Phó sứ Mã Giai khó xử quay đầu lại nhìn Phạm Nhàn, Phạm Nhàn xua tay, ra hiệu dừng đề nghị này. Các thương nhân vui mừng quá đỗi, dồn dập cúi người nói Khâm sai đại nhân anh minh. Phạm Nhàn thờ ơ nhìn bọn họ, không nhịn được lắc đầu, thầm nghĩ lát nữa các ngươi đừng có khóc đấy. Tiết Thanh ngồi bên cạnh y mỉm cười vuốt râu không nói gì nhưng thực chất ánh mắt lại chăm chú quan sát căn căn phòng cách sảnh chính gần nhất và căn phòng xa sảnh chính nhất. Lúc trước hội trường xôn xao, bình tĩnh nhất lại là hai căn phòng này. Hắn biết Hạ Tê Phi là người của Phạm Nhàn, nhưng không biết Phạm Nhàn kiếm đâu ra bạc, cùng với rốt cuộc Minh gia định ứng phó ra sao. Mới chiêu mua chưa được bao lâu đã có thương nhân bắt đầu hối hận, còn gia chủ đương nhiệm của Lĩnh Nam Hùng gia trở thành kẻ đáng thương đầu tiên suýt nữa bật khóc. Quan viên Nội Khố Chuyển Vận ti đứng trên bậc thang cao cao hô hạng mục, sau đó các phòng bắt đầu ra giá. Đương nhiên quá trình ra giá không thể như bán cô nương trong thanh lâu: Năm mươi lượng! Một trăm lượng! -- Triều đình làm việc dẫu sao cũng phải có quy củ một chút, vì vậy nếu để ý tới một hạng mục nào đó, ví dụ thương gia muốn sợi bông xuất sang phía bắc thì đợi sau khi quan viên đọc hạng mục, thông qua tính toán lợi nhuận năm ngoái và xu thế năm nay, lại được lão chưởng quầy mà mình mang theo tính toán cẩn thận, sau đó viết một con số chính xác lên giấy, cất vào trong túi giấy dai, rồi được quan viên cấp dưới Chuyển Vận ti dưa tới phòng khách phía bên trái sảnh chính. Thương gia có tổng cộng ba cơ hội ra giá, hơn nữa công khai giá mua, cho nên nếu lần đầu tiên có người báo giá cao hơn mình, các thương gia vẫn có cơ hội tăng giá, cuối cùng lấy kết quả lần ba làm tiêu chuẩn. Nguyên tắc nhận mua các hạng mục rất đơn giản: ai trả giá cao là được. Sau đó thương gia nhận được hạng mục này ôm tâm trạng hoặc vui mừng khôn xiết hoặc đau lòng không thôi, trong thời gian ngắn nhất phải lấy ra tiền đặt cọc cao tới bốn phần mười, đưa tới trong phòng khách. Trong phòng khách là nhân viên thu chi của Chuyển Vận ti và các lão quan tính toán sổ sách được bộ Hộ ở kinh đô điều đến. Bọn họ phụ trách đối chiếu với con số mà các thương gia nghĩ ra cùng với kiểm tra ngân phiếu mà thương mua được hạng mục này đã giao. Đã rất lâu rồi không có thương gia nào ngốc tới mức lôi mười mấy rương bạc tới nhận mua... Xét trên góc độ này thì thật ra Nội Khố chiêu mua cũng chẳng khác mấy so với thanh lâu rao bán các cô nương đầu bảng. Chẳng qua mấy vị cô nương trong Nội Khố có hơi đắt mà thôi. Bất luận là thương gia hay các quan viên bận bịu đều không xa lạ gì trước cảnh tượng này. Lúc này trong trạch viện, các quan viên bận rộn đi qua đi lại xung quanh, tay cầm phong thư mà các nhà đưa lên. Quan viêm Giám Sát viện thì cảnh giác quan sát tất cả, đề phòng tệ nạn gian dối vốn khó lòng phát sinh. Thời điểm này đã mở tới đơn tiêu thụ các loại rượu về phương bắc, đã là lần ra giá thứ ba. Hôm nay đại diện của Lĩnh Nam Hùng gia hôm nay là đương gia Hùng Bách Linh. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, xem giá cả đối phương đưa lên hai lần trước, bắp thịt trên mặt giật giật, có cảm giác khóc không ra nước mắt. Lĩnh Nam Hùng gia xưa nay luôn buôn bán ở phía nam Khánh Quốc, do vấn đề vùng miền và thời cơ nên mãi đến giờ vẫn không có cơ hội mở rộng phạm vi đến phía Bắc, cho nên tình hình làm ăn rất khó mở rộng. Năm nay Thôi gia rớt đài cho các thương nhân này cơ hội cướp đoạt quyền tiêu thụ lên phương bắc, thế nên Hùng Bách Linh nhất định phải lấy được hạng mục tiêu thụ này, lúc trước người lên tiếng dữ dội nhất phản đối Phạm Nhàn phân nhỏ hạng mục này cũng là hắn. ... Nhưng tới bây giờ hắn bắt đầu hối hận, rõ ràng mình đã bảo trong gia tộc chuẩn bị đủ bạc, nhưng hai lần ra giá trước đều bị người khác đè lên! Hai mắt Hùng Bách Linh đỏ bừng, nôn nóng không thôi, nếu không nắm được hạng mục tiêu thụ này, không phải vấn đề năm nay kiếm được ít đi bao nhiêu tiền mà là chuyện bước chân của gia tộc vòng qua ngọn núi lớn Minh gia tiến quân về phương bắc cũng bị ép phải chậm lại. Cho nên hắn hận tới thấu xương kẻ không tuân thủ quy củ, dám to gan tranh cướp hạng mục tiêu thụ này với mình. Nhưng ngoài hận ý ra Hùng Bách Linh cũng cực kỳ e ngại, vì hắn biết người kia có chỗ dựa là Khâm sai đại nhân. Có điều vấn đề là... đối phương kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?” “Ất tứ!” Hắn oán nhận nhìn gian phòng yên tĩnh phía cuối. Trong phòng Ất tứ đám người Hạ Tê Phi vẫn cực kỳ yên tĩnh, nhưng lúc cướp các hạng mục tiêu thụ lại cực kỳ ác độc.