Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Sử Xiển Lập lại thấy đau đầu, nữ tử Giang Nam nổi tiếng xinh đẹp, nhưng sao không tìm được cô nương nào ra dáng một chút? Chẳng lẽ bị người khác giấu đi? Vốn cũng có con đường khác, hắn cũng thử tới chỗ trung gian xem thử, nhưng các cô nương được mấy mụ buôn người nhiệt tình giới thiệu đều là trẻ em đáng thương chạy nạn từ Giang Bắc tới, tuy nói cha mẹ đem bán, nhưng thân thể còn chưa phát triển, Sử Xiển Lập cảm thấy không hạ thủ được, cũng sợ Phạm Nhàn nổi giận. Nhắc tới sư phụ, đầu óc Sử Xiển Lập càng đau, thật không hiểu trong lòng vị kia nghĩ gì. Ngày hôm trước từ Nội Khố trở về là đâm đầu vào trong hoa viên mà thương nhân buôn muối nhượng lại, cả ngày đóng cửa không ra, Nội Khố mở cửa chiêu mua tới nơi rồi mà dường như vẫn không chuẩn bị gì. Hôm nay Sử Xiển Lập mặc một bộ áo bào bằng vải bông, tuy thân phận hiện tại là hương nhân nhưng vẫn không thoát khỏi tác phong của người đọc sách gây dựng suốt mười mấy năm gian khổ học hành. Hắn đặt tay phải lên vách xe ngựa bóng loáng, nhưng không lên xe. Thị vệ bên cạnh xe tò mò nhìn hắn. Xung quanh có vô số người đi đường bước qua, ngay trên đường cái thành Tô Châu ngựa xe ngư nước, Sử Xiển Lập đột nhiên thất thần, hắn nhìn bách tính Giang Nam sắc mặt yên vui, khẽ cau mày hồi tưởng lại quá khứ, đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi đối với lựa chon của mình. Sau đợt nói chuyện với Dương Vạn Lý ở Hàng Châu, tuy mấy người này vẫn do Phạm Nhàn cầm đầu, kiên định bước về phía tương lai chưa thể biết trước, nhưng Sử Xiển Lập đã khác với ba vị đồng môn, mong ước làm quan của hắn đã phai nhạt, bắt đầu giúp Phạm Nhàn quản lý một số chuyện bí mật, cũng biết một số tin tức bí mật. Thế nên càng ngày hắn càng cảm thấy Phạm Nhàn đúng là khó đoán trước, đám người bọn mình thì muốn cứu thiên hạ, giúp muôn dân, nhưng rốt cuộc sư phụ đại nhân nghĩ thế nào? Trong lòng hắn cũng hiểu, mở rộng Bão Nguyệt lâu là để Phạm Nhàn có con đường thứ hai do thám tin tức trong thiên hạ ngoài Giám Sát viện, nhưng quan trọng hơn nữa là để tiện cho tương lai Phạm Nhàn rửa tiền. Có lẽ hành động của sư phụ là vì một mục đích tốt đẹp, nhưng trong quá trình đạt tới mục đích này lại phải hi sinh rất nhiều, ví dụ như tính mạng người vô tội, ví dụ như chính đạo mà mỗi người đọc sách luôn tuân theo, lại ví dụ như... lương tri mà mỗi người nên có? Đến hôm nay, đương nhiên Sử Xiển Lập cũng biết, Phạm Nhàn đã là một vị quyền thần thần chứ không phải minh thần như mình kỳ vọng, hắn càng hiểu, nếu muốn làm một vị minh thần lưu danh sử sách, cướp đoạt quyền lực là một bộ phận không thể thiếu, trong quá trình này, chứ minh có vẻ quá mức ngu xuẩn.* Đây là một vấn đề nan giải về mặt triết học, Sử Xiển Lập chìm vào đó nhưng không tìm được bất cứ đáp án gì, không thể làm gì khác đành bước lên xe ngựa, đặt hết tiền cược của mình vào lòng tin đối với sư phụ. Xe ngựa đi tới Thái Bình tiền trang, gần đây Sử Xiển Lập vẫn luôn rút bạc ở đó sử dụng khắp nơi, định mức lên tới năm vạn lượng bạc khiến hắn thật sự sợ hãi, bạc của Tiểu Phạm đại nhân đúng là rõ lắm. Chỉ hi vọng tương lai sau khi nắm đủ quyền lực tài nguyên và tiền bạc, đại nhân vẫn nhớ suy nghĩ ban sơ, làm chút gì đó cho thiên hạ này. “Ta hiểu rất rõ mình đang làm gì.” Phạm Nhàn mặt mày bình tĩnh nhìn Dương Vạn Lý trước mặt. Sau khi từ Nội Khố trở lại Tô Châu, hắn gọi Dương Vạn Lý tới. Tuy theo lý mà nói Dương Vạn Lý không thể tự ý rời khỏi cương vị, Phạm Nhàn làm vậy là rối loạn kỷ cương, nhưng y có thân phận Khâm sai đại nhân, chắc đám quan viên Phú Xuân huyện hay các vị đại nhân cấp châu cũng không dám chỉ trích Dương Vạn Lý. Dương Vạn Lý thở dài nói: “Sư phụ, học sinh chỉ lo là quan trường này quá hiểm ác, hơn nữa dục vọng quyền lực xa hoa cực kỳ mê người...” Tuy còn chưa nói hết nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Trong Phạm môn tứ tử, thật ra Phạm Nhàn ưng ý nhất là Dương Vạn Lý, vì tiểu tử này nói năng rất thẳng thắn, hơn nữa luôn nhớ tới tuổi ấu thơ hàn vi, tạm không bàn tới chuyện cương trực công chính, hắn thanh liêm giữ mình đúng là khác hẳn mọi người. Tuy Phạm Nhàn không phải thanh quan, nhưng chuyện này không hề ngăn cản y tán thưởng thanh quan. Còn Sử Xiển Lập tuy tấm lòng trong sạch nhưng chỉ nuốt mọi việc vào trong thâm tâm. Còn hai người khác, Thành Giai Lâm quá trung dung, chỉ mong ổn thỏa; chỉ có Hầu Quý Thường, vị này năm xưa là tài tử nổi danh kinh đô ngang với Hạ Tông Vĩ, tâm tư nghiêm khắc, đúng là lựa chọn tốt để làm việc, chỉ tiếc trước mắt hắn đang ở quá xa, trong thời gian ngắn Phạm Nhàn không thể dùng được.