế nhưng... mọi người cũng biết Phạm Nhàn nổi danh khắp Khánh Quốc về lòng trung hiếu, có biết bao câu chuyện lưu truyền trong dân gian, chẳng hạn như chuyện trong cung con không nhận cha, họp mặt gia tộc thường niên liều mạng đòi vào từ đường họ Phạm... Nếu điều tra đến đầu Phạm Thượng thư, không ai biết Phạm Nhàn sẽ phản ứng như thế nào. Các quan viên chỉ biết rằng, Nhị hoàng tử từng muốn lợi dụng nhị thiếu gia Phạm phủ... Kết quả chọc giận Phạm Nhàn, bị Phạm Nhàn dùng vô số chiêu trò hung ác âm độc, cực kỳ khoa trương đánh từ đầu đến chân Nhị hoàng tử vốn đã loáng thoáng hình thành đại thế, khiến hắn quân lính tan rã, khốn khổ không thể tả. Cuối cùng, Phạm Nhàn còn đánh Nhị hoàng tử đến mức bị giam lỏng trong phủ... Chiến công huy hoàng này đủ để chấn nhiếp đại đa số quan viên muốn đầu cơ chính trị. Vị Tiểu Phạm đại nhân còn chẳng buồn để ý đến Nhị hoàng tử, huống chi là đám quan viên bọn mình? Nhưng áp lực từ trong cung càng ngày càng lớn, tin tức từ mọi mặt cũng xác nhận rằng, bệ hạ thật sự có ý định khai đao với bộ Hộ. Căn nguyên thật sự khiến bệ hạ không vui suốt mấy ngày qua, cũng là ở bộ Hộ. Kết quả là, đám quan viên rục rịch hồi lâu, cuối cùng cũng đã kiềm chế nỗi sợ, bắt đầu về nhà viết tấu chương. Trong những quan viên này, có những thanh quan thật sự vì nước, mong muốn triều đình điều tra rõ ràng sự việc Bộ Hộ thiếu hụt. Cũng có những người nhận được chỉ dẫn từ những quý nhân trong cung, muốn lợi dụng việc này để lật đổ Phạm gia, chiêu cách sơn đả ngưu, khiến cho Phạm Nhàn đang ở xa Giang Nam xa xôi thanh bại danh liệt. Nhưng nhiều nhất vẫn là những phần tử đầu cơ chính trị, sống trong triều đình đã nhiều năm, muốn suy đoán thánh ý để tiện bề leo lên.