Di nãi nãi thương xót nhìn con trai trong đình, nghiêng người khuyên nhủ: “Tỷ tỷ đừng tức giận. Bọn nhỏ biết phải làm sao mà.” Đám nam đinh Minh gia trong đình kinh hãi không thôi, gật đầu lia lịa, nhận sai không ngừng. “Biết sai là được rồi.” Minh lão thái quân chậm rãi tựa người về lưng ghế, mi mắt khép hờ nói: “Lát nữa các ngươi trở về, bất luận dùng phương pháp gì, trước hưng đông ngày mai phải giao bạc cho phòng thu chi, mỗi chi hai mươi vạn lượng, lão lục mười lăm vạn lượng.” Nói xong câu này lão nhị lão tứ lão ngũ đều không có ý kiến gì, tuy vẫn thấy đau lòng không thôi. Có điều lão tam lại không chịu nhịn, ưỡn thẳng cổ nói: “Mẫu thân, sao lão lục chỉ phải nộp có mười lăm vạn lượng?” Lão thái quân trừng mắt nhìn hắn nói: “Lão lục nhỏ tuổi nhất, hai năm nay qua lại với Thủ bị đại nhân, thích đấu võ, tốn khá nhiều bạc, ngươi làm ca ca của nó, sao lại so đo với nó làm gì?” Lão tam lỗ mũi phun phì phì, không phục nói: “Chẳng lẽ bình thường con không tiêu bạc?” Thật ra mọi người đều biết đây lão thái quân thương đứa con út mà mình sinh ra, nhưng câu này ai cũng có thể nói được chứ lão tam thì không được, vì lão tam là con trai của di nãi nãi. Di nãi nãi thấy tình hình không ổn, không ngừng nháy mắt với lão tam, nhưng gần đây bạc của lão tam đang hơi thiếu thốn nên vẫn không chịu cúi đầu. Lão thái quân giận tím mặt mắng: “Ngươi chỉ biết chi bạc vào thanh lâu, còn mua đám kỹ nữ đó về trong nhà, tiêu bạc như thế là có lý hả?” Từ cảnh ngộ thê thảm của hai mẹ con Hạ Tê Phi có thể thấy vị lão thái quân này căm ghét tới mức cố chấp đối với một loại sở thích nào đó của nam nhân. “Đại ca thì sao?” “Ta là con trưởng.” Minh Thanh Đạt quỳ dưới đất, mỉm cười nhìn mấy huynh đệ của mình, đương nhiên phải bỏ thêm công sức, ta nhận năm mươi vạn lượng.” Nghe đại ca còn nói như vậy, các huynh đệ cũng không tiện nhiều lời, buổi tụ họp gia tộc trong Minh Viên lập tức kết thúc, mấy vị huynh đệ nhanh chóng ra ngoài xoay sở tiền bạc. Tuy bọn họ giấu giếm không ít vốn liếng riêng nhưng phải gom góp trong vòng một đêm, cũng có phần khó khăn. Minh lão tam vừa đi theo các huynh đệ ra ngoài, vừa than nghèo, mong các vị ca ca giúp đỡ. Nhưng bây giờ mọi người lo thân mình còn không xong, hơn nữa Minh lão thái quân đã ra ra nghiêm lệnh, không ai dám vờ vịt cho qua chuyện, làm sao còn lo thay cả hắn được! “Thời gian quá gấp rút.” Lúc này di nãi nãi cũng về nơi ở của mình, trong đình viện của lão thái quân chỉ còn lại một mình chi trưởng, Minh Thanh Đạt khẽ cau mày nói: “Khâm sai đại nhân ra chiêu này quá đột ngột, càng không để chúng ta có nhiều thời gian phản ứng.” Minh lão thái quân nhìn con trai mình một cái,thở dài nói: “Hôm nay trong trạch viện Nội Khố, phản ứng của con không tệ, ít nhất cũng tranh thủ thêm được một đêm.” Minh Thanh Đạt cảm khái lắc đầu nói: “Một đêm quá ngắn, hơn nữa theo cách Hạ... Tê Phi ra tay ngày hôm nay, chỉ e vẫn còn nhiều sức lực, chỉ e trận đánh ngày mai sẽ cực kỳ nguy hiểm, cho dù các huynh đệ đưa đủ bạc tới cũng chỉ thêm có hơn trăm vạn lượng, không khéo vẫn không đủ.” Minh Lan Thạch ở bên cạnh nghe vậy trợn tròn hai mắt, nghi hoặc nói: “Phụ thân, năm ngoái chúng ta trúng cả tám hạng mục, bốn phần mười tiền đặt cọc chỉ có năm trăm vạn lượng. Năm nay chúng ta đã chuẩn bị thêm hai thành, hơn nữa các thúc phụ gom thêm một trăm vạn lượng, chẳng lẽ vẫn không đủ?” Minh Thanh Đạt cười khổ nói: “Vấn đề lớn nhất ở chỗ chắc chắn Khâm sai đại nhân cũng biết chúng ta buộc phải nắm được tám hạng mục này, cho nên Hạ Tê Phi có gọi giá lung tung. Hơn nữa cả sản xuất lẫn tiêu thụ đều là chuyện nội bộ của bọn họ, bọn họ có thể làm ăn lỗ vốn.” Minh Lan Thạch thở dài một tiếng, hắn là người thông minh, sẽ không lên tiếng hỏi vì sao Minh gia nhất định phải tranh giành mấy hạng mục này. Mà cho dù không xét tới vấn đề đó, chỉ nói riêng bên phía Đông Di thành thôi, chắc chắn cũng yêu cầu mình phải nắm giữ tám hạng mục tiêu thụ này, nếu không cái giá mà Đông Di thành phải trả cho hàng hóa Nội Khố năm nay, khéo còn vượt xa con số một trăm vạn lượng. “Bên phía Thái Bình tiền trang có tin tức gì không?” Minh lão thái quân im lặng một hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói. Minh Thanh Đạt bình tĩnh đáp: “Bọn họ cũng không ngờ tình huống lại như vậy, chuẩn bị không được đầy đủ. Bạc của Hạ Tê Phi đều rút từ chỗ Thái Bình tiền trang, bây giờ bọn họ chỉ có thể đưa chúng ta kỳ phiếu chứ không thể xuất hiện phiếu... Ngài cũng biết đó, bọn họ cũng thấy lo ngại, lúc trước chưởng quầy của họ đã tới trao đổi, cùng lắm chỉ có thể để con rút ba mươi vạn lượng nữa.”