Nội Khố là tài sản của hoàng thất, dựa theo quy củ sẽ do Thái Thường tự và cung đình cùng giám sát đối chiếu, do bản thân Phạm Nhàn là Thiếu khanh Thái Thường tự, cho nên hôm nay Thái Thường tự sẽ không nhiều chuyện phái thêm người tới Tô Châu, cũng giảm bớt rất nhiều phiền toái cho y. Nhưng một vị đại thái giám tới đây, cũng là một phiền toái lớn. “Hoàng công công nói có lý.” Phạm Nhàn đặt chén lên bàn trà, mỉm cười nói: “Bản quan cũng cho rằng, nhất động chẳng bằng nhất tĩnh. Tất cả cứ dựa theo quy củ công việc năm ngoái là được.” Vị đại thái giám tới từ trong cung có phẩm cấp cực cao, nếu không đâu thể được ủy nhiệm trượng trách như vậy. Người này tai to mặt lớn, hai gò má núc ních chất đống lại một chỗ, lúc này nghe Phạm Nhàn nói vậy lại ngoài cười mà trong không cười nói: “Đại nhân chủ trì việc này, chúng ta cũng yên tâm.” Tên thái giám này luôn ở sâu trong cung, tuy biết rõ đại danh của Phạm Nhàn nhưng thầm nghĩ trên người mình gánh vác thánh lệnh, làm sao phải sợ sệt đối phương. Ngược lại hắn tới Tô Châu mấy ngày nhưng Phạm Nhàn không mời hắn tới phủ lần nào, cảm giác bị coi thường này khiến trong lòng Hoàng công công không mấy thoải mái. Vừa rồi nói chuyện một lúc, Hoàng công công này mang tới cho Phạm Nhàn một tin tức cực không tốt, nói chính xác hơn là khẩu dụ mà Thái hậu lão nhân gia đưa tới, bảo Phạm Nhàn chủ trì chuyện Nội Khố, cố gắng làm theo quy củ năm trước, đừng làm xằng làm bậy. Đừng làm xằng làm bậy? Quy củ năm trước? Phạm Nhàn thầm cười lạnh trong lòng, đương nhiên câu này là nói nên thuộc về Minh gia trả cho Minh gia, còn mình chậm rãi làm việc đi. Xem ra sau khi Trưởng công chúa về kinh, Thái hậu thương cho cô con gái nhỏ, lại mặt dạn mày dày trương thể diện lớn như vậy ra! Y thầm hiểu, Thái hậu đang cảnh cáo chính mình, làm việc đừng có quá đáng, cũng phải lưu lại một ít tiền cho đám thành viên hoàng tộc này chi tiêu. Nghĩ tới điều này, Phạm Nhàn không nhịn được muốn bật cười, thầm nghĩ vị Hoàng đế lão tử kia được tôn là bậc đế vương, làm sao mấy năm nay càng sống càng kém cỏi? Để mặc mẹ già với muội muội đẩy gia nghiệp tới phủ đệ của mấy đứa con trai mình? Đương nhiên y biết Hoàng đế cũng không phải người đơn giản, nhưng càng lúc càng càng không hiểu, Hoàng đế tạo ra cục diện rối ren như vậy, rốt cuộc là vì sao? “Muốn đại trị, trước tiên phải đại loạn?” Y vô thức nhíu mày nói ra câu này. “Cái gì?” Hoàng công công bên cạnh y tò mò hỏi. “Không có gì.” Phạm Nhàn cười nói: “Khổ cho công công phải tới truyền chỉ.” Hoàng công công ho khẽ hai tiếng, có vẻ kiêu ngạo nói: “Cũng là nhờ Thái hậu lão nhân gia tin tưởng nô tài ta đây. Đương nhiên cũng phải cám ơn Tiểu Phạm đại nhân đã nể mặt chúng ta.’ Phạm Nhàn không nói tiếp, chỉ mỉm cười châm chọc nhìn cái mặt như đầu heo của Hoàng công công, một một lúc lâu sau mới nói: “Nể mặt ngươi?’ Hoàng công công ngớ người. Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Hoàng công công, trước mặt bản quan tốt nhất ngươi nên thu hồi cái bộ dạng đó. Lão Diêu lão Đới lão Hầu... còn biết làm người hơn ngươi một chút.” Hoàng công công nổi giận nhưng lại lập tức cả kinh. Ba người mà Phạm Nhàn vừa nhắc tới đều là đại thái giám có thực lực trong cung. Tuy tới giờ lão Đới thất thế đã lâu, nhưng ngoài thủ lĩnh thái giám Hồng Tú gần đây được điều động tới Đông Cung, lão Diêu, lão Hầu... đều có mặt mũi lớn hơn mình! Phạm Nhàn nói vậy đương nhiên là tỏ thái độ, ngay cả Diêu công công Hầu công công còn phải cung kính trước mặt mình, ngươi thì tính là gì? Hoàng công công lòng dạ thâm sâu, thu liễm vẻ giận dữ, ngược lại mỉm cười đáp: “Đại nhân nói phải lắm.” Trong lòng hắn lại đánh giá Phạm Nhàn thấp đi một bậc, quyền thần trẻ tuổi mà đi gây thù chuốc oán khắp nơi như vậy, chỉ e tương lai khó mà lâu dài. Hơn nữa dẫu sao hắn cũng là người gần gũi với Thái hậu, thân phận khác đặc thù. Phạm Nhàn như cười như không nói: “Hoàng công công, trong thành Tô Châu, tốt nhất ngươi nên thành thật một chút cho ta.” Hoàng công công cúi mặt xuống đáp: “Khâm sai đại nhân đang nói tới chuyện gì?” “Nói tới chuyện kinh đô.” Phạm Nhàn âm trầm nói: “Bản quan ghét nhất là có người lôi Thái hậu ra ép ta. Người khác sợ ngươi ba phần nhưng không bao gồm cả ta. Sau khi ngươi về kinh có thể đi đâu nói cũng được, cứ chờ xem khi đó tình thế sẽ thay đổi ra sao.” Hoàng công công nổi giận ngẩng đầu lên, một vị thần tử mà dám bất kính với Thái hậu nhưng vậy? Chẳng lẽ Phạm Nhàn thật sự không muốn giữ mạng nữa à? Phạm Nhàn nói vậy đương nhiên có cái lý của y. Gương mặt y lạnh đi, phất ống tay áo một cái, quay người đi vào hàng lang bên mé dẫn tới sảnh chính của trạch viện, bỏ lại câu nói cuối cùng: “Biết thân biết phận đi, ngươi không phải họ Hồng!”