“Hả?” Hải Đường dừng bước, quay đầu lại nhìn y, lại bị nụ cười dịu dàng trên gương mặt thanh tú kia làm cho lóa cả mắt. Cô không nhịn được thở dài hỏi: “Có chuyện gì?” “Người Hồ cũng có thể không giết người.” Phạm Nhàn rất nghiêm túc nói. Hải Đường biết y đang chỉ câu nói mà mình gợi từ miệng Từ Tư lúc ở trong xe ngựa. Cô không khỏi tức tối, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Thế à? Có lẽ con dân Bắc Tề hay Nội Khố đều không tin tưởng.” Phạm Nhàn dịu dàng nói: “Người Hồ có thể không giết người, đó là nếu chúng ta biến tất cả bọn chúng thành người chết.” Hải Đường ngớ người, không hiểu sao lại bật cười. Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói: “Cũng theo đạo lý đó, ta vẫn có thể thích cô, cô cũng có thể thích ta.” Hải Đường chế nhạo: “Sau khi chúng ta chết hả?” “Không.” Phạm Nhàn rất nghiêm túc giải thích: “Sau khi tất cả những người khác trên thế giới này chết hết.” Hải Đường cũng bó tay nói: “Tất cả mọi người chết hết rồi chỉ còn hai người chúng ta đứng bên bờ sông trúng gió hả?” Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nghĩ một hồi lâu rồi gật đầu nói: “Đúng là không có ý nghĩa gì.” Sau đó y rút tay ra khỏi túi áo, nắm lấy tay Hải Đường, nhẹ nhàng nắn bóp giữa ánh mắt kinh ngạc của cô nương nhà người ta, nở nụ cười dịu dàng nói: “Nếu đã là không có ý nghĩa, thế thì đừng nghĩ nữa. Thời tiết vẫn còn lạnh, ngươi lại mặc y phục nha hoàn, chỉ sợ tay sẽ bị rét.” Bốn tay nắm lấy nhau, kiên định và dịu dàng hòa quyện vào hơi ấm. Sau lưng hai người bỗng vang lên tiếng bánh xe ngựa lộc cộc. Ánh mắt Hải Đường mang ý cười hứng thú, không rút tay lại, ngược lại nghiêng đầu nhìn Phạm Nhàn nói: “Cố ý để người khác thấy?” Phạm Nhàn khẽ cúi đầu, ánh mắt nhấp nháy, nhỏ giọng đáp: “Muốn thuyết phục Hoàng đế bên ta tin là có nguyên nhân gì đó nên ta mới mang theo cô tới Giang Nam; muốn Hoàng đế nhà cô và ta có cơ sở vững chắc hơn để tin tưởng lẫn nhau; thế thì chúng ta cần phải gần gũi thân thiết hơn một chút.” Hải Đường nhìn y, như cười như không. Cuối cùng Phạm Nhàn rất nghiêm túc nói: “Đương nhiên, cầm tay cô cũng rất thoải mái, thường xuyên làm việc đồng áng nhưng... không có vết chai.” Trong thành Tô Châu khung cảnh phồn vinh, xung quanh tô điểm màu xanh non mơm mởn, không khác lắm so với mọi nơi lại trong Khánh Quốc. Nhưng cửa hàng san sát, bến tàu bận rộn, đoàn người liên miên không dứt; phía nam thành là một loạt quan nha nối liền thành một khối; phía tây thành là phủ đệ của thương nhân buôn muối phú quý xa hoa; phía đông thành các cô nương ven đường vẫy ống tay áo đỏ rực mời gọi, trên đường là các vị công tử khẽ bẻ liễu Chương Đài; phía bắc thành là các vị huynh đệ giang hồ, đầy hung hãn, âm hiểm, gian xảo. Tất cả những thứ này đan xen với nhau tạo thành một mùi vị khác hẳn với mọi nơi khác trên đời, đó là mạo hiểm, kích thích, giàu sang, đông đúc và dục vọng. (Chương Đài là tên một con đường ở thành Trường An đời nhà Ðường bên Trung Hoa, bẻ liễu Chương Đài ở đây là nhận thịnh tình của các cô nương.) Tại nơi này, ít đi những học thức cổ hủ thô bỉ, áp lực của vương triều ngàn năm cũng nhỏ đi không ít, tuy vẫn không có ai dám khiêu khích uy nghiêm của quan phủ, nhưng do số người qua lại quá nhiều, hàng hóa ngân lượng xuất nhập cảng rất lớn, trong túi dân chúng trong thành có tiền, lúc làm việc cũng nhiệt tình hơn nhiều. Mà không đề cập tới những thương nhân có liên quan sâu sắc tới quan phủ, chỉ riêng những huynh đệ kiếm cơm trên đường thủy cũng bắt đầu học theo các thái học sinh ở kinh đô, mặc bộ trường sam màu xanh, không phải lúc nào cũng đánh đánh giết giết nữa. Cả một khu vực lớn từ bến tàu Tô Châu tới hạ du đều là sản nghiệp của Minh gia, lúc này có vài gã cao to mặc trường sam đang ngoan ngoãn nghiêm chỉnh ngồi nghe một vị công tử trẻ tuổi phát biểu. Chỉ nhìn một cái là biết mấy gã cao to mặc trường sam này là loại loại người luyện võ, nhưng trước mặt vị công tử tướng mạo hiền lành này lại không ai để lộ vẻ kiêu căng bá đạo, vì vị công tử kia là con trai ruột của lão gia tử Minh gia - Minh Lan Thạch. Đám người sinh sống trên bến tàu này đều có thể coi là ăn cơm ké của Minh gia, coi như nửa gia đinh. Sau khi Minh thiếu gia đi khỏi, mấy gã cao to mới kéo trường sam lên lau mồ hôi trên trán, âm thầm bàn tán, trong lòng đều lấy làm lạ. Vì sao mấy hôm nay Minh thiếu gia thường xuyên tới nhắc đám người bọn mình những ngày tới trong thành Tô Châu phải thành thật một chút. Chẳng lẽ với lực lượng của Minh gia mà còn phải sợ có ai tới nắm bím tóc mình? Tổng đốc đại nhân thì có năng lực này thật, nhưng chẳng lẽ bao năm qua Minh lão nha tử vẫn chưa cho đối phương ăn no?